Mùa hè, rất nhiều đạo tràng tại các
chùa mở ra cho thanh thiếu niên tham dự, gọi là “khóa tu mùa hè”. Trong niềm
vui và phấn khởi, vẫn còn một vài ưu tư cần chia sẻ…
Khóa tu “Hương sen mùa hạ” chùa Hoa Khai, tỉnh
Đắk Nông
Thực
tế những năm gần đây, không chỉ có khóa tu mùa hè ở chùa Hoằng Pháp (TP.HCM)
đông mấy ngàn em mà nhiều tỉnh, quận huyện suốt từ Nam tới Bắc đều có những
khóa tu tương tự. Số lượng trung bình từ 200 đến 500 em, thời gian từ 3 đến 7
ngày. Rất hoan nghênh chư Tăng Ni và Phật tử đã nỗ lực tổ chức như thế, để nhân
lên số lượng người trẻ thực hành tu tập, tính ra đông gấp nhiều chục lần nếu
chỉ dồn về Hoằng Pháp. Những năm trước, tôi đã viết bài Đạo tràng phải mở
khắp nơi, thì bây giờ thực tế đã chứng minh chúng ta hoàn toàn có khả năng
làm được điều ấy. Vui lắm, và tin tưởng vào tâm nguyện Bồ-tát của chư Tăng Ni,
Phật tử.
Tuy nhiên, quan sát một số khóa tu,
chúng tôi xin góp vài ý mọn như sau.
Hầu như các em về chùa để “tu” đều có
lịch sinh hoạt phổ biến là: sáng thức dậy tập thể dục, tụng kinh, điểm tâm,
nghe giảng pháp, ăn trưa, ngủ nghỉ. Chiều lại nghe giảng, hoặc trò chơi, văn
nghệ, học kỹ năng, ăn chiều, rồi tụng kinh, sinh hoạt, có khi còn được ăn tối,
rồi ngủ. Trừ những sinh hoạt cá nhân như tắm rửa, giặt quần áo, còn lại tất cả
các công việc nấu nướng, dọn dẹp, rửa chén, lau chùi… đã có Ban thiện nguyện lo
hết. Tóm lại, trong suốt khóa tu các em không làm gì động móng tay, luôn được
phục vụ chu đáo từ miếng ăn tới giấc ngủ.
Điều ấy cũng là đương nhiên, vì trên lý
thuyết là các em phải được dành trọn vẹn thời gian để “tu”. Nhưng, nếu hiểu chữ
“tu” là sửa đổi thân tâm, thì theo thiển ý của chúng tôi, thời gian đó phải có
những thay đổi khác đi. Sửa tâm, là giúp các em bớt ích kỷ, ganh tỵ, giận hờn,
biết thương yêu gia đình, thầy cô, bạn bè, đất nước, biết hòa đồng, chia sẻ,
giúp đỡ, tận tuỵ. Sửa thân, là bớt làm biếng, vụng về, biết làm việc này việc
kia đỡ đần người khác, biết nhanh nhẹn, năng động, đúng giờ, kỷ luật, biết xử
lý sự việc để vượt qua khó khăn v.v… Như vậy, sau một tuần tu tập, cả thân và
tâm phải tiến bộ thì khóa tu đó mới gọi là có kết quả.
Đằng này, chúng ta hình như chưa rèn
luyện cho các em đúng mức. Lý thuyết là giúp các em biết chia sẻ, thương yêu
người khác, nhưng ngược lại, ở nhà các em cũng được cha mẹ “hầu” từ A tới Z (vì
đa số là con một, con cưng), vô chùa cũng được Ban thiện nguyện “hầu” từ Z tới
A, thì chia sẻ chỗ nào? Chia sẻ hay thương yêu cũng phải chứng minh bằng việc
làm cụ thể chứ không bằng cái miệng. Nói “con thương mẹ quá” mà chẳng bao giờ
giúp mẹ rửa chén, lau nhà, pha cho mẹ ly nước, thậm chí nhiều em 17, 18 tuổi
còn được cha mẹ mua đồ điểm tâm bưng tới tận bàn. Vậy chưa phải là “tu”.
Và học kỹ năng cũng không thể trên lý
thuyết. Kỹ năng đó chỉ được thực tập trên những công việc cụ thể. Tại sao chúng
ta không cho các em tập làm những công việc đơn giản, xử lý những công việc đơn
giản. Lấy ví dụ một việc đơn giản nhất là rửa chén. Hãy học theo đạo tràng của
Hòa thượng Nhất Hạnh, mỗi hành giả ăn xong phải tự đem chén của mình đi rửa. Nhà
bếp sắp xếp 3 thau nước liền kề nhau. Một thau là xà bông, hai thau kia là nước
sạch để tráng lại. Cứ cho mỗi em đem chén của mình đến rửa trong 3 thau ấy, còn
nhân viên thiện nguyện chỉ cần rửa những chén dĩa trên mâm mà thôi. Hoặc chia
thời gian cho các em xắt gọt củ quả, lặt rau, vì đó là bữa cơm của chính các em
kia mà. Nếu buổi sáng bớt đi nửa tiếng đồng hồ “tu” để làm việc này thì cũng
đâu có phí. Tu đâu chỉ là ngồi tụng kinh, nghe giảng, mà tu còn là rèn thân
tâm, giữ chánh niệm trong mỗi hành động. Lặt rau biết lặt rau, gọt bí biết gọt
bí, xem ra còn hiệu quả hơn.
