Bạn hỏi mình nguyên nhân và động lực gì làm mình quy ngưỡng về Đạo Phật,
nói gì cũng bảo đang cố gắng tu học cả. Thật sự, mình đã nghe và bị hỏi
rất nhiều giống như bạn đã hỏi mình và mình cũng đã trả lời rất nhiều .
Tuy nhiên, mình biết rằng bao câu trả lời của mình vẫn không làm thỏa
đáng người hỏi về nguyên nhân , động lực gì làm mình thay đổi như vậy,
một người từng một thời ngông cuồng, ngạo mạn, không tin trời, không tin
đất như mình phải không? Hôm nay, tranh thủ mấy ngày nghĩ hiếm hoi,
mình xin cố gắng giải đáp vấn đề này một lần nữa nghen rồi còn lại là
tùy duyên bạn nhé.
Nguồn: http://phatgiaovnn.com (Phật
Giáo Việt Nam Net)
Như bạn cũng
biết, từ nhỏ đến lớn mình chẳng biết gì về Phật pháp và gia đình mình
không hề
theo Đạo Phật . Bên nội thì theo đạo thờ cúng ông bà còn bên ngoại thì
theo Phật,
có thờ hình Phật, bà cố mình ăn chay trường, tụng kinh hàng ngày nhưng
mình
cũng chẳng được ai giảng giải cho biết đạo Phật là gì cả . Điều duy nhất
mình
thích nhìn lên bàn thờ nhà ngoại là hình ảnh Bồ Tát Quán Thế Âm đang cầm
bình cam
lồ và hai bên có thiện tài đồng tử theo hầu . Thật sự thì sau khi tu học
Phật
pháp mình mới biết bức tranh đó là về ai chứ ngày xưa thì mình không
biết mà chỉ
thích ngắm nhìn, tưởng tượng giống như mình vẫn thích đọc truyện cổ tích
vậy .
Mỗi khi nhìn bức tranh thờ đó ở nhà ngoại, mình thích lắm và cảm thấy
người
mình vô cùng vui vẻ, an lạc, nhẹ nhàng, mình cũng chẳng biết vì sao . Ở
nhà
mình, ba mình thì theo đạo thờ ông bà của bên nội, ăn hiền, ở lành . Ba
mình vì
không thích ăn chay và phải nói là ghét ăn chay nên mỗi khi đi đám giỗ ở
đâu mà
bị ăn chay,nhất là ở nhà ngoại mình thì toàn cúng chay là ba mình bực
lắm . Hiển
nhiên, chị em chúng mình thì đâu có bao giờ thích ăn chay nên luôn luôn
đứng về
phía ba mình và cũng ghét đám giổ chay vì toàn là đậu hủ, chẳng có món
thịt cá
nào ngon miệng cả . Cũng vì ba mình không thích ăn chay, có lẽ do nghiệp
sát của
ba khá nặng, nên không bao giờ ba mình ủng hộ má mình lập bàn thờ Phật
trong
nhà . Ba mình cho má mình được toàn quyền muốn làm gì làm, muốn ăn chay
thì ăn
chay nhưng không được bắt ba ăn chay và không được lập bàn thờ Phật
trong nhà .
Thời ấy, chúng mình cũng chẳng biết Phật pháp là gì và cũng không thích
ăn chay
nên cũng chẳng mảy may quan tâm đến mong ước của má .
Ngày đó, đạo
Phật với mình vô cùng bi quan, yếm thế, chán đời và chỉ dành cho đám
tang .
Cũng như bao nhiêu người khác xem tuồng cải lương Lan và Điệp, mình cũng
nghĩ
chùa chỉ dành cho ai đó chán đời, thất tình, cho người già cả chứ không
phải
cho tuổi trẻ . Nhà mình sống cũng gần chùa nhưng mình chẳng có cảm giác
gì và
mình chỉ thấy hình ảnh chư tăng, chư Ni trong đám tang hay các đám cúng
giỗ nên
vô hình chung, đạo Phật trong mình là đạo dành cho đám tang . Ngày đó,
chẳng những
mình không thích đạo Phật mà còn vô tình a dua theo bạn bè nói xấu và
phỉ báng
tam bảo, phỉ báng những thầy tu phá giới và cho rằng ai tu hành theo
Phật pháp
đều là mê tín dị đoan. Từ nhỏ, mình đã rất lì và nghịch ngợm chẳng khác
một đứa
con trai là mấy và sự thông mình, lanh lợi của mình chẳng thua kém chúng
bạn là
bao .Mình cũng chẳng biết làm sao mà mình ghét mê tín dị đoan, ghét bói
toán,
chẳng bao giờ tin vào trời vào đất và hiển nhiên mình xem tôn giáo, đặc
biệt là
Phật giáo vô cùng mê tín dị đoan . Ở nhà, má và chị Hai mình thích xem
bói còn
ba mình không xem bói toán nhưng cũng thích nghe này nghe kia . Ngược
lại, mình
phản ứng rất mạnh và thường bực bội với má và chị Hai khi nghe mọi người
đi xem
bói toán . Mình bảo nếu có dư tiền thì để dành đi làm từ thiện, thầy bói
nói
láo ăn tiền, bói ra ma quét nhà ra rác rồi tự nhiên mang lo lắng vào
người . Biết
tính mình nên những việc này chị Hai và má mình không bao giờ cho mình
biết .
