Phra Ajaan Lee Dhammadharo (1907-1961) là một trong những vị tỳ kheo theo truyền 
thống tu khổ hạnh trong rừng của Thái Lan bậc nhất. Cuộc đời Ngài ngắn ngủi 
nhưng đầy biến động. Nổi tiếng là vị thầy đạo hạnh và có khả năng thần thông, 
Ngài là người đầu tiên đã đem truyền thống tu khổ hạnh ra khỏi những cánh rừng 
thuộc lưu vực sông Mê-kông, để hòa nhập vào xã hội hiện đại ở ngay trung tâm 
Thái Lan. 
Một năm trước khi mất, Ngài phải nằm viện hai tháng vì bệnh 
tim. Nhân cơ hội này, Ngài đã đọc cho đệ tử ghi chép lại cuộc đời 
Ngài. 
___________
Bài Pháp này nhắc 
nhở các bạn về một số điều Phật dạy, như một cách để sách tấn, khuyến khích các 
bạn chăm chỉ thực hành đúng theo lời Phật dạy. Những lời dạy đó được gọi là 
Pháp. Pháp để tôn trang cho tâm. Pháp cũng là phương tiện để phát triển các chức 
năng của tâm. Bài Pháp này dựa trên Patimokkha (Giới Luật Tỳ kheo), nói về những 
bổn phận mà các vị tăng sĩ xuất gia theo Phật phải tuân giữ, nhưng chúng cũng áp 
dụng cho hàng cư sĩ.  Cư sĩ tại gia có thể tu tập, gìn giữ các giới luật này để 
rèn luyện thành người tốt hơn, để có thể trở thành tai, mắt, chân, tay, trong 
việc gìn giữ đạo pháp, giúp đạo pháp được phát triển.
Những giới luật 
này, áp dụng cho tất cả mọi người, có thể chia làm các phần chính như 
sau:
Thứ nhất: Anupavado. Đừng tìm lỗi người khác. Có nghĩa là đừng nói 
xấu về người khác, đừng xuyên tạc, đừng nói điều gì gây chia rẽ. Đừng nói sai 
trái về người khác, hay khuyến khích người khác làm điều đó. Đừng trách móc, la 
mắng nhau. Thay vì tìm lỗi người, ta hãy tự thấy lỗi mình. Đó là giới luật. Dầu 
là hàng tu sĩ hay cư sĩ đều có thể gìn giữ theo giới luật này ở bất cứ nơi đâu, 
bất cứ lúc nào.
Thứ hai: Anupaghato: Đừng ghét bỏ lẫn nhau.  Thường khi 
chung sống, không phải mọi người đều cư xử giống nhau. Có người biết cách cư xử 
khéo léo, người khác lại cư xử thô lỗ - chứ không phải là do ác ý, hãy nhớ điều 
đó. Về thể chất cũng thế, có người siêng năng, đầy sinh lực; kẻ khác thì yếu 
đuối, hay bệnh hoạn.  Về lời nói thì có người khéo léo, người không. Người nói 
nhiều, kẻ lại rất kiệm lời; kẻ thì ba hoa đủ chuyện trên trời dưới đất, người 
chỉ thích bàn chuyện Phật pháp; kẻ thì thường nói sai, người hay nói đúng. Đó 
được coi là sự không tương ưng.  Khi điều này xảy ra, tất nhiên sẽ có mâu thuẫn, 
xung đột ở một mức độ nào đó. Nếu có những điều này xảy ra trong chúng, khi 
chúng ta cùng sống trong Pháp, chúng ta không nên để tâm.  Chúng ta cần tha thứ 
cho nhau, cần rửa sạch những tỳ vết khỏi tâm ta. Vì sao? Vì nếu không, ta sẽ trở 
thành ganh tỵ, soi mói, thù hằn nhau. Hành động tha thứ được coi là quà tặng của 
tâm từ. Nó khiến ta không chấp giữ điều chi, không canh cánh bên lòng điều gì, 
không bị thứ chi gây phiền não – đó là những người không mang lòng hằn thù. Dầu 
đôi khi có sai trái, có lầm lỗi, chúng ta vẫn tha thứ lẫn nhau. Chúng ta cần nên 
có lòng thương yêu, tử tế, cảm thông với tất cả mọi người quanh ta, càng nhiều 
càng tốt. Đó được gọi là anupaghato.  Đó là một phần trong quá trình tu tập làm 
người Phật tử, dầu ở tại gia hay chốn thiền môn.
