Hiện tại xã hội chúng ta tràn đầy
bao xung đột. Mọi thứ đều biến chuyển. Khoa học và kỹ thuật đang tấn công chúng
ta, nền kinh tế quốc gia và văn hóa dân tộc bị đe dọa bởi sự toàn cầu hóa của
văn hóa Mỹ.
Tính nhân bản, những giá trị xã hội, đạo đức, luân lý và tập quán đang bị mai
một và lãng quên. Những nét văn hóa đặc thù của chúng ta và những kỷ cương đạo
đức từng được tôn trọng đang bị nền văn hóa bạo lực hủy diệt.
Không chối cãi là với toàn cầu hóa, chúng ta đang cùng đồng hành đến một điểm
chung, nhưng so sánh với ba mười năm về trước, thì những giá trị, chất lượng
sống, cách sống của con người đã hoàn toàn thay đổi. Nó đã đảo lộn một
cách nghiêm trọng. Người ta phải đối mặt, phải chịu đựng bao vấn đề về sức
khỏe.
Nhiều người phải trải qua những đau đớn tột cùng nơi thân và tâm. Khủng hoảng
tâm lý, trầm cảm, căng thẳng, bức xúc, âu lo, sợ hãi và bao điều tiêu cực khác
đang gia tăng tốc độ trong xã hội loài người chúng ta. Do đó, số người tự tử,
hiếp dâm, những ca ly dị, xung đột trong gia đình, hỗn loạn ngoài xã hội và bạo
lực đang ngày càng tăng trưởng với cấp số nhân. Mặc dù khoa học và kỹ thuật tân
tiến đã phát triển vượt bực, chúng ta cũng không tìm được thuốc để chữa những
đau đớn, ung tấy nơi tâm hồn chúng ta.
Niềm hạnh phúc, sự tự tại và hạnh phúc nội tâm không hiện hữu ở bên ngoài, mà
chúng ở bên trong chúng ta. Nếu ta muốn tìm được hạnh phúc đích thực, ta
phải vun trồng và phát triển những tư tưởng tích cực, hướng thiện để tạo ra sự
an bình trong ta.
Chúng ta cần quán sát nội tâm của mình, giống như người gác cổng hay người bảo
vệ canh giữ, trông chừng kẻ ra người vào.
Từ thời thơ ấu, chúng ta đã tích lũy bao tư tưởng bất thiện như ham muốn, sân
hận, ghét bỏ, ganh tỵ, tự ái, hiềm thù, công kích, v.v... Rõ ràng là
những tình cảm này đã tạo nên bao vấn đề, bao nội kết trong ta.
Sống đơn giản, biết đủ là cách thực hành quan trọng nhất đối với những ai đang
sống trong nền văn hóa tiêu thụ tinh vi, luôn khuyến dụ ta sống trong thế giới
ảo tưởng. Nếu có thể thõa mản những nhu cầu căn bản, thì ta cũng nên thấy
đủ, hơn là muốn được có thêm nhiều, nhiều vật chất hơn nữa.
Hơn thế nữa, ta cần thân cận với những thiện hữu tri thức, những người biết coi
trọng những giá trị nội tâm của con người.
Tứ Chánh Cần là một yếu tố quan trọng cần được vung trồng và thực tập để tẩy uế
những tâm ô nhiễm của chúng ta. Nếu ta áp dụng được các đức tính đó vào cuộc
sống hằng ngày, ta sẽ đạt được những lợi ích của chân hạnh phúc và tâm an bình.
Tứ Chánh Cần là:
- Ngăn
cản những tư tưởng bất thiện và tiêu cực không để chúng phát khởi.
- Buông
bỏ những tư tưởng bất thiện và tiêu cực khi chúng đã phát sinh.
- Ươm
mầm và vung trồng những tư tưởng thiện và tích cực khi chúng chưa phát
khởi.
- Duy
trì và phát triển những tư tưởng thiện và tích cực khi chúng đã phát sinh.