Khóa tu “Hương sen mùa hạ” chùa Hoa Khai, tỉnh
Đắk Nông
Có thầy nói: “Sợ tụi nhỏ vụng về làm
không được”. Xin thưa, con trai của tôi ngay từ 9 tuổi tôi đã dạy cho rửa những
cái chén, cái dĩa vừa sức, trừ tô dĩa to thì để lại mẹ rửa. Đó là cách tôi dạy
con biết chia sẻ gánh nặng với mọi người, biết điều khiển đôi tay khéo léo một
chút. Và cháu tôi khi lên thành phố ở trọ nhà tôi để luyện thi, tôi cũng biến
một “cậu ấm” thành người năng nổ làm từ thiện, biết xắt gọt củ quả, biết lau
nhà, rửa chén, khiêng xách giúp mọi người. Trong quá trình thực tập làm việc
nhà, con trẻ sẽ tăng trưởng kỹ năng xử lý công việc, sau này đỡ lúng túng trong
các việc khác.
Nói học kỹ năng nhưng học ở đâu nếu không phải xuất phát từ
những việc gần nhất trong gia đình, sau mới bung ra môi trường lớn hơn, xa hơn.
Cho nên dễ hiểu tại sao những đứa trẻ sinh ra trong gia đình nghèo khó, phải
bươn chải rất sớm, lớn lên lại ít lúng túng, và thường có khả năng thành công.
Và nói tâm yêu thương, chia sẻ ở đâu nếu không bắt đầu ngay từ người thân trong
gia đình, nhà trường, nơi gần gũi nhất? Chúng ta chỉ cần phân công vừa sức,
hướng dẫn chu đáo thì các em làm được hết, đừng quá lo lắng. Hầu hết khóa tu
đều chọn các em từ 12 tuổi trở lên, thì làm các việc đó rất dễ dàng.
Thứ hai, về thời gian tu tập. Có nhiều
em đã không chịu nổi 7 ngày “xa mẹ”, mới 3 ngày thôi đã trốn về, hoặc khóc lóc,
bỏ ăn, bỏ ngủ. Chúng ta đừng quên đó vẫn là những đứa “con nít”, hễ xa mẹ là
nhớ kinh khủng. Trừ khi các em đã làm quen một vài lần, hoặc đã quen vào chùa
sinh hoạt, thì không mấy ngỡ ngàng. Còn những em mới đi lần đầu, hoặc chưa quen
cảnh chùa, thậm chí những em “cá biệt” bị cha mẹ cho vô khóa tu tưởng rằng
“Phật sẽ dạy cho nó tốt hơn”, thì dễ bị “sốc” như thế. Nhất là những đối tượng
ghiền game, ghiền điện thoại di động, ghiền internet, thì khi vô khóa tu bị
“cai nghiện” sẽ khổ sở vô cùng. Thực tế, nhiều em sau 3 ngày đầu chịu đựng, còn
lại 4 ngày sau quay sang quậy phá chọc ghẹo các bạn, khiến quý vị giáo thọ cũng
vất vả.
Nên chăng tổ chức khóa tu 7 ngày thành 2
đợt, đợt đầu 3 ngày, đợt sau 4 ngày, liền kề nhau, và cũng chỉ đăng ký một lần.
Nhưng em nào không chịu nổi thì cứ kết thúc đợt đầu là cấp chứng nhận, ra về.
Em nào thấy vui, khỏe, thì tiếp tục tham gia đợt sau. Như vậy, không có em nào
bị mang tiếng là “bỏ cuộc”. Đây là một liệu pháp tâm lý không kém quan trọng
trong giáo dục đào tạo.
Cũng khoảng thời gian đó, nhưng với phương thức tổ chức
trọn gói thì em sẽ bị gọi là “bỏ cuộc”, bị mọi người chê bai. Trong khi với
phương thức tổ chức chia 2 đợt tu, thì em đó lại được gọi là “hoàn tất”. Một
đằng sẽ sinh tâm lý mặc cảm, năm sau chưa chắc em dám tham gia lần nữa, thậm
chí có em còn ác cảm với chùa. Còn một đằng sẽ sinh tâm lý vui vẻ, tự tin, vì
ít ra mình đã “tốt nghiệp sơ cấp”. Từ nấc thang sơ cấp đầu tiên đó, năm sau em
sẽ tự tin phấn đấu tham gia hết 2 đợt. Đối với tâm hồn non nớt của người trẻ,
rất cần sự giáo dục tế nhị như thế.
Nhìn chung, những khóa tu mùa hè mang
đến cho giới trẻ niềm vui lành mạnh, tăng trưởng thiện duyên. Thật sự là một
điểm đến lý
tưởng và tin cậy cho các em và phụ huynh trong thời buổi phức tạp này.
Diệu Kim (GNO)