Mình thiếu
duyên không được ai chỉ dẫn về Phật pháp và thường chê nhạo Phật giáo
nhưng
mình lại thích đi chùa vào các dịp tết và rằm tháng bảy . Mình đến chùa
vào rằm
tháng bảy vì nghe nói đó là lễ Vu Lan báo hiếu cha mẹ và được lên chùa
cài hoa
hồng cho đẹp nên đi . Nói là lên chùa chứ mình cũng chẳng bao giờ biết
vào
chánh điện quỳ lạy, thắp nhang mà chỉ đi vòng vòng xem phong cảnh rồi về
.Tết
thì theo bạn đi chùa vì lên chùa Long Sơn, ngôi chùa lớn nhất ở thành
phố Nha
Trang có tượng Phật Tổ nằm trên núi. Vì
thế, mình leo núi với chúng bạn để được ngắm tượng Phật lớn và nhìn toàn
cảnh
thành phố thật đẹp từ trên cao .
Năm cấp ba, mình sống
với gia đình dì mình và gia
đình dì có thờ tượng Phật Quán Thế Âm trong nhà . Tuy nhiên, họ
chỉ thờ để quỳ lạy và cúng chứ trong nhà
cũng chẳng ai biết về Phật pháp nên mình chỉ lên quỳ lạy, cầu nguyện khi
bị đau
khổ . Trong ba năm học, mình cũng có kết bạn với nhiều bạn sinh hoạt
trong gia
đình Phật tử và nhỏ bạn thân ăn chay trường với cả nhà nó, cũng theo đạo
Phật .
Tuy nhiên, mình cũng chẳng biết gì về đạo Phật hết . Đôi khi, mình định
theo nó
đi tham gia hoạt động trong gia đình Phật tử để biết như thế nào vì thấy
nó có
nhiều bạn tốt và vui nữa . Nhưng rồi vì
việc học quá nhiều, vì lo sợ và vì cống cao ngã mạn, mình từ chối tất cả
.
Ngày xưa ở Việt
Nam, bạn cũng biết mình là người rất
thích đi làm công tác xã hội, đi làm từ thiện , hoạt động đoàn hội rất
năng nổ,
nhiệt tình, là lãnh đạo đoàn hội cũng khá nổi tiếng . Mình tâm tính rất
mạnh
nhưng cứ thấy ai có hoàn cảnh nghèo khó, thấy ai tội nghiệp là mình mủi
lòng .
Mình dễ cười bao nhiêu thì cũng dễ khóc bấy nhiêu vì xúc động, vì cảm
thương
cho những phận đời khổ đau . Có lẽ, những câu chuyện cổ tích ngày xưa,
về hình ảnh
bà tiên, ông Bụt luôn hiện ra cứu giúp người nghèo khó, ăn hiền ở lành
luôn
đong đầy trong tâm trí mình nên mình luôn có niềm tin là ăn hiền thì sẽ
gặp
lành . Cứ thấy người ta nghèo khổ mà mình không giúp được gì là mình
buồn, mình
khóc và tự hứa với lòng sau này khi có đủ điều kiện, mình sẽ giúp đỡ mọi
người
trong khả năng của mình . Những năm cấp ba, vì sống xa nhà, vì tâm lý
tuổi mới
lớn thoát nắng thoát mưa và vì lần đầu tiên biêt phải tự sống tự lo như
thế nào
nên mình bị sốc khá nặng . Khi chứng kiến những chuyện ngang trái của
cuộc đời,
chứng kiến thiên đường và địa ngục của cuộc sống khi một bên thì đầy đủ,
sống
sung túc, thừa mứa vì ăn thì một bên đói khổ, không nơi nương tựa, không
có gì
để mà ăn . Chính nhỏ bạn thân ăn chay trường của mình đời sống rất khổ,
nhiều
khi chẳng có cơm có gạo để mà ăn làm mình buồn khóc rất nhiều . Năm đó,
cơn lũ
miền Trung vừa xong thì nhiều gia đình nhà cửa tan hoang, mất tất cả nên
họ dạt
vào các thành phố kiếm ăn . Trên đường mình đi học thêm vào ban đêm về,
mình
nhìn thấy cảnh một gia đình đang quây quần dưới ánh đèn khuya nấu một
niu cơm rất
nhỏ cùng ăn giữa trời lạnh buốc và mưa làm mình lại khóc khi thấy bản
thân mình
được ăn uống đầy đủ, không thiếu thứ gì, nhiều khi phải gọi là thừa .