Không
có gì có thể ảnh hưởng đến tâm ta, ngoại trừ những tư tưởng bất thiện và tiêu
cực, chúng dày vò tâm ta không thể tưởng được. Hiểu được điều này, ta phải
quyết tâm không để bất cứ tư tưởng bất thiện, tiêu cực nào đến với tâm ta.
Thường tâm ta giống như một chú khỉ hoang, lang thang đây đó, nhảy từ cây này
sang cây khác, chuyền từ cành nọ sang cành kia với đầy lòng ái dục trong một
cánh rừng rộng lớn. Tâm khỉ đó tạo ra bao biến động trong tâm ta. Tâm chưa được
điều phục, mất thăng bằng sẽ dẫn đưa ta đến một cuộc sống đầy tai ương, khiến
ta tưởng chừng mình đang sống trong địa ngục, dầu chưa lìa khỏi cõi đời này.
Đa số chúng ta thường cảm thấy oán hận và tỵ hiềm với tha nhân. Nhiều người
không thể chịu đựng nổi khi thấy kẻ khác thành công, giàu có hơn mình. Họ không
thể hoan hỷ và chia sẻ sự tiến bộ, hạnh phúc, thành đạt và may mắn của người
khác.
Đó là một căn bịnh tạo ra những xung đột tâm sinh lý và những trạng thái tâm
khủng hoảng nơi con người. Những con vi-rút tâm uế nhiễm này khiến tâm ta
tăm tối, vô minh, khiến ta không thể biết là tâm ta sâu sắc đến dường nào.
Đó là lý do tại sao Đức Phật, vị đạo sự tuyệt vời, đã dạy bảo, khuyến khích ta
thực hành, điều phục tâm mình, để ta có thể tẩy uế và giải thoát tâm khỏi những
khổ đau, những điều bất như ý.
Chúng ta không thể trách ai cả. Chúng ta phải tự mang đến hạnh phúc cho
tâm và buông bỏ mọi tiêu cực khiến tâm cảm thấy bất hạnh. Chúng ta có thể nổi
giận vì bị ai đó dùng lời sỉ nhục, khích bác, hay hành động đầy ác ý và khiêu
khích. Chúng ta có thể đau lòng bởi những lời đàm tiếu hay những điều thêu dệt
bời những người gian ác, thâm độc. Nhưng ngay khi điều đó xảy ra, hãy cố gắng
hết sức để quay vào bên trong và quán sát chặt chẽ nội tâm mình, xem ta đang
cảm giác, suy nghĩ gì. Nếu đó là tình cảm sân hận, thì hãy nhẹ nhàng và khôn
khéo buông bỏ nó. Vì sân hận chỉ làm mờ ám, đầu độc tâm ta, khiến ta đau đớn và
hoàn toàn bất hạnh.
Hãy cứng rắn. Hãy cố gắng hết sức để mạnh mẽ ngăn chặn, không để một ý nghĩ uế
nhiễm nào có thể ở trong tâm, khiến tâm đau khổ.
Để đạt được hạnh phúc nội tâm chân thực, thì CHÁNH NIỆM là yếu tố quan trọng và
chủ lực để giúp ta rèn luyện tâm và quán sát, gìn giữ ý với nỗ lực và sự quyết
tâm mạnh mẽ.
Chúng ta cần phải rèn luyện để buông bỏ mọi lo âu, bao gánh nặng, khiến ta
không thể có được hạnh phúc và nội tâm an tịnh.
Như Đức Phật đã dạy: “Tâm rất khó nhận biết; nó rất mỏng manh và vi tế; nó đến
và đi tùy ý. Người khôn cần kiềm giữ tâm mình, vì biết gìn giữ tâm sẽ
mang đến cho ta hạnh phúc”.
Thượng
Tọa Horowpothane Sathindriya Thera hiện trú tại Trung tâm Thiền Định Phật giáo
(Samadhi Buddhist Meditation Centre), ở Campbellfield,
Victoria, Úc