1. Đã từ lâu, chùa Pháp Vân (Hoàng Mai, Hà Nội) 
không chỉ là  chốn cửa thiền linh thiêng mà còn là mái ấm cứu rỗi những 
con người một thời lầm  lỡ. Hàng ngày các bệnh nhân AIDS và người nghiện
ma túy tới Câu lạc bộ Hương Sen  do Đại đức Thích Thanh Huân phụ trách 
trong khuôn viên chùa sinh hoạt, cai  nghiện, chữa bệnh để tìm nguồn 
vui, quên đi chuỗi ngày khủng khiếp của cuộc đời.
Sau 10 năm xuất gia tu hành cùng 5 chị em ruột, thầy Huân theo học 
các khóa  đào tạo Phật học tại Đài Loan. Ưu thế nổi bật của Phật giáo 
các nước không chỉ  khép kín trong phạm vi chùa mà còn có tinh thần nhập
thế, tịnh hóa nhân gian,  gắn bó chặt chẽ với đời sống xã hội, đem lại 
cho chúng sinh cuộc sống tốt đẹp  hơn.
Năm 2001, khi về nước, thầy Huân tích cực tham gia  động viên các 
phật tử,  giúp họ tháo gỡ khó khăn trong cuộc sống. Trong thời gian này,
thầy Huân đã có  nhiều dịp tới các nhà giam, tiếp xúc với hàng ngàn 
lượt tù nhân. Trong quá trình  tiếp xúc và lĩnh hội  tinh thần Phật 
pháp, nhiều phật tử đã tìm đến thầy như  người bạn tâm giao để trút nỗi 
lòng trắc ẩn trong những nghịch cảnh éo le phức  tạp không biết tỏ cùng 
ai mong vơi bớt nỗi muộn phiền. Trong đó, nhiều bà mẹ có  con nghiện, 
mắc căn bệnh thế kỷ HIV/AIDS.
Câu lạc bộ Hương Sen ra đời với sự tham gia của người nhiễm, tu sĩ, 
cộng đồng  và tình nguyện viên nhằm hỗ trợ tư vấn cho các đối tượng 
nhiễm HIV/AIDS, nghiện  ma túy, thuyết pháp đạo Phật khuyên nhủ các 
thành viên tích cực làm điều thiện,  tổ chức sinh hoạt văn hóa văn nghệ,
hướng dẫn tập thiền, tập dưỡng sinh nâng cao  sức khỏe, tổ chức cai 
nghiện… Bước sang năm nay, câu lạc bộ đã thu hút hơn 100  thành viên ở 
thủ đô Hà Nội. Số người nghiện, bệnh nhân AIDS tới đăng ký tham gia  câu
lạc bộ càng đông, với khát khao tu tỉnh làm lại cuộc đời.
Người đầu tiên đến chùa nhờ thầy Huân cai nghiện là một thanh niên 
tên Dương  quê ở Hải Phòng. Chỉ vì được nuông chiều, từ một học sinh 
chăm ngoan, Dương ngày  càng ngỗ ngược rồi trở thành đại ca của một băng
đảng có 60 đệ tử chuyên đâm  thuê chém mướn có tiếng ở đất Cảng. Chìm 
sâu trong vũng lầy ma túy, anh ta mắc  bệnh AIDS. Qua người thân mách 
bảo, hai mẹ con Dương lặn lội tới khẩn cầu thầy  Huân xin được cai 
nghiện và chữa bệnh.
Cảm thông trước quyết tâm làm lại cuộc đời của anh ta và nỗi lòng của
người  mẹ, thầy nhận lời nhưng đưa ra điều kiện cai nghiện rất ngặt 
nghèo: không hút  thuốc lá, không được ra khỏi chùa, không ngồi quán, 
không nói đến ma túy… và  nhất thiết không được hỏi mượn và giữ tiền. 