Mình tự hỏi,
tại sao, tại sao trên cuộc đời lại có người khổ đến vậy và tại sao lại
có người
sung sướng, sống đầy đủ đến vậy? Tại sao những kẻ làm ác vẫn sống nhởn
nhơ
ngoài vòng pháp luật còn nhiều người làm quần quật cả ngày mà không kiếm
nổi miếng
ăn . Tại sao ông trời lại bất công đến vậy? Tại sao?
Vào đại học,
mình được tha hồ thỏa chí vẫy vùng đi làm công tác xã hội, đi làm từ
thiện mà từ
lâu mình luôn ấp ủ, yêu thích . Nhớ ngày đầu tiên vào đại học, trên
đường đến
trường, nhìn hình ảnh hai ông cháu xin ăn đang ngồi bên trạm xe bus, ông
thì
già mà đút cho đứa cháu nhỏ miếng bánh mì rồi hai ông cháu nhìn nhau
cười hạnh
phúc mà nước mắt mình chảy như mưa. Mình
đã định dừng lại mua tặng cho hai ông cháu hai ổ bánh mì nhưng mình kìm
không
được nên chạy một mạch đến trường ngồi khóc .Mấy đứa bạn chẳng biết
chuyện gì
chạy tới hỏi rồi sau khi biết sự tình nó cũng xúc động khóc bảo rồi mình
sẽ còn
thấy nhiều điều khủng khiếp hơn ở thành phố này . Đúng như vậy, phố
phường Sài
Gòn đô hội là chứa cả địa ngục trần gian của bao kiếp khổ con người .
Tối tối,
đứng trên tầng cao của khu nhà trọ, nhìn xuống bên dưới hình ảnh của
những người
lang thang, xin ăn, của những người bán hàng rong mà mình buồn vô cùng .
Nói chi
đâu xa, cứ mỗi lần đi thăm thằng bạn thân của mình từ ký túc xá trường
đại học
kiến trúc về là mình buồn vì thương cho hoàn cảnh của bạn, của gia đình
bạn mà
không biết giúp bạn làm sao vì sợ tổn thương đến lòng tự trọng của bạn .
Là
sinh viên, sống nhờ vào sự nuôi dưỡng của cha mẹ nên mình cũng chẳng
biết giúp
gì ngoài những chuyến công tác xã hội theo đội công tác xã hội của mình .
Ở đội
công tác xã hội mình cũng quen được rất nhiều bạn bè tốt, những người có
trái
tim nhân hậu, biết đồng cảm với nổi đau của người khác . Vì thế, bao
chuyến
công tác xã hội đều có sự tham gia của mình và hiển nhiên là cả những
mùa hè
xanh ở vùng sông nước Bến Tre . Mình thích lắm và cảm thấy vui vẻ vì đã
làm được
nhiều việc có ích, được các em học sinh và bà con ở đó yêu quý rất nhiều
. Vậy
mà năm thứ hai đi mùa hè xanh, thằng bạn thân trong đội công tác xã hội
của
mình, một người lúc nào cũng như hình với bóng với mình trong các cuộc
hành
trình, xuống Bến Tre thăm mình rồi buồn buồn bảo mình nên hạn chế tham
gia công
tác xã hội lại để lo cho mình vì có lúc ngọn lửa nhiệt tình sẽ bị nguội
lạnh . Mình
ngạc nhiên, sửng sốt vô cùng vì không ngờ những lời nói đó lại thốt ra
từ miệng
hắn, một người từng san sẻ buồn vui, cùng hứa với nhau làm những việc
thiện với
một cái tâm thuần khiết, không vụ lợi .Mình biết, hắn vì kết quả học tập
không
tốt rồi nhiều thứ làm hắn thất chí nên hắn đâm nản . Còn mình, mình bảo
mình
khác hắn nên mình vẫn thích làm . Tuy vậy, mình lại suy nghĩ rất nhiều
về lời hắn
nói . Cũng như trong đội, khi là sinh viên năm nhất thì hoạt động rất
hăng say,
nhiệt tình, không vụ lợi nhưng càng về sau người ta làm vì nghĩa vụ, vì
trách
nhiệm, vì được lợi được danh . Tại sao những công việc tốt thì bầu nhiệt
huyết
và ngọn lửa nhiệt tình lại dần dần nguội lạnh? Mình không muốn như vậy .
