Nhiều người nói số phận đã an bài
không thể thay đổi được, nhưng trong Phật pháp cho rằng, nghiệp không cố
định, có thể thay đổi được. Bởi vì sao, nghiệp được huân tập từ
thân-miệng-ý lâu ngày trở thành thói quen, rồi thói quen đó có sức mình
chi phối, sai sử ta.
Cũng như gió, tuy không thấy hình
tướng cụ thể của gió đâu hết, nhưng khi lá cây rung rinh thì ta biết,
trời đang nóng nực, khi nghe mát ta biết có gió, nếu sức gió mạnh có thể
trở thành phong ba, bão táp cuốn phăng tất cả mọi sự vật. Nghiệp lực
cũng lại như thế.
Tuy nhiên, nghiệp phát xuất từ
thân-miệng-ý, khi chưa biết tu ta hút thuốc, uống rượu, cờ bạc, chơi bời
lêu lỏng. Nhưng khi biết tu rồi, ta ý thức lại, thấy những hành động đó
làm cho ta hao tiền, tốn của, mất thời gian vô ích, và cuối cùng có hại
cho sức khỏe, làm ảnh hưởng đến gia đình, người thân và xã hội.
Chính ta ý thức được điều đó là
tai hại, nên ta quyết định buông bỏ, không bám theo những thứ đó nữa thì
coi như ta chuyển được nghiệp xấu, hút thuốc, rượu chè, cờ bạc và nhiều
thứ xấu khác nữa.
Bản thân chúng tôi là một bằng
chứng thiết thực, khi xưa si mê, ngu dại nên lao đầu vào cờ bạc, rượu
chè, hút xách, đàn điếm, vì quan niệm chết là hết nên mặc tình gây tạo
tội lỗi. Tôi nhờ có người mẹ hiền tế độ và gặp được Phật pháp, đã giúp
cho tôi làm mới lại cuộc đời bằng sự tu học và dấn thân đóng góp, phục
vụ tùy theo khả năng của mình.
Thiền Viện Thường Chiếu hiện nay,
Tăng ni tu học trên một ngàn người dưới sự trực tiếp chỉ dạy của Hòa
Thượng thượng Nhật hạ Quang- viện trưởng Thiền Viện Trúc Lâm Trí Đức,
trụ trì Tổ đình Thiền Viện Thường Chiếu, và là trưởng ban quản trị Thiền
phái Trúc Lâm Việt Nam.
Tôi bây giờ là một Thiền sinh đang
tu học và lao động, được sự chỉ dạy tận tình của sư phụ từng bước đã
giúp tôi chuyển hóa dần những thói hư, tật xấu, nhờ vậy mà tôi mới được
tồn tại cho đến ngày hôm nay. Cho nên, ai nói rằng nghiệp là cố định thì
không đúng, chúng tôi xin xác quyết điều này qua sự trải nghiệm và tu
tập của bản thân.
Từ lâu, chúng ta thường nghe nói,
gieo nghiệp nào thì phải chịu kết quả nấy, tức là ai gieo nhân gì thì
phải thọ quả báo y như vậy, có đúng không? Đây là điều mà tất cả chúng
ta phải tìm hiểu cho rõ ràng, tường tận, vì nhiều người mới tu còn hoang
mang chỗ này, không biết tu có chuyển được nghiệp hay không? Bản thân
chúng tôi xin thề rằng, nếu tu mà không chuyển được nghiệp xấu, tôi sẽ
bị đọa địa ngục suốt đời, suốt kiếp thay thế cho tất cả chúng sinh.
Nhưng nếu trước đã nói gieo nghiệp
nào sẽ phải chịu quả nấy, thì chúng ta tu đâu có lợi ích gì? Tu là cốt
chuyển ba nghiệp tham-sân-si thành vô lượng trí tuệ và từ bi, nếu ta tạo
nghiệp nào thì phải thọ nhận quả nấy, thì tu làm sao cho bớt khổ và hết
khổ được? Nếu ai cũng nghĩ theo nghĩa nông cạn, đơn giản, mà không có
sự thể nghiệm là gây nghiệp nào thọ quả nấy, thì ta sẽ thối Bồ đề tâm mà
bỏ tu.