Sau những ngày đầu vật vã, được thầy  luôn gần gũi động viên, cảm hóa, 
Dương dần cắt cơn nghiện, ngày càng khỏe mạnh,  tâm hồn thư thái hơn. Từ
một thanh niên côn đồ hung hãn, cánh cửa hoàn lương dần  rộng mở, giã 
từ cuộc sống giang hồ trở về làm ăn lương thiện.

Đại Đức Thích Thanh Huân giảng đạo cho các thành viên CLB  Hương Sen.
2. Nhà gần chùa, nên từ nhỏ, cậu bé Hòa thường ra 
chơi ở  ngôi chùa làng. Những câu chuyện sư cụ kể về Phật pháp, triết lý
từ bi, hỉ xả  chẳng biết từ bao giờ đã ngấm sâu vào cậu bé có căn duyên
với chốn thiền. Năm 14  tuổi, Hòa quyết định vào tu ở chùa làng, dẫu 
biết con đường tu hành vốn khổ hạnh,  lại lắm thử thách. Khi chuyển sang
phụng sự việc nhà Phật ở chùa Thịnh Đại (Kim  Bảng, Hà Nam),  khó khăn 
bội phần. Những năm tháng tu hành gian truân giúp thầy Hòa càng thấu  
hiểu nỗi lòng chúng sinh.
Một lần, có phật tử tới chùa lễ tâm sự về nỗi khổ do đứa con nghiện 
và nhờ  thầy giúp đỡ. Cứu vớt một sinh linh thoát khỏi lầm lạc là giảm 
bớt tai họa cho  xã hội, gia đình họ yên vui, lòng mình thanh thản, thầy
Hòa nhận lời không chút  do dự. Bằng tình thương, bao dung độ lượng của
người tu hành, với những việc làm  cứu nhân độ thế, thầy đã thu phục 
nhân tâm, giúp đỡ nhiều thanh niên mắc nghiện  thoát khỏi cơn u mê đắm 
chìm của ma túy. Người đến chùa cai đầu tiên là một  chàng trai ở Hà 
Nội, thâm niên nghiện gần chục năm.
Tiếng lành đồn xa, càng nhiều thanh niên trót làm bạn với ả phù dung 
tới nhờ  thầy giúp đỡ. Tự tay  thầy giã lá ngải, cạo gió, tẩm quất, đấm 
bóp, ân cần chăm  sóc và lựa lời thuyết phục, an ủi, chỉ dạy cho họ thấu
hiểu báo ân, đạo hiếu đối  với bậc sinh thành. Đại đức Thích Việt Hòa 
trở thành chỗ dựa vững chãi, tiếp  thêm nghị lực giúp người nghiện chiến
thắng những cơn vật vã thèm thuốc, dũng  cảm đứng dậy làm lại cuộc đời.
Khi gia đình họ đến tạ ơn, thầy bảo: "Thí ân bất  cầu báo. Thầy chỉ là 
hạt cát nhỏ trong bãi hà sa, mang lại hạnh phúc, làm dịu  nỗi đau cho 
mọi người chính là niềm hạnh phúc vô biên bản thân mình".
3. Mặc dù đã xuất gia, không vướng bận trần ai, 
nhưng Đại  đức Thích Thanh Dũng, Phó trưởng Ban thường trực Ban Trị sự 
Tỉnh hội Phật giáo  Hải Dương vẫn thường xuyên phối hợp với các ban, 
ngành, đoàn thể; nhất là lực  lượng Công an tổ chức các buổi nói chuyện 
chuyên đề về tác hại của ma túy cho  các tăng ni, phật tử; từ đó để họ 
trở thành những nhà truyền thông, thuyết giáo  về  phòng chống ma túy. 
Nhiều gia đình đến chùa giãi bày nỗi khổ tâm khi có con  nghiện, bị 
nhiễm HIV/AIDS, Đại đức dùng triết lý đạo Phật lựa lời khuyên nhủ.