Nếu một
ngày nào đó, mình không còn biết đồng cảm, biết thương những mảnh đời
bất hạnh
và trái tim của mình bị khô cằn sỏi đá vì danh vì lợi thì thật là u ám,
đau buồn.
Ở đâu sẽ truyền sự nhiệt tình, truyền ngọn lửa đầy nhiệt huyết cho mình
làm những
công việc thiện nguyện với một cái tâm chí thành mà không bị khô cạn
đây?
Sang Mỹ, mọi
thứ lại đảo lộn và lại bắt đầu từ đầu nơi một phương trời dịu vợi xa xôi
khi
mình cũng không biết phải như thế nào và làm gì. Sang đây, mình cũng bị
sống xa
nhà ở với gia đình dì mình ở một tiểu bang nơi cực Tây của nước Mỹ, nơi
mà cộng
đồng người Việt đông nhất ở hải ngoại trong khi gia đình sống ở miền cực
đông .
Gia đình dì mình và họ hàng bên này đều là Phật tử, đều thờ Phật, thường
ăn
chay, đi chùa . Tuy nhiên, mình vẫn cứ ngã mạn, không thích tìm hiểu gì
về đạo
Phật cả . Họ hàng là Phật tử nhưng vì thấy họ có quá nhiều toan tính,
rồi thích
xem bói, xem tử vi, hóa vàng đủ thứ nên mình không thích và cái niềm tin
Phật
giáo là mê tín lại mạnh hơn trong mình . Có năm, theo bà mình lên chùa
thắp
nhang cho cữu huyền vào dịp rằm Vu Lan và một thầy trong đó muốn mình
ghi danh
quy y mình cũng không chịu . Mình còn có ý định chọc cả sư thầy nhưng
mình bị
bà mình la nên thôi . Tuy nhiên, một hôm dì mình muốn cả gia đình đi xem
buổi
biểu diễn nhạc kịch nhân đại lễ Vu Lan của một tổ chức Phật giáo người
Hoa .
Lúc đó, mình định không đi vì ghét đi xem ca nhạc, ghét đến rạp chiếu
phim
nhưng vì dư vé nên mình cũng ráng đi . Vào đó, mình xem và
xúc động vô cùng khi họ cố gắng diễn tả về công ơn cha mẹ,
về tình mẹ chín tháng cưu mang
khổ đau vì con . Vở nhạc kịch đó làm mình rất xúc động và cuối buổi biểu
diễn họ
có giới thiệu về tổ chức từ thiện . Mình về mang theo tờ rơi của chương
trình để
tìm hiểu .Sau này mình mới biết đó là một trong những hoạt động của hội
Từ Tế rất
nổi tiếng của Đài Loan và cả thế giới .
Sau hai năm
trở về sống với gia đình, chẳng biết làm sao, mình có duyên truy cập
được một
vài trang website Phật giáo và nghe được rất nhiều bài nhạc hay, các bản
nhạc
niệm Phật cũng như các bài chú của đủ thứ tiếng mà mình thích vô cùng .
Nó cho
mình một cảm giác vô cùng bình yên, an lạc đến lạ. Thế là mình từ từ tìm
hiểu
và đọc tài liệu về Phật giáo . Ngạc nhiên nhất, người thầy dạy môn tiếng
Anh
cho mình là một người Thiên Chúa Giáo nhưng lại rất sùng bái Phật giáo .
Thầy rất
thích hành thiền và thiền mỗi ngày . Thế là từ đó, mình lại thường xuyên
đọc
tài liệu về Phật giáo, tìm hiểu về Phật giáo để nói chuyện với thầy và
để không
cảm thấy hổ thẹn khi tự cho rằng mình tu theo Phật giáo . Càng tìm hiểu
và đọc
tài liệu về Phật pháp bao nhiêu thì mình càng vui mừng nhưng cũng hối
hận vô
cùng. Đặc biệt, sau khi xem rất nhiều băng đĩa, các bài giảng Phật giáo,
các
khóa tu mùa hè dành cho người trẻ, các băng đĩa ánh sáng Phật pháp, phật
pháp
nhiệm màu của chùa Hoằng Pháp mà vô tình mình tìm được trên internet,
mình như
choáng ngợp và thay đổi hoàn toàn . Mình hối hận vì ngày xưa thiếu duyên
nên
mình đã có một cái nhìn không đúng về Phật giáo . Giờ thì mình biết Phật
giáo
không phải là dành cho người chán đời, thất tình, dành cho đám tang mà
là dành
cho những người vô minh như mình. Tại sao không ai chỉ dạy cho mình về
Phật
giáo lúc còn nhỏ và phải chi mình đến với đạo Phật sớm hơn thì cuộc đời
của
mình sẽ khác đi rất nhiều . Đạo Phật đã
giúp mình giải đáp mọi câu hỏi về cuộc đời, về tử sinh và vì sao người
thì giàu
và người thì nghèo . Tất cả đều từ quy
luật nhân quả, vô thường và tùy duyên . Đạo Phật cho mình sự tự do lựa
chọn,
quyết định con đường đi của mình, quyết định số mệnh của mình và nhân
quả, nghiệp
duyên là do mình tạo ra chứ không phải là do một ông thần, một đấng
quyền năng
nào ban vui, cứu khổ, tạo ra cả . Nếu cuộc đời do một đấng tối cao ban
phước
giáng họa thì thật là bất công và đấng tối cao đó nếu có đầy đủ quyền
năng tại
sao không giúp mọi người có một cuộc sống tốt đẹp hơn mà để họ chịu khổ
đau đến
vậy . Chẳng lẽ chỉ ai nghe lời đấng tối cao hay đi quỳ lạy, làm chuyện
ác, ráng
thờ cúng, ráng mang mâm mang quả, mang tiền mang bạc đi cúng thì được
các Ngài
chở che thì các vị đó cũng tầm thường và chẳng khác nào những kẻ ăn hối
lộ cả .