Lý nhân quả nghiệp báo của đạo
Phật không cố định là tác nhân nào thọ quả nấy, mà cũng không phải khi
đã gây nhân mà không thọ quả, nó rất phức tạp và đa dạng, tùy theo khả
năng tu tập của mình mà nghiệp có thể thay đổi nhiều hay ít.
Trong kinh A Hàm, Phật dạy, “Người
gây tạo nhân xấu ác làm hại người vật, trước hoặc sau họ biết tu thân,
tu giới, tu tâm thì quả sẽ được đổi thay nhiều hay ít tùy theo khả năng.
Nếu ai đã lỡ tạo nghiệp xấu ác rồi mà không biết tu thân, tu giới, tu
tâm thì sẽ gây nhân nào mà chịu thọ quả báo đúng như vậy. Đó là nhân nào
quả nấy như trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, và khi ta gây nhân
mà biết thay đổi, chuyển nghiệp, thì quả cũng sẽ chuyển theo tùy theo
khả năng của ta”.
Phật đưa ra một ví dụ rất cụ thể, “nếu
ta bỏ một nắm muối vào trong ly nước lạnh, thì nước ấy mặn không uống
được; nếu ta bỏ cũng nắm muối đó vào trong bình nước lớn có dung tích
chứa vài ba trăm lít, thì nước trong bình ấy sẽ uống được, nhưng vị nước
hơi măn mẳn; và nếu nắm muối được bỏ vào trong một ao nước có sức chứa
nước quá nhiều, thì nước không còn mặn, mà có thể dùng xài bình thường”.
Nghiệp xấu ác Phật dụ cho vị mặn
của nắm muối, được hòa tan trong ly nước thì kết quả muối và nước ngang
nhau, nên nước bị mặn, không dùng xài bình thường được. Nếu vị mặn của
nắm muối được hòa tan trong bình nước lớn thì quả mặn của muối bị loãng
ra, nước có thể tạm giải khát được nhưng còn măn mẳn. Nhưng nếu vị mặn
của muối được hòa tan trong ao nước lớn thì vị mặn của muối không đủ sức
phân hóa nước, nên nước ấy có thể dùng xài bình thường.
Cũng vậy, trong cuộc sống của
chúng ta, với dòng đời nghiệt ngã ai mà không biết tu thân, tu giới, tu
tâm, thì khi tạo nhân xấu ác sẽ trả quả xấu ác nguyên vẹn, Phật dụ như
nắm muối bị hòa tan trong ly nước, không giải khát được vì quá mặn.
Nhưng nếu chúng ta biết tu thân,
tu giới, thì Phật dụ như nắm muối được tan trong bình nước lớn, tuy vị
nước có hơi măn mẳn nhưng cũng tạm dùng được không đến nỗi phải bỏ đi.
Còn ai biết tu thân, tu giới, tu
tâm, Phật dụ như nắm muối bị hòa tan trong ao nước lớn, tuy có nắm muối
mặn, nhưng vì nước trong ao quá nhiều, nên muối không đủ sức chi phối,
ta có thể dùng nước xài bình thường.