Thứ ba: Patimokkha 
samvara: Hành động như thế nào để giúp ta đến gần cửa vào Niết Bàn hơn. Cửa vào 
Niết Bàn là gì? Patimokkha. Mukha có nghĩa là cửa vào.  Mokkha nghĩa là giải 
thoát.  Hãy ngồi gần đồ ăn để miệng ta được ăn.  Đừng ngồi xa quá, ta sẽ khó ăn 
được.  Ngồi đủ gần để sự giải thoát ở trong tầm tay, để ta có thể với tới thực 
phẩm. Nói cách khác, bất cứ hành động gì giúp ta đến gần hơn với đạo pháp, thì 
ta cần phải hành động như thế.  Gần với đạo pháp có nghĩa là đi theo con đường 
đạo.  Người cư sĩ cũng có con đường đạo của mình, giống như hàng xuất gia có con 
đường đạo của họ.
Tuy nhiên người cư sĩ có thể thực hành con đường đạo 
của mình theo hai cách. Cách đầu tiên là gìn giữ năm giới: không giết hại; không 
trộm cắp; không tà dâm – đây là điều giúp ta sống đạo đức; không nói dối; và 
không sử dụng những chất làm say. Đó là một cách sống đưa ta đến gần với Niết 
Bàn. Cách sống đạo thứ hai đối với người cư sĩ là giữ tám giới luật. 
Còn 
đối với các sa di và các vị tỳ kheo thì phải giữ mười hay 227 giới luật. Ngoài 
ra, họ cũng không được bỏ qua bất cứ hành động tốt lành nào mà họ có thể làm 
được.  Đó được gọi là acara-gocara-sampanno. Đừng đi ra ngoài những giới luật 
đó, làm tổn hại chính bản thân mình.  Nói cách khác, đừng để thân, lời nói, ý 
của mình phạm vào các giới luật đó. Đừng thân cận với kẻ ác, những người hành 
động không kiềm chế. Đừng nghe theo những người không có phẩm hạnh. Đừng để tâm 
vướng bận vì họ. Hãy nghĩ đến những thiện hữu, những người mà hành động hợp với 
những điều tốt đẹp mà ta đang muốn phát triển. Đó là con đường đạo. Bất cứ ai 
hành động như thế được gọi là đã sống theo Patimokkha, gần ngay cửa Niết 
Bàn.
Thứ tư Mattaññuta ca bhattasmim: Ăn uống điều độ.  Ở đây chúng ta 
chỉ nói đến thực phẩm vật chất. Có ba cách ăn uống thông thường. Trước hết là 
tham ăn. Dầu bụng đã no, nhưng tâm còn đói. Miệng đã no, không thể nuốt trôi 
nữa, nhưng tâm vẫn muốn ăn nữa. Đó được gọi là tham ăn.  Đừng đế tánh tham ăn 
làm chủ bạn.
Cách thứ hai là ăn uống một cách tự tại. Bạn nhận lãnh những 
gì có trong bát của mình, và không ăn gì ở ngoài bình bát. Hay bạn chỉ ăn những 
gì có trước mặt, trong tầm tay. Không đòi hỏi những gì ở xa tầm tay. Không biểu 
lộ băng cử chỉ, bằng mắt, hay bằng nét mặt rằng bạn muốn ăn thêm nữa. Chỉ ăn 
những gì trong dĩa, hay trong bát của bạn. Đó được gọi là ăn uống một cách tự 
tại.
Cách thứ ba là ăn uống tiết độ. Đó là một cách ăn uống nền nếp, tốt 
đẹp trong đạo và cả ngoài đời. Một ví dụ điển hình là Đại đức Sivali. Sư luôn ăn 
uống tiết độ. Sư thường nhận được rất nhiều vật phẩm cúng dường. Sư có nhiều của 
cải. Của cải đó có được là nhờ sự tiết độ. Đại đức Sivali đã làm như thế này. 