Chỉ với năm giới cấm để quy y thành một Phật tử là : không sát sinh,
không trộm
cắp, không nói dối, không tà dâm, và không được uống rượu, đạo Phật đã
cho mình
những điều nhân bản nhất để làm một con người lương thiện . Năm giới cấm
này vô
cùng phù hợp với mình vì từ nào đến giờ mình ghét cay ghét đắng cờ bạc,
rượu
bia, thuốc lá và đã từng phản ứng rất mạnh, thậm chí đã từng cải nhau
với bạn
bè khi bị ép uống rượu bia . Ngày đó, bạn bè vẫn thường bảo mình nào là
khó lấy
chồng vì đứa con trai nào cũng uống rượu và hút thuốc còn mình thì tuyên
bố thà
sống một mình chứ không sống với người có thuốc có rượu vì ba mình cũng
không
có uống rượu, hút thuốc . Vì thế, năm giới cấm này như cái phao cho mình
nương
vào và tiếp tục sống với những gì mình suy nghĩ. Chỉ cần thực hiện được
năm giới
cấm đó thôi thì trở thành một Phật tử thuần hành và là một con người tốt
mà xã
hội đang cần . Đức Phật đâu có hề bảo các đệ tử muốn thành Phật tử thì
phải quỳ
lạy Ngài, phải nghe lời Ngài, phải chấp nhận những gì Ngài nói đâu mà
Ngài luôn
yêu cầu các đệ tử hãy mang những điều Ngài dạy kiểm tra áp dụng vào cuộc
sống
chứ đừng tin mù quáng và nếu có an lạc, hạnh phúc thì thực hành còn
không thì
được quyền không theo . Đức Phật bảo rằng:
“Đừng tin vì
nghe nói lại, đừng tin vì theo phong tục, đừng tin vì nghe tin đồn, đừng
tin vì
kinh điển truyền tụng, đừng tin vì lý luận, đừng tin vì công thức, đừng
tin vì
có suy tư đầy đủ về những dữ kiện, đừng tin vì có thẩm sát và chấp nhận
lý thuyết,
đừng tin vì thấy thích hợp, đừng tin vì người đó là thầy mình.
Nhưng khi nào
quí vị tự biết rõ các pháp này là thiện, các pháp này là không đáng chê,
các
pháp này được người trí khen ngợi, các pháp này nếu thực hiện và chấp
nhận thì
dẫn đến hạnh phúc an vui, thời quý vị hãy tuân theo các pháp ấy”
Bạn thấy
không, có vị thầy sáng lập tôn giáo nào lại kêu đệ tử không nên tin
những gì
mình nói trừ khi được thực chứng là có mang an lạc, hạnh phúc . Nhiều
tôn giáo,
họ bắt ép tín đồ phải nghe lời họ, quỳ lạy họ, tin họ một cách mù quáng
mà
không được lý luận, không được cải lại và nếu sai lời thí sẽ bị đọa
xuống địa
ngục, bị cho là quỷ sa tăng, bị trừng trị . Còn đằng này, chính sự tự do
trong
suy nghĩ của đạo Phật đã thuyết phục được mình .