Chính vì vậy, nếu ai biết tu thân,
tu giới, tu tâm, thì nghiệp nhân được chuyển hoàn toàn, sẽ không thọ
quả báo đúng như khi mới gây nhân ban đầu. Cho nên, nếu ta lỡ gây nhân
xấu ác mà không biết tu thì coi như không chuyển được nghiệp cũ. Chính
vì vậy, ta gây nhân nào, thọ quả ấy không sai chạy. Nếu ai lỡ lầm gây
nhân xấu ác mà biết tu thân, tu giới là có thể chuyển nghiệp và sẽ chịu
quả báo nhẹ hơn lúc ban đầu. Còn nếu ta gây nhân xấu ác mà biết tu thân,
tu giới, tu tâm thì gần như chuyển hoàn toàn được nghiệp xấu, và bản
thân tôi là một bằng chứng thiết thực. Cho nên, chúng ta tu là chuyển
nỗi khổ, niềm đau thành an vui, hạnh phúc ngay tại đây và bây giờ.
Thế giới chúng ta đang sống tương
tàn tương sát lẫn nhau theo nguyên lý duyên khởi, lớn hiếp nhỏ, mạnh
hiếp yếu, người giết người, người giết vật và ngược lại. Cho nên, khó có
ai từ nhỏ đến già là người hoàn toàn trong sáng, thiện lành, ngoài trừ
các vị đại Bồ Tát và chư Phật. Chính vì vậy, ai đã từng sống trong cuộc
đời, không ít thì nhiều cũng sẽ làm đau khổ cho nhau, gây oán giận, thù
hằn không có ngày thôi dứt.
Nếu hiện tại, chúng ta tu mà vẫn
phải trả quả xấu hoàn toàn như cũ, thì quý thầy cô và Phật tử tu có được
lợi ích gì? Thế cho nên, chúng ta phải biết, tu là chuyển nghiệp, tức
thay đổi nhân xấu thành quả tốt, nhưng tuỳ theo khả năng mỗi người tu
nhiều hay ít mà cho ra kết quả trong hiện tại.
Như vậy, chúng ta đã thấy, tuy cùng
tạo nhân ác, nhưng tùy theo khả năng tu tập của mọi người có cao thấp
khác nhau mà chịu quả sai khác, không ai giống ai. Nếu chúng ta biết tu
thì quả liền chuyển, không cố định như người chấp nhận số phận đã an
bài, nên càng ngày sống trong biển khổ, sông mê.
Khi chúng ta biết rõ ai có tu
thân, tu giới, tu tâm thì sẽ chuyển được những nghiệp quả xấu trước kia,
tuy nói chuyển mà không phải hết hoàn toàn. Thân ta có thể bị đau nhức,
nhưng tâm ta vẫn trong sáng, thanh tịnh, nên thường biết rõ ràng, thân
đau mà không khởi lên niệm than van, oán trách. Có nghĩa là nắm muối vẫn
hòa tan trong ao nước lớn, nhưng vì nước trong ao quá nhiều, nên chúng
ta nếm thử không thấy mặn.
Như vậy, tất cả mọi người chúng ta
hiểu rõ lý nhân quả nghiệp báo thì phải biết tránh nhân xấu mà cố gắng
gieo tạo nhân tốt. Nếu ta biết tránh nhân xấu mà vẫn tạo nhân tốt thì
quả xấu làm gì đến để chi phối và sai sử chúng ta được? Người biết tránh
nghiệp xấu ác, biết tạo nghiệp thiện lành, tốt đẹp là người tốt trong
hiện tại và mai sau.
Ai biết tránh nghiệp xấu ác thì
không phải lo lắng hay băn khoăn về chuyện phải quấy, tốt xấu, đúng sai,
thương ghét, không lo lắng, sợ hãi về hậu vận rủi may, ta chỉ cứ một bề
trải lòng thương yêu chân thành đến với tất cả chúng sinh và dấn thân
đóng góp, làm lợi ích cho mọi người, lòng không so đo hay toan tính, hơn
thua.
Chúng ta thường hay có những cái
bất công vô lý mà không tự thấy, ta không chịu yêu thương, giúp đỡ, sẻ
chia đến với tất cả mọi người, mà ta cứ mong mình luôn được an vui, hạnh
phúc là điều không thể có được.