Khi Sư được cúng dường vải vóc, Sư không hề mặc những vải vóc đó, mà Sư đem tặng 
cho người khác. Khi được cúng dường thực phẩm, Sư cũng không dùng chúng, cho đến 
khi Sư có thể cúng dường lại cho ai đó. Bất cứ tứ vật dụng nào mà Sư được nhận - 
thực phẩm, quần áo, chỗ ở, hay thuốc men, không kể ít hay nhiều - một khi đã 
thuộc sở hữu của Sư, Sư sẽ không sử dụng cho đến khi Sư đã có thể chia sẻ chúng 
với những người chung quanh. Khi nhận nhiều, Sư chia sẻ với nhiều người. Khi 
nhận ít, sư vẫn cố gắng chia sẻ.  Kết quả đem đến cho Sư bao điều lợi ích. Thân 
hữu yêu mến sư, các chúng quý trọng sư, ân cần với sư. Đó là lý do tại sao người 
ta nói rằng sự rộng rãi kết nối thân hữu, và xóa bỏ bạn thù. Đó là công đức mà 
Đại đức Visali đã tạo nên.  Khi ngài qua đời và được tái sinh trong một đời sống 
đầy đủ, sung túc, không bao giờ ngài phải chịu đói khổ. Ngay cả khi ngài đi đến 
những nơi hoang vu, nơi khó có thực phẩm, ngài cũng không phải chịu đựng thiếu 
thốn, vất vả.
Câu chuyện này dạy chúng ta rằng, bất cứ chúng ta có gì, 
chỉ nên sử dụng một phần ba của cải đó, và hãy cho đi hai phần ba còn lại. Những 
gì có thể cho thú vật, ta cho chúng, những gì có thể chia sẻ với người, ta dành 
cho người. Phần mà chúng ta có thể chia sẻ với bạn đạo, hãy cúng dường với trái 
tim trong sáng. Đó là ý nghĩa của việc sử dụng một cách tiết độ. Chúng ta sẽ cảm 
thấy thân tâm nhẹ nhàng khi làm được như thế. Khi tái sinh, chúng ta sẽ không 
phải chịu đói nghèo. 
Cách sống này không chỉ làm tốt đẹp cho đạo, mà đối 
với xã hội nói chung cũng thế. Đó là phương tiện hữu hiệu nhất để chống khủng 
bố. Nó giúp chống khủng bố như thế nào? Khi người ta không còn nghèo khổ, người 
ta không dễ bị khích động. Nguyên nhân đưa đến khủng bố là gì? Một phần do người 
ta đói nghèo, không nơi nương tựa, không ai chăm sóc. Khi đó, con người dễ suy 
nghĩ rằng, “Tôi khổ, thì mọi người khác cũng phải khổ theo…”  Cách suy nghĩ đó 
là do con người còn nghèo đói và thiếu thốn. Nhưng tại sao họ đói nghèo? Vì còn 
có những người chỉ biết lo cho bản thân. Họ không biết chia sẻ với đám đông.  Do 
đó số đông nghèo khó sẽ nổi giận, sẽ trở thành khủng bố.
Như thế khủng bố 
là do lòng tham lam, ích kỷ, không biết chia sẻ những gì ta có.
Nếu có 
mười đồng, chúng ta có thể cho chín, và chỉ ăn những gì mà đồng tiền còn lại có 
thể mua.  Được thế, ta sẽ có biết bao bạn bè. Sẽ có tình thương, hòa bình và 
phát triển. Tại sao? Vì khi con người có đủ ăn, có nơi trú ngụ, có thể an tâm 
thì tại sao họ lại phải dấn thân vào những lập trường chính trị phức 
tạp?
Đó là lý do tại sao Đức Phật dạy chúng ta rằng tiết độ trong sự 
hưởng thụ là việc tốt lành, cao thượng, đáng trân quý. Khi chúng ta thực hành 
được như thế là chúng ta đã sống đúng theo tinh thần của mattaññuta ca 
bhattasmim. Đó là chúng ta đã tu đúng, đã thực hành đúng, để đem lại lợi ích cho 
bản thân và cho người khác. 
Thứ năm, Pantañca sayanasanam: Đừng làm 
người lăng xăng. Bất cứ bạn sống ở đâu, hãy sống tĩnh lặng, an bình. Đừng gây 
chuyện hay, ‘hùa theo’ với những người khác trong nhóm. Đừng dây vào những vấn 
đề phải tranh cãi, trừ khi đó là việc chẳng đặng đừng.  Khi bạn đã tu tập, hiểu 
được bổn phận của mình rồi, thì hãy tìm nơi vắng vẻ, yên tĩnh để sống, để hành 
thiền.  Nếu sống trong chúng, thì hãy thân cận với các chúng thích tĩnh lặng.  
