TÌNH THƯƠNG VÀ CON NGƯỜI
Nguyên tác: Đức Đạt Lai Lạt Ma
Chuyển ngữ: HT Thích Trí Chơn
(Trích từ
tập sách “Compassion and the Individual”)
MỤC ĐÍCH CỦA CUỘC SỐNG
Mục đích của đời sống là gì? Đó là câu hỏi quan trọng mà tôi
nghĩ mỗi người trong chúng ta, dù trí thức hay bình dân, giàu nghèo sang hèn
vẫn thường nghĩ tới. Theo tôi, sống ở đời ai cũng mong có được hạnh phúc. Từ
khi mới lọt lòng mẹ cho đến lúc già chết, tất cả mọi người đều mơ ước được sống
cuộc đời hạnh phúc và không ai thích gặp khổ đau.
Hiện nay
nhân loại sống trên trái đất này, đang phải đối đầu với một vấn đề nan giải là
bằng cách nào chúng ta có thể giúp đỡ mọi người sống có hạnh phúc. Do đó, muốn
chấm dứt nổi khổ đau triền miên của kiếp người, chúng ta cần phải tìm hiểu làm
sao con người có thể tạo dựng mang lại hạnh phúc cho nhau.
LÀM
SAO CÓ ĐƯỢC HẠNH PHÚC?
Trước hết
chúng ta nhận thấy hạnh phúc hay đau khổ đều có hai loại: thể xác và tinh thần.
Trong cả hai loại này, tâm của chúng ta vẫn làm chủ, ảnh hưởng nhiều đến chúng
ta. Trừ khi thân thể chúng ta bị đau ốm hoặc quá thiếu thốn, còn không thì đời
sống thể xác vẫn đóng vai trò thứ yếu trong sinh hoạt hằng ngày của chúng ta.
Khi thân thể chúng ta khỏe mạnh và cuộc sống vật chất tương đối đầy đủ thì
chúng ta cảm thấy phần nào có hạnh phúc. Tuy nhiên nếu tinh thần chúng ta bị
khủng hoảng, thiếu đói dù ít hay nhiều, việc nhỏ hay lớn, chúng ta liền cảm
thấy rất đau khổ. Và trong lúc cuồng trí, không làm chủ được tinh thần; có thể
dẫn chúng ta đến hành động tự sát, hủy hoại đời mình một cách oan uổng. Do đó,
tôi nghĩ việc tìm kiếm một sự sáng suốt, bình an nơi tâm hồn thực hết sức quan
trọng. Muốn thân tâm an lạc, chúng ta cần phát triển tình yêu thương và lòng từ
bi.
Chúng ta
nên nghĩ đến hạnh phúc của kẻ khác, đừng gây đau khổ cho bất cứ ai. Khi chúng
ta ban bố tình thương, cứu giúp tha nhân tức là chúng ta đã tự giúp mình có
được chân hạnh phúc. Thực hành đức tánh khoan dung, tha thứ và mở rộng lòng yêu
thương mọi người, tức khắc tâm hồn chúng ta sẽ cảm thấy thanh tịnh và an lạc.
Điều này cũng giúp chúng ta tận diệt hết mọi nổi lo âu, bất an và phiền não. Nó
mang lại cho chúng ta sức mạnh tinh thần, lòng tự tin để khắc phục, vượt qua
những nổi khó khăn, bất như ý mà chúng ta thường gặp phải trong cuộc đời.
Sống ở thế
gian này, có ai trong chúng ta chỉ gặt hái thành công mà không thất bại, gặp
toàn chuyện may chứ không có điều rủi? Trong mọi hoàn cảnh, mỗi người đều phải
đối phó với những khó khăn riêng. Khi gặp gian truân nếu chúng ta không cố gắng
khắc phục vượt qua, chúng ta sẽ thất bại và đâm ra tuyệt vọng, chán nản. Muốn
thành công, trái lại chúng ta nên nghĩ rằng không riêng chúng ta mà tất cả mọi
người trên thế gian đều gặp phải những điều bất hạnh. Nhờ ý thức được như vậy
mà tâm hồn chúng ta cảm thấy vơi bớt đi phần nào niềm đau khổ, và tinh thần
chúng ta trở nên vững mạnh với quyết tâm chiến thắng mọi gian lao thử thách để
thành tựu sự nghiệp vẻ vang trong cuộc sống. Khi nhận thức được sự đau khổ của
người khác như của chính mình chúng ta sẽ cố gắng tu tập, phát triển lòng từ
bi, thương yêu giúp đỡ tất cả đồng loại thoát khỏi mọi khổ đau, và do đó tâm
hồn chúng ta cảm thấy an lạc và hạnh phúc.
CHÚNG
TA CẦN TÌNH THƯƠNG
Tại sao
tình thương mang lại cho con người nguồn hạnh phúc lớn lao nhất? Lý do đơn giản
vì bản chất của chúng ta là hâm mộ, yêu chuộng tình thương và không thích sự
ganh ghét, oán thù. Nhân loại cần đến tình thương để tồn tại. Con người cần sự
giúp đỡ, nương tựa vào nhau để sống còn. Cá nhân nam hoặc nữ, dù có khả năng
tài giỏi đến đâu, nếu bỏ họ một mình, họ cũng không thể tự sống được. Trong bất
cứ hoàn cảnh, tình huống nào; giàu sang phú quý hay thiếu thốn nghèo hèn, khi
trẻ trung mạnh khỏe hay già nua đau ốm, con người vẫn phải sống nhờ vào sự giúp
đỡ của kẻ khác.