Một trong những người nghiện mà Đại đức Thích Thanh Dũng từng dày 
công giúp  đỡ là anh Phương, nhà ở gần ga Hải Dương. Sau khi đi cai tại 
Trung tâm cai  nghiện Hải Dương, bị mọi người coi thường, xa lánh, quá 
buồn chán anh tới chùa  Linh Thông, phường Quang Trung (TP Hải Dương). 
Đại đức lựa lời động viên, khuyên  can. Qua những lần tiếp xúc thân 
tình, mọi người thấu hiểu và dần xóa bỏ mặc cảm,  giúp anh Phương chiến 
thắng những cơn vật vã thèm thuốc, dũng cảm đứng dậy làm  lại cuộc đời.
4. Nhìn nét mặt hiền hậu của ni sư Thích Đàm Viên, 
chùa  Phong Lộc, phường Cửa Nam, TP Nam Định, ít ai có thể nghĩ rằng, ẩn
sau đó là một  nghị lực can trường của một nữ tu bao năm nay luôn bền 
gan, sát cánh cùng những  thanh niên mắc nghiện chiến đấu, giành giật 
từng giây phút ma túy lôi kéo, hành  hạ. Thông qua các buổi khóa lễ, 
giảng pháp, ni sư đã mang giáo lý đạo Phật giảng  giải, tuyên truyền, 
vận động nhắc nhở tín đồ phật tử sống thiện, lánh xa ma túy,  xây dựng 
cuộc sống ấm no.
Mắc nghiện đã 3 năm, Trần Văn Minh ở 182 Đặng Xuân Bảng đã đốt không 
biết bao  nhiêu tiền của của gia đình. Bố mất sớm, Minh là chỗ dựa duy 
nhất cho người mẹ  góa. Xót con, khuyên can mãi không được, mẹ Minh chỉ 
biết cắn răng chịu đựng.  Thấu hiểu nỗi khổ của mẹ Minh trong mỗi lần 
đến chùa lễ Phật, sư Viên lựa lời  giáo hóa, động viên bà quyết tâm cai 
nghiện tại nhà cho con. Biết hoàn cảnh gia  đình chẳng dư dả gì, ni sư 
thường xuyên quan tâm, động viên thăm hỏi, hỗ trợ cả  vật chất lẫn tinh 
thần để Minh có thêm nghị lực đoạn tuyệt với ma túy. Tự tay  Minh khóa 
cửa rồi vứt chìa khóa, giam mình trong nhà, quyết tâm làm lại cuộc đời. 
Sau 3 lần gian nan chống chọi với cơn nghiện, Minh đã chiến thắng chính
mình.
Còn Phạm Văn Thiện ở đường Nguyễn Cơ Thạch cũng chỉ vì đua đòi bạn bè
mà  nhanh chóng bị ma túy hạ gục. Mẹ Thiện buồn rầu than thở và nhờ ni 
sư giúp đỡ  trong nỗi tuyệt vọng. Bà gần gũi và bằng tấm lòng yêu 
thương, đả thông tư tưởng,  giúp chàng trai ngỗ ngược trở nên biết vâng 
lời, không mặc cảm và tự giác cai  nghiện. Thiện quyết tâm sửa sai, tình
nguyện tự nhốt mình trong nhà để cai  nghiện.
Cai nghiện xong, tin vui lại tới tấp. Thiện tìm được việc làm, lấy vợ
và sinh  được bé gái kháu khỉnh. Thỉnh thoảng đến ngày rằm, mùng một, 
cả nhà Thiện lại  tới chùa. Mọi người gặp nhau tay bắt mặt mừng. Khi đó,
ánh mắt của vị ni sư nhân  từ lấp lánh niềm vui. Chính ngọn lửa nống ấm
của tình người đã thắp sáng, xua  tan đi những tăm tối trong cuộc đời 
những người lầm lỡ để họ tự tin sửa sai,  vững bước trên hành trình 
hướng thiện
Theo Minh Tâm - CAND