Cũng vậy, con người ai cũng muốn
đời mình hoàn toàn được an vui, hạnh phúc, không muốn khổ đau chi phối,
vậy mà khi tạo nghiệp thì không chọn thuần nghiệp lành mà cứ để lẫn lộn
những điều xấu ác vào thì thử hỏi làm sao được quả an lạc, hạnh phúc
hoàn toàn?
Chẳng hạn như các đấng mày râu
muốn cho thân thể cường tráng khỏe mạnh, tinh thần thông minh, sáng suốt
mà lại hút thuốc, uống rượu say sưa, gây cái nhân bịnh hoạn về sau thì
thử hỏi làm sao được khỏe mạnh, sáng suốt.
Ai muốn cho thân thể khỏe mạnh,
tâm sáng trong, nhẹ nhàng thì phải sống có điều độ, có chừng mực, biết
cách dung hòa, ăn uống, làm việc, vui chơi, giải trí, biết sắp xếp thời
gian nghỉ ngơi, tịnh dưỡng đễ giữ thân tâm trong sạch, lành mạnh, sáng
suốt.
Còn các cô thiếu nữ đại diện cho
phái đẹp, ai cũng muốn trẻ đẹp, tươi vui, vậy mà lúc nào cũng nhăn nhó,
quạu quọ, buồn giận hoài, cứ hay bà tám rồi sinh tâm ganh ghét, tật đố,
tham chấp đủ thứ thì thử hỏi làm sao vui tươi, trẻ trung, yêu đời cho
được.
Phái nữ muốn trẻ trung, đẹp đẽ,
duyên dáng thì phải sống vui vẻ, lành mạnh, nhờ vui vẻ, hồn nhiên nên
mới tươi tắn, mà đã vui thì ít ganh ghét, hờn giận, nhờ vậy mà giảm bớt
phiền muộn, khổ đau. Vậy nếu có ai lỡ làm phiền một chút thì nên hoan hỷ
bỏ qua, đó là ta biết tạo nhân vui vẻ, trẻ trung, yêu đời mà làm tròn
bổn phận trong gia đình, và phục vụ tốt cho xã hội.
Bằng ngược lại, ta cứ buồn thương,
giận ghét, hết phiền muộn người này lại ghét bỏ người kia, mà oán ghét,
giận hờn thì lòng ta đâu có an ổn, nhẹ nhàng. Cho nên, ta ăn không
ngon, ngủ không yên, đó là cái nhân dẫn đến thân bệnh hoạn, tiều tụy,
hốc hác, và tâm hồn bị dằn vặt bởi bám víu vào những cái được mất, hơn
thua, giận hờn nên sống trong đau khổ, lầm mê.
Nếu ta biết rõ ràng, gieo nhân xấu
sẽ đưa tới quả xấu thì chúng ta tìm cách tránh xa không nên làm, đừng
muốn một đàng mà lại làm một nẻo. Vậy, ta muốn được an vui, hạnh phúc
thì ngay bây giờ, mình phải biết buông xả những tập nghiệp gây đau khổ
cho người, vật.
Hiểu như vậy, chúng ta mới thấy
tin sâu nhân quả nghiệp báo, giúp chúng ta nhìn đúng lẽ thật mà biết
cách sống an lành, trở thành người gan dạ, mạnh mẽ, không nhát nhúa, yếu
đuối, mình làm gì phải chấp nhận chịu chứ không đổ thừa cho ai.
Ví dụ, có ai đó vì không điều phục
được cơn nóng giận, hờn mát nên lỡ tay đánh mắng chửi người. Khi đánh
chửi xong, biết mình tạo nhân ác nên thấy ăn năn, hối lỗi, vì mình biết
chắc chắn rằng quả báo xấu sẽ đến với mình trong nay mai. Nên khi bị
người uy hiếp, đánh đập lại, ta phải gan dạ chịu đựng chớ không nên đối
kháng lại, làm cho nhân quả oán giận, thù hằn không có ngày thôi dứt.
