Bây giờ thử hỏi có thể nào tới cái trạng thái đột biến mà
chính quí vị trực nhận được chân lý và do đó, chấm dứt được sự hoang mang, hỗn
loạn chăng? Tôi nói rằng có, và rằng đó là cách độc nhất có thể xảy ra. Tôi nói
có thể làm được điều đó và phải làm được, không phải căn cứ theo giả thuyết
hoặc niềm tin. Để gây nên cuộc cách mạng phi thường này, -- không phải là cuộc
cách mạng loại trừ chủ nghĩa tư bản để rồi thiết lập một nhóm khác --, để gây
nên cuộc chuyển hóa tuyệt diệu này, cuộc cách mạng chân chính độc nhất
này, là một vấn đề.
Cái thường được gọi là cách mạng
thật ra chỉ là sự điều chỉnh hoặc cải biến liên tục của phái hữu tùy thuộc theo
quan điểm của phái tả mà thôi. Mà phái tả thì cũng lại chỉ là sự tiếp nối phái
hữu nhưng với một sự điều chỉnh, cải cách. Nếu phái hữu đặt nền tảng trên giá
trị của khoái cảm thì phái tả cũng chỉ là sự tiếp nối của giá trị khoái cảm, có
khác nhau là khác ở mức độ hoặc hoặc cách biểu lộ thôi.
Do đó, cuộc cách mạng chân chính
chỉ có thể xẩy ra khi quí vị, chính tự thể cá nhân quí vị, trở nên tỉnh giác
trước cung cách cư xử trong sự liên hệ đối với mọi người. Thật sự là từ
chính quí vị, chính cung cách cư xử của quí vị trong giao tiếp với mọi người,
với vợ, con, cấp trên, hàng xóm của quí vị, là xã hội. Vốn không có cái gì là
bản thân xã hội. Xã hội là quí vị và tôi, là cung cách đối xử giữa chúng
ta tạo nên; đó chính là những trạng thái tâm thức của chúng ta phóng chiếu ra
ngoài.
Cho nên nếu chúng ta không hiểu
được nhau, mà chỉ thay đổi ngoại cảnh, vốn là từ nội tâm phóng chiếu, thì sẽ
chẳng có giá trị gì; nghĩa là, khi mà bản thân tôi còn không hiểu tôi trong sự
giao tiếp với quí vị thì sẽ chẳng thể nào có sự thay thế hoặc cải tiến trong xã
hội. Với sự bối rối trong giao tiếp, tôi tạo nên một xã hội theo với mô hình,
với sự biểu lộ ra ngoài của chính nội tâm tôi. Đó là một thực tế mà chúng ta có
thể thảo luận. Chúng ta có thể thảo luận xem xã hội, sự biểu lộ ra ngoài, đã
tạo ra tôi, hay chính tôi đã tạo ra xã hội.
Vì thế cho nên, phải chăng có
một sự hiển nhiên là bản thân tôi như thế nào trong sự giao tiếp với mọi người
đã tạo thành xã hội, và nếu không có sự thay đổi triệt để chính bản thân tôi
thì cũng không thể có một sự thay đổi từ nền tảng căn bản của xã hội?
Khi chúng ta hy vọng vào một hệ
thống để thay đổi xã hội, có nghĩa là chúng ta đang lảng tránh vấn đề, bởi vì
một hệ thống không thể hoán chuyển con người, con người luôn luôn hoán chuyển
hệ thống, như lịch sử đã cho chúng ta thấy. Ngay chính tôi trong giao tiếp với
quí vị, tự hiểu chính mình, rằng chính tôi là nguyên nhân của những hỗn loạn,
bất hạnh, suy sụp, sợ hãi, tàn nhẫn. Tự thấu hiểu chính mình không phải là vấn
đề của thời gian, mà là sự bừng tỉnh, sự thấu suốt, tôi có thể thấu suốt bản
thân ngay trong phút giây này. Nếu tôi nói :" Ngày mai tôi sẽ thấu suốt
bản thân", tức là tôi vẫn đang đem lại sự lộn xộn và bất hạnh, hành động
của tôi vẫn là sự phá hoại.
Phút giây tôi nói là "Tôi
sẽ hiểu", tức là tôi đem tới yếu tố thời gian và như thế là tôi đã hoàn
toàn bị dính mắc vào cơn sóng của hoang mang, hỗn loạn và tàn phá.
Sự thấu triệt là ngay bây giờ,
không phải là "để đến mai". "Để đến mai" dành cho những tâm
trí lười biếng, lờ đờ, những bộ óc chán chường. Khi quí vị thấy thích thú điều
gì, quí vị làm việc đó ngay lập tức, sự thấu triệt xuất hiện tức thì, sự chuyển
hóa bừng lên tức thì. Nếu quí vị không thay đổi ngay lúc này, quí vị sẽ không
bao giờ thay đổi, bởi vì sự thay đổi xẩy ra ngày mai sẽ chỉ là sự điều chỉnh,
không phải là sự chuyển hóa toàn bộ. Chuyển hóa tâm thức chỉ có thể xuất hiện
ngay lập tức, cách mạng là ngay lúc này, không chờ đến ngày mai.
Khi cuộc chuyển hóa tâm thức xẩy
ra, các vấn đề của quí vị sẽ được giải quyết trọn vẹn, hoàn hảo, bản ngã đã
được hóa giải, không còn lo lắng cho chính nó nữa; thế là quí vị đã vượt qua
được làn sóng của sự phá hoại.
Nguyệt San Liên Hoa