Cho nên,
tinh thần tương thân tương trợ rất cần thiết cho mọi người trong xã hội. Không
những con người mà ngay cả loài vật vẫn phải sống hợp quần. Tất cả những cảnh
vật ngoại giới, từ hạt bụi nhỏ bé đến quả đất to lớn chúng ta đang sống; từ sông
ngòi biển cả đến núi rừng đồng ruộng; từ đám mây trên trời đến những cành hoa
trong vườn đều có sự tương quan, tương duyên với nhau. Nếu không có sự hổ
tương, liên hệ nhân quả, vạn vật sẽ không thể phát sanh hay tồn tại. Vì con
người cần nương vào sự giúp đỡ của kẻ khác để sống còn, do đó tình thương là
chất liệu thiết yếu cho cuộc sống của chúng ta. Và chúng ta có trách nhiệm
trong hành động tạo nên hạnh phúc hoặc gây đau khổ cho mọi kẻ khác.
Chúng ta
nên tìm hiểu bản chất thực sự của chúng ta là gì. Chúng ta không phải là sản
phẩm của máy móc. Nếu chúng ta là những vật dụng máy móc thì các đồ dùng máy
móc này có thể thỏa mãn mọi nhu cầu và dứt trừ được hết nổi khổ đau của chúng
ta. Bởi lẻ chúng ta không phải là những sinh vật được cấu tạo thuần túy bằng
vật chất cho nên thực là điều sai lầm nếu chúng ta mong tìm hạnh phúc của mình
ở bên ngoài con người, mà trái lại muốn có hạnh phúc chân thật, chúng ta cần
thấu hiểu nguồn gốc và bản chất đích thực về con người để chúng ta có thể khám
phá ra điều mà chúng ta ước mong có được.
Chúng ta
hãy tạm gác qua một bên câu hỏi quá phức tạp khó giải đáp về sự diển tiến cũng
như tạo dựng nên thế giới của chúng ta đang sống; nhưng chúng ta có thể đồng ý
với nhau rằng mỗi chúng ta là chính do cha mẹ của chúng ta sinh ra. Như vậy, sở
dỉ có chúng ta không phải chỉ hoàn toàn do lòng ham muốn thỏa mãn dục tình mà
còn bởi cha mẹ chúng ta thực sự mong muốn có một đứa con. Nói khác, trước khi
sanh con thì cha mẹ đã ý thức rõ trách nhiệm là phải yêu thương, chăm sóc và
dạy dỗ đứa con của mình nên người, chứ không thể bỏ mặc để cho nó hư hỏng. Cho
nên chính do tình thương của cha mẹ đã dẫn đến sự ra chào đời của mỗi chúng ta.
Hơn nữa ngay từ lúc còn ở trong bào thai, chúng ta đã cần đến sự chăm sóc của
người mẹ. Và theo các nhà khoa học thì thai nhi không những chịu ảnh hưởng rất
nhiều bởi thể xác mà còn về mặt tinh thần của bà mẹ. Nếu trong lúc mang thai,
người mẹ gặp những chuyện phấn khởi vui vẻ hay lo lắng buồn phiền đều gây ảnh
hưởng tốt hoặc xấu đến tinh thần của em bé sắp sinh ra sau này.
Ngay vừa
lúc mới lọt lòng, đứa trẻ cũng rất cần thiết đến tình thương của bà mẹ. Em bé
nhờ sữa mẹ lúc ban đầu mà lớn lên. Mặc dù ngày nay có sữa bột để nuôi con, sữa
mẹ vẫn là nguồn sống căn bản tự nhiên của các hài nhi. Đứa nhỏ ngậm vú mẹ lúc
sơ sinh nói lên tình thương con thật lai láng “như nước trong nguồn chảy ra”.
Nếu người mẹ không thực lòng thương yêu con mình hay nổi cơn giận dữ khi con
khóc phá thì dòng sữa mẹ sẽ ảnh hưởng bị tắt nghẻn không chảy ra bình thường
được. Lại nữa, cơ thể và nhất là bộ óc của em bé trong thời gian từ lúc mới
sinh cho đến khi được ba hay bốn tuổi, sự chăm sóc kỷ lưởng của bà mẹ thực hết
sức quan trọng để giúp cho thân thể đứa trẻ được lớn mạnh và phát triển đầy đủ.
Nếu thiếu sự chăm sóc, yêu thương và nuôi dưỡng của bà mẹ, thân thể em bé có
thể chậm lớn, nhất là bộ óc của nó không thể phát triển bình thường được. Lý do
bởi đứa trẻ rất khó lớn khôn nếu không có sự chăm sóc của người lớn, cho nên
tình thương của mẹ là chất liệu nuôi dưỡng quan trọng nhất, sức khỏe và hạnh
phúc của các trẻ em hoàn toàn tùy thuộc vào tình yêu thương nuôi nấng và dạy dỗ
tận tình của các bà mẹ.
Trong xã
hội Âu Mỹ ngày nay, có nhiều đứa trẻ đã lớn lên trong những gia đình thiếu hạnh
phúc. Một khi đứa trẻ thiếu sự chăm sóc, hướng dẫn của người lớn; và cha mẹ
không biết yêu thương con cái mình; kết quả là chúng cũng sẽ không bao giờ nghĩ
tưởng đến cha mẹ. Từ hành động không biết chăm sóc, thương yêu cha mẹ, những
đứa trẻ sau này lớn lên vào đời, chúng cũng sẽ không có lòng thương yêu đồng
loại. Thực là điều đáng buồn. Trẻ em lớn lên được cha mẹ gửi đến trường học,
lúc ấy đứa trẻ cần sự giáo