Ngược lại, khi ta đánh mắng chửi
người thì hăng hái làm như vẻ ta đây, đến khi bị người uy hiếp trở lại
thì kêu trời, trách đất đủ thứ hết. Đó là người yếu đuối, không thấy
được nhân xấu mà mình đã tạo ra trước đây. Nhân quả chỉ dừng hẳn khi hai
bên biết thông cảm và tha thứ cho nhau. Vậy muốn được quả an vui, hạnh
phúc, thì ta phải gan dạ bỏ những thói quen xấu xa, tội lỗi mà luôn tạo
nhân thiện lành, tốt đẹp. Hai bên cùng tạo nhân thiện lành thì cái quả
xấu ác sẽ dần dần yếu đi cho đến khi hết hẳn.
Khi hiểu được lý nhân quả nghiệp
báo, đối với những sự việc không như ý xảy ra, chúng ta sẽ không oán
trách trời đất hay người mà chỉ tự trách mình. Do ta trước kia si mê,
dại dột, không tránh nhân xấu ác, làm tổn hại cho người nên bây giờ chịu
quả xấu. Ta sẵn sàng đón nhận quả xấu một cách sáng suốt, biết bình
tĩnh nhận định đúng sai để tìm cách vươn lên và vượt qua số phận tối
tăm.
Chúng ta thường thấy trong một
gia đình hai ba anh, chị, em sống chung với nhau. Khi có một người trong
gia đình lỡ làm bể một cái ly hay cái dĩa, vì sợ bị cha mẹ rầy nên ém
nhẹm phi tang, không dám nhận trách nhiệm về mình. Đến khi ba hay má
hỏi, không ai nhận là mình làm bể, thái độ như thế là nhát nhúa, hèn
nhát, không có tinh thần trách nhiệm, lỡ làm thì gan dạ thú nhận lỗi của
mình để người khác không bị hàm oan, không bị vạ lây bởi cái xấu dở của
mình.
Lý nhân quả nghiệp báo giúp cho
con người có tinh thần trách nhiệm, sáng suốt, biết lựa chọn nhân tốt để
làm và tránh xa nhân xấu ác. Nếu ta lỡ tạo nhân xấu rồi thì sẵn sàng
can đảm chấp nhận quả xấu một cách gan dạ, không sợ sệt, không đổ thừa
hay lẩn trốn. Vì không tin sâu lý nhân quả nghiệp báo nên ta mới có thái
độ tránh né, chối cãi, phủ nhận sự thật rồi làm xằng bậy. Cuối cùng, ta
đi vào con đường xấu ác một cách dễ dàng.
Thế cho nên, người Phật tử tu hành
chân chánh đầu tiên là phải tin sâu Tam bảo, kế đến tin sâu nhân quả, và
cuối cùng tin chính mình là chủ nhân của bao điều họa phúc. Khi hiểu và
biết rõ như thế rồi thì ta phải biết khôn ngoan, sáng suốt chọn lựa,
biết nhân nào tốt đẹp nên làm, biết nhân nào xấu ác nên tránh, đó là
chúng ta đang từng bước tiến bộ trên con đường giác ngộ, giải thoát.
Hằng ngày trong cuộc sống của
chúng ta, tuy công việc làm ăn có bộn bề, bận rộn, ta phải giao tế đối
tác với nhiều người, nhưng nếu chúng ta biết tránh nhân xấu ác, chọn
nhân thiện lành, thì từ suy nghĩ cho đến lời nói và việc làm lúc nào
cũng lương thiện, vừa giúp ta hoàn thiện chính mình, vừa làm hài lòng,
vui vẻ mọi người, đó là chúng ta đang tiến bộ trên đường đi đến Phật
quả.