Khi sống một mình, ở nơi vắng vẻ, hãy là người trầm lắng. Khi sống trong chúng, 
hãy là người tĩnh lặng. Chỉ thâu nhận những gì tốt đẹp, an lành mà chúng bạn đạo 
có thể mang đến cho bạn.  Khi sống một mình, đừng lăng xăng, bận rộn. Hãy trầm 
lắng trong hành động, lời nói và tâm ý. Khi sống với nhóm - dù hai hay ba người 
- đừng dây vào những việc tranh cãi, vì ở đâu có tranh cãi, ở đó không có an 
tĩnh.  Hành động của bạn lúc ấy khó thể tự tại, vì bạn phải náo động.  Lời nói 
của bạn sẽ không được êm dịu. Tâm ý của bạn - đầy những ý nghĩ giận hờn, oán 
trách - thì không thể an bình. Và điều đó sẽ là nguyên nhân dẫn ta đến bao 
nghiệp xấu. Khi bạn sống trong một cộng đồng - khoảng từ 4 đến 99 người trở lên 
- bạn phải biết chắc đó là một cộng đồng hòa hợp, không có tranh chấp, cãi vả, 
không ai muốn làm tốn thương hay gây đau đớn cho ai. Cộng đồng đó phải hòa hợp 
để tu tập giới luật và Phật pháp. Một cộng đồng có kỷ luật, văn minh, nhắm đến 
việc phát triển cho tất cả mọi thành viên. Đó là bổn phận của người con Phật, 
phải sống theo lời Phật dạy. Đó được gọi là patañca sayanasanam: tạo ra nơi 
thanh vắng để sống, để thân tâm được an lạc.
Thứ sáu, Adhicitte ca ayogo: 
Đừng dễ duôi. Hãy tinh tấn trong việc hành thiền để đạt được định. Hãy thường 
xuyên định tâm, hành thiền, để làm gương tốt cho chúng noi theo. Khi tham vấn 
đạo, hãy tìm những lời dạy làm thế nào để phát triển chủ đề thiền quán. Hãy trao 
đổi về những lợi ích của việc hành thiền. Thực tập tẩy sạch những uế nhiễm trong 
tâm. Làm được như thế, là bạn đang đi trên con đường tiến tới trạng thái tâm cao 
thượng.
Sâu xa hơn nữa là khi tâm đã được giải thoát khỏi mọi chướng 
ngại, đã vào được định, không còn dao động lên xuống. Tâm đã ổn định, kiên cố, 
mạnh mẽ, không còn gì có thể làm uế nhiễm nó. Đó được gọi là adhicitte ca ayogo, 
nguyện đạt được tâm giải thoát. Vì thế đừng dễ duôi. Hãy luôn tu hành miên 
mật.
Etam buddhanasasanam: Khi bạn làm được những điều này, là bạn đã 
sống theo lời Phật dạy.  Đây là những lời Phật đã dạy, từ kim khẩu Phật. Vì thế 
tất cả chúng ta đều phải cố gắng để thực hành những lời ấy nơi bản thân.  Nếu 
bạn đã thấm nhuần những lời dạy này, bằng tâm chân thật, trọn lành, thì dù bạn 
chưa thể giải thoát tâm hoàn toàn khỏi khổ đau, thì ít nhất bạn cũng đang tự vun 
trồng, phát triển tâm theo đúng hướng. Những hành động bất thiện của bạn sẽ ngày 
càng bớt, và những tánh thiện mà bạn chưa có được sẽ phát khởi thay vào đó. 
Trong khi các tánh thiện bạn đã có, sẽ ngày càng tăng trưởng, nở hoa.
Giờ 
bạn đã được nghe bài Pháp này, hãy chiêm nghiệm và thực hành. Hãy rèn luyện bản 
thân để sống đúng theo lời Phật dạy. Làm được như thế rồi, thì bạn sẽ được hạnh 
phúc, thịnh vượng, tâm bạn ngày càng tăng trưởng trong lời Phật dạy.