Đức Phật chỉ cho rằng
mình là một bậc giác ngộ
thông hiểu về cuộc đời nên nói là cho chúng sanh chứ Ngài không có khả
năng ban
phước, giáng họa . Ngài bảo với đệ tử của mình rằng “Ta là Phật đã
thành, chúnh
sanh là Phật sẽ thành” có nghĩa rằng tất cả mọi chúng sanh đều có Phật
tính
và sẽ trở thành Phật sau này . Chỉ với những lời người nói như vậy mới
thấy đạo
Phật không phải là một tôn giáo về thần linh, về bang phước giáng họa,
về mê
tín dị đoan, đồng bóng . Những điều này không phải là về đạo Phật . Ở
Việt Nam,
có quá nhiều tôn giáo hay các tín ngưỡng dân gian như thờ mẫu, thờ
thánh, hầu đồng,
các đền thờ am miếu như Miếu Bà Chúa Xứ ở An Giang, chùa Bà ở Bình
Dương, Bà Đen ở Tây Ninh hay các am miếu thần thánh ở
miền bắc hoặc cả Am Chúa ở quê mình có hơi hướng Phật giáo nên vô hình
chung
người ta vì mê tín dị đoan lại tưởng đó là Phật giáo. Cũng thật buồn
cười, bao
nhiêu là người tự cho mình là Phật tử nhưng không hiểu lời Phật dạy là
gì lại
suốt ngày mang lễ, mang gà, vịt, heo quay lên chùa tế lễ tỏ lòng thành
chẳng
khác nào là một sự phỉ báng chánh pháp khi giới đầu tiên của nhà Phật là
cấm
sát sinh họ cũng không hiểu nổi . Hiện nay trên thế giới, mỗi ngày tà
giáo xuất
hiện ngày càng nhiều và rất nhiều tà đạo lợi dụng cái mác Phật giáo để
hành đạo
nên rất nhiều người ngộ nhận đó là Phật giáo . Mình cũng đã một thời vô
minh,
ưu trược, suy nghĩ như vậy khi không tìm hiểu thấu đáo . Vì thế nói rằng
đạo
nào cũng tốt, cũng là hướng tâm hướng thiện thì chưa hẳn, nhất là trong
thời điểm
tà giáo lộng hành, tâm tham sân si của chúng sinh ngày mỗi sâu dày thì
việc “tự
mình thắp đuốc lên mà đi” như lời Phật dạy là điều vô cùng cần thiết kẻo
bị tà
đạo mê hoặc, lôi kéo, dụ dỗ thì sẽ nguy hiểm vô cùng .
Đạo Phật đã
mang đến cho mình sự từ bi, trí tuệ, hiểu biết . Đức Phật bảo rằng “sống
làm
các điều lành, không làm các điều ác, giữ tâm ý trong sạch” và dù đứa
trẻ lên
chín cũng biết nhưng người chín mươi tuổi chưa chắc làm được . Đến với
Đạo Phật,
mình đã tìm được sự bình an, thanh tịnh cho tâm hồn, biết và giải thích
cuộc đời
mình ra sao và sẽ đi về đâu. Với việc
tin sâu vào nhân quả, làm các điều lành, lòng từ bi và ngọn lửa nhiệt
tình
thích làm những điều thiện của mình luôn được thắp sáng, lưu giữ trong
tim mình
. Đạo Phật giúp mình thương yêu cha mẹ, gia đình mình hơn vì Phật dạy
rằng “tội
lỗi lớn nhất của con người là bất hiếu với cha mẹ mình” và đạo Phật là
đạo hiếu
thảo . Đạo Phật giúp mình quán chiếu lại bản thân mình, nhìn rõ con
người mình
hơn, đối diện với chính bản thân mình để tự sửa sai cho chính mình . Đạo
Phật
cũng giúp mình thương yêu chúng sanh, thương yêu muôn loài, tôn trọng sự
sống của
muôn loài vì mỗi chúng sanh tùy nghiệp tùy duyên đầu thai vào từng cảnh
giới, từng
loài và biết đâu rằng những con cá, con gà, con vịt, con trâu, con bò
mình mang
lên bàn ăn hàng ngày kia từng là cha, là mẹ, là anh chị em của mình
trong các
kiếp . Thôi thì khoang hãy nói những điều gì đó cao siêu, vi điệu, nhiệm
màu gì
đó của đạo Phật mà hãy thấy rằng đạo Phật là đạo tiến bộ nhất, hòa bình
nhất,
lương thiện nhất . Ngày nay, những thực phẩm mặn toàn là độc chất và
người ta
nuôi chúng toàn bằng hóa chất nên mình ăn vào cũng chẳng khác nào là độc
chất
giết mình . Hãy đến những lò sát sinh hay khi cắt cổ một con gà, con
vịt, thấy
chúng kêu gào, khóc than mà đau lòng . Hiện nay, việc gây ô nhiễm môi
trường,
chiến tranh, động đất là do sự sát sinh
mà ra, do rất nhiều oan hồn uổng tử chiêu cảm chưa được siêu sinh nên
bệnh tình
ngày mỗi trầm trọng, tai họa xảy ra ngày một nặng nề . Đúng là:
“Xưa nay
trong một bát canh
Oán sâu như bể
ngập thành non cao
Muốn hay nguồn
gốc binh đao
Lắng nghe lò
mổ tiếng gào đêm thanh.”