Chúng ta là Phật tử, phải biết tu
trong mọi hoàn cảnh, tỉnh giác tu từng tâm niệm của mình. Khi có niệm
xấu khởi lên hại người vật, ta liền buông, không chạy theo nó và cứ như
thế mà buông xả hoài cho đến khi tâm ta sáng suốt, thanh tịnh, nhưng
thường biết rõ ràng chớ không phải chờ đến chùa sám hối, tụng kinh, lạy
Phật mới tu, ngoài giờ đó ra nếu có ai đụng chạm đến là ăn thua đủ, tu
như vậy là sai lời Phật dạy. Phật đâu khuyên ta tu với Phật mà dạy ta tu
với gia đình, người thân, bà con, chòm xóm, bạn bè và người ngoài xã
hội. Thế cho nên, tu hoài mà không hết khổ là lỗi tại chỗ đó.
Vì ta tu mà chỉ biết tu với Phật,
không chịu tu với chúng sinh, cũng không chịu tu với chính mình nữa.
Phật đâu có cần chúng ta tu với Ngài, vậy mà ta cứ một bề tu với Phật,
Bồ Tát mà thôi, còn ra ngoài xã hội đối với mọi người thì ta không chịu
tu, không chịu nhường nhịn, hễ có chuyện một chút là quyết ăn thua đủ.
Đối với Phật, dù ta có khen hay chê, Ngài cũng không vui, không buồn,
không mừng, không giận, Ngài cũng không bao giờ nói một lời nào, mà Ngài
chỉ khuyên ta tu với tất cả mọi người.
Bởi ta đang sống với thấy biết sai
lầm nên ai cũng dễ sinh hờn ghét, buồn giận. Do đó, chúng ta phải tu
với họ, biết nhường nhịn, tìm cách an ủi, chỉ dẫn, thì mình bớt khổ mà
người cũng bớt khổ. Ta biết tu với nhau là tự mình đem lại an vui, hạnh
phúc cho nhau, đem lại sự bình an và thương yêu nhau bằng trái tim hiểu
biết.
Phật dạy, chúng ta tu là tu với tất
cả chúng sinh, tu với con người chớ đâu có bảo ta tu với Ngài. Vậy mà
đa số quý Phật tử chỉ biết tu với Phật mà thôi, đến chùa thì lạy Phật,
Bồ Tát lia lịa, thậm chí có người vuốt bụi Phật trét vào mình, cho đó là
linh thiêng, Phật sẽ gia hộ cho.
Nếu ta đợi đến chùa mới tu, đợi
sám hối, tụng kinh mới tu, đợi ăn chay mới tu, tu như thế thì quá ít.
Một tháng ta đến chùa mấy ngày, chỗ này chúng ta nên xét lại. Chúng ta
tu là phải thường xuyên quay lại chính mình, nhìn thấy từng ý nghĩ, rồi
phát xuất ra lời nói bằng hành động cụ thể, nếu tốt thì ta duy trì, gìn
giữ, phát huy thêm, nếu xấu thì ta phải dừng lại, đó mới là thật biết
tu.
Thậm chí, có nhiều Phật tử nói
hôm nay là ngày tôi đang tu vì tôi ăn chay. Nếu ta đợi đến ăn chay mới
tu, một tháng ăn chay có bốn ngày hoặc sáu ngày nên ta chỉ tu có mấy
ngày đó, còn lại hai mươi mấy ngày kia ta cứ tự do làm việc xấu ác, làm
tổn hại cho người, vật? Vậy những ngày ăn mặn là không tu sao? Quý Phật
tử hãy nên chính chắn suy nghĩ lại chỗ này kẻo hiểu lầm lời Phật dạy.
Chúng ta tu ngay từ thân-miệng-ý
của chính mình, tu như vậy mới đúng theo lời Phật dạy, vậy mà đa số quý
Phật tử thích cầu khẩn, van xin nhiều hơn là thường xuyên áp dụng tu tập
trong mọi hoàn cảnh.