|
Đỉnh Linh Thứu - nơi Đức
Phật gửi bình an đến toàn thế giới |
Có cả trăm
ngôi chùa xung quanh "Bồ đề đạo tràng", nơi Đức Phật tịnh tâm dưới gốc
cây bồ đề để tìm con đường giải thoát. Nổi bật nhất là tượng Phật ngồi
giữa trời lồng lộng, với độ cao 60m, một công trình của người Nhật. Ngôi
chùa to nhất, chiếm khu đất rộng nhất là của người Srilanka. Chùa Tây
Tạng với nét chạm trổ cầu kỳ, chùa Thái với mái cong vút như ngón tay có
móng dài của thiếu nữ. Kiến trúc của chùa Trung Quốc lại rất đơn giản,
mà sang trọng...
Hầu hết các
chùa đều không có cảnh nhang đèn nghi ngút khói, cũng không trái cây hay
các vật lễ. Người đến viếng chùa thường mang theo hoa, đi chân trần vào
lạy Phật, rồi đi thêm một vòng theo chiều kim đồng hồ trong sân chùa để
bố thí cho kẻ ăn xin.
|
Một thời là đại học Nalanda |
Tôi đi tìm
ngôi chùa Việt. Khi biết tôi là người Việt Nam, đám
trẻ con Ấn Độ chắp tay và nói rất rõ: "Nam mô a di đà Phật".
Chứng tỏ, đã có không ít người Việt ở đây, hoặc đến đây. Dò hỏi rất lâu,
tôi mới tìm ra "Tịnh xá Kỳ Viên", cách "trung tâm" Bồ đề khá xa. Tịnh
xá đang chờ giấy phép xây dựng, nên chỉ được che chắn tạm bợ. Thích Giác
Viên, nhà sư của một ngôi chùa tại Vũng Tàu, sau một cuộc hành trình
đến Ấn, đã chọn nơi đây tiếp tục đường tu. Ông cho biết, có đến sáu ngôi
chùa Việt ở Bodhgaya.
Chiều tối, "Bồ đề đạo tràng" càng thêm náo nhiệt.
Cây bồ đề che mát cho Phật ngày xưa đã chết. Thế nhưng, với người hành
hương, cây bồ đề đời sau cũng thật thiêng liêng, họ cố tìm một chiếc lá
mang về để có bằng chứng rằng mình đã đi đến tận nơi. Có lẽ cũng vì thế
mà cây bồ đề được bảo vệ khá nghiêm ngặt, không ai có thể leo lên bứt
lá, bẻ cành. Lá bồ đề khô đã được xử lý qua hóa chất trở thành mặt hàng
bán khá chạy ở đây. Lời kinh đều đều vang lên mỗi đêm. Bên gốc cây, lúc
nào cũng có nhiều người ngồi thiền, mặc cho dòng người qua lại.
Đỉnh Gridhakuta (Linh Thứu) thuộc vùng đất Rajgir –
một trong những nơi đức Phật đến thuyết giảng là một mặt bằng giữa trời
đất, chỉ đủ chứa khoảng 20 người. Khách du lịch lên núi bằng cáp treo,
còn Phật tử hành hương thì đi bộ để chứng tỏ lòng thành. Trời nắng chang
chang, vậy mà trên đỉnh vẫn đông người.
|
Người hành hương lên đỉnh
Linh Thứu |
Rajgir còn
lưu giữ chân du khách, vì ở đây có trường đại học Nalanda, đại học đầu
tiên của thế giới, ra đời từ thế kỷ thứ 5 trước công nguyên. Nhà sư
Huyền Trang Tam Tạng của Trung Hoa, cũng từng ở đây ba năm và viết nhiều
" ký sự" về ngôi trường này. Hôm nay, Nalanda hoang tàn, Rajgi cũng trở
thành một vùng quê buồn tẻ. Nhưng, một điều làm ấm lòng các Phật tử
hành hương là "đống gạch" xưa cũ kia vẫn đang được hậu thế bảo vệ với
lòng thành kính. Cỏ cây xanh mướt lối đi vào. Lời kinh không còn nhưng
lối sống từ bi vẫn lan tỏa nơi này.
Vượt hơn 200 cây số, tôi đến TP Varanasi, rẽ vào
vùng đất Sarnath, đến vườn Lộc Uyển, là nơi Phật giảng bài kinh chuyển
Pháp luân cho năm anh em Trần Kiều Như, những đệ tử đầu tiên, trong lần
thuyết giảng đầu tiên của Người. Thời đó, Ashokan, vị vua hùng mạnh nhất
trong lịch sử Ấn Độ, rất hâm mộ đạo Phật. Ông chọn mảnh đất hiền hòa
này, để xây một "cung điện" cho Đức Phật. Một cây cột cao cả trăm mét,
với bốn mặt là bốn con sư tử oai phong, biểu tượng của nhà vua đã được
dựng lên trong vườn Lộc Uyển, như thay cho sự có mặt của nhà vua.
Nay, nơi đây chỉ còn trơ lại những đống gạch đổ
nát hoang tàn. Nhưng lạ thay, tôi không nhìn thấy sự hoang tàn, mà cảm
thấy dường như vẫn còn đó vết chân nhân đức của những chiếc áo cà sa lưu
lại trên các bậc thềm.