Chính sự từ
bi, thương yêu chúng sanh vô bờ của Phật giáo mà mình đã đồng cảm, gần
gũi được
với chính bản thân và mọi người. Mình khâm phục những người bạn người Mỹ
của
mình khi họ tìm hiểu, hành trì lời Phật dạy vào cuộc sống rất nhiều hơn
mình .
Có lẽ, sự khác nhau giữa việc giáo dục ở Phương Đông và Phương Tây là
người
Phương Đông của mình theo một tôn giáo nào đó phần nhiều là do truyền
thống của
gia đình chứ chưa hẳn hiểu mình đang thờ cái gì, theo cái gì, mục đích
là gì .
Ngược lại, với người phương Tây, họ tìm hiểu rất kỹ càng, đối chiếu và
so sánh
trước khi theo một tôn giáo nào đó . Vì thế, mình vô cùng cảm động khi
thấy rất
nhiều bạn mình người Mỹ mang cả chồng tài liệu về Phật giáo đến nói
chuyện và hỏi
mình vì họ tưởng rằng mình hiểu rất nhiều về Phật giáo và vì Phật giáo
du nhập
từ Á Châu . Nhiều bạn mình lấy chồng người
Mỹ là những người trường chay, chuyên đi làm từ thiện, giảng pháp và
chồng họ
là người giáo dục họ hướng về với Phật giáo, hướng họ đến việc làm từ
thiện và ăn
chay trường. Nhiều đứa bạn lại vui mừng, hãnh diện , vui vẻ khi mình bảo
mình
là Phật tử và họ vui mừng vô cùng khi ngày sinh nhật được ba mẹ tặng cho
cả một
pho tượng Phật thật to dù cha mẹ họ là
người Thiên Chúa Giáo . Ngạc nhiên hơn nữa khi chính ba mẹ của họ lại
ủng hộ họ
theo Phật giáo và để cho con cái tự do lựa chọn tôn giáo chứ không ép
buộc theo
tôn giáo của gia đình. Còn ở Việt Nam thì sao? Hai người lấy nhau nếu
không thuộc
tôn giáo thì bắt cải đạo, bắt phải theo tôn giáo của họ thì mới được lấy
nhau
nên vô hình chung mang tôn giáo ra làm rào cản hạnh phúc lứa đôi và
không cho
người ta được tự do, tìm hiểu, lựa chọn .Phỏng vấn bạn bè là tại sao họ
đến với
đạo Phật thì câu trả lời tựu chung lai vì Phật giáo quá từ bi, nhân đạo,
bình
an, cho họ sự tự do trong suy nghĩ,
không áp đặt, không giáo điều và đạo Phật không gây thù chuốc oán với ai
cũng
như chưa từng xảy ra bất kỳ cuộc thánh chiến nào nhằm dụ dỗ tín đồ hay
phỉ báng
bất kỳ tôn giáo nào . Vì vậy hiện nay ở Hoa Kỳ, rất nhiều đạo tràng, các
nhóm
sinh hoạt Phật giáo, các tự viện mở ra rất nhiều dành cho người bản xứ,
nhất là
thiền nhằm giúp họ tìm lại sự bình an và cân bằng tâm hồn sau những ngày
làm việc
mệt mỏi, căng thẳng .
Đạo Phật giúp
mình kết hợp và thực chứng cả về khoa học thực tướng và tâm hồn . Ngày
xưa khi
đọc sách biết được nhà khoa học Albert Einstein là một Phật tử, mình
ngạc nhiên
không hiểu tại sao một nhà bác học nổi tiếng như ông lại là một Phật tử .
Đây
là câu nói nổi tiếng của ông về Phật giáo:
"Tôn
giáo của tương lai sẽ là một tôn giáo toàn cầu, vượt lên trên mọi thần
linh,
Thượng đế cá nhân, không giáo điều và thần học. Tôn giáo ấy phải bao
quát cả
phương diện tự nhiên lẫn siêu nhiên, đặt trên căn bản của ý thức đạo lý,
phát
xuất từ kinh nghiệm tổng thể gồm mọi lĩnh vực trên trong cái nhất thể
đầy đủ ý
nghĩa. Phật giáo sẽ đáp ứng được các điều kiện đó .Nếu có một tôn giáo
nào
đương đầu với các nhu cầu của khoa học hiện đại thì đó là Phật giáo.
Phật giáo
không cần xét lại quan điểm của mình để cập nhật hóa với những khám phá
mới của
khoa học. Phật giáo không cần phải từ bỏ quan điểm của mình để xu hướng
theo
khoa học, vì Phật giáo bao hàm cả khoa học cũng như vượt qua khoa học .”
Ngày xưa, khi đọc lời
nhận xét này, mình không
hiểu nhiều .Giờ thì mình đã hiểu . Cái lý thuyết về lượng tử, về thuyết
tương đối
ấy trong kinh Phật đã mô tả đầy đủ khi Đức Phật mô tả thế giới trong một
hạt cải
cũng như sự vi mô nhỏ nhất của vũ trụ là nguyên tử, phân tử vậy .Hiện
nay, rất
nhiều nghiên cứu khoa học về lợi ích của thiền lên thân và tâm đang được
tiến
hành. Trường Đại Học Harvard, đại học hàng đầu của thế giới có cả một
trung tâm
nghiên cứu về thiền do Đức Dalai Latma sáng lập . Chính
bản thân mình cũng đã cùng với giáo sư của
mình làm một nghiên cứu về thiền giúp người lớn tuổi ăn ngon, ngủ yên,
giảm đau
và giảm trầm cảm . Nhờ những phút giây
tu tập thiền định mà mình cảm thấy được sự an lạc, lấy lại sự cân bằng,
thảnh
thơi, chánh niệm trong từng hơi thở .
Trên đây chỉ
là những điều sơ lược và căn nguyên đưa mình đến với đạo Phật. Mình
biết, mình
cũng chỉ là một chúng sinh bình thường đang bơi lặn trong dòng sinh tử
luân hồi
nay gặp được ánh sáng Phật giáo chiếu soi để làm lại cuộc đời .Tựu chung
lại, đạo
Phật đã giúp mình lấy lại được niềm tin trong cuộc sống, an lạc, thảnh
thơi
trong từng hơi thở, bước chân, làm mái nhà tâm linh cho mình nương tựa,
che chở
cho mình trước mọi phong ba, giông tố của cuộc đời . Đạo Phật giúp mình
bền chí
vững tâm tiếp tục sống với những điều thiện nguyện, hung đúc và thổi
bùng hơn nữa
nhiệt huyết tuổi trẻ để sống một cuộc sống tốt đẹp và mang tặng niềm yêu
thương
đến cho mọi người mà không hề vụ lợi, toan tính, không vì tham lam, danh
vọng
mà chỉ với một cái tâm hướng thiện duy nhât. Đạo Phật giúp cho mình có
một cái
nhìn khác về thế giới, về cuộc đời và biết rằng tất cả chúng ta đều có
sợi dây
ràng buộc lẫn nhau và sống phụ thuộc vào nhau . Nếu có đầy đủ thiện
duyên, mình
sẽ kể cho bạn những điều nhiệm màu mình đã có được kể từ khi bước chân
vào đạo pháp.
Xin bạn hãy xem đây là những lời nói thật tâm từ trái tim của mình, một
người
sau bao năm vô mình giờ đã tìm ra ánh sáng của cuộc đời nên sẻ chia lại
cho bạn
chứ mình không hề có ý định khuyến hóa, dụ dỗ ai hay có ý xem thường,
khinh chê
bất kỳ một tôn giáo nào và Phật giáo không phải là cái huy chương để
mình gắn
trên áo để khoe với mọi người . Đạo Phật là đạo của sự thật và “một
người tin
Phật, một người có hạnh phúc, một nhà tin Phật, một nhà có hạnh phúc.” Đạo
Phật là đạo cần thực chứng, là đạo để thực
hành mang lại hạnh phúc cho mình va mọi người chứ không phải để nói, để
tranh
luận hơn thua .Thế giới đang hân hoan cùng nhau tổ chức ngày lễ Vesak,
ngày lễ
tam hợp mừng Đức Phật đản sinh, thành đạo và nhập Niết Bàn, ngày lễ do
UNESCO
phong tặng cho tôn giáo hòa bình duy nhất thế giới với mong muốn mang
thông điệp
từ bi, an lạc, trí tuệ, hiểu biết của Đức Phật sẽ soi chiếu muôn nơi .
Rằm
tháng tư, lễ Phật Đản sắp về, bạn hãy thử lên chùa thắp một nén nhang
nguyện cầu
cho cha mẹ, cho gia đình, cho bạn bè, cho thế giới an hòa và hãy ngắm
nhìn
không khí lễ hội để cảm nhận hơn về những gì mình tâm sự thật lòng cùng
bạn hôm
nay . Xin chào bạn nhé.
Nguồn: http://phatgiaovnn.com (Phật
Giáo Việt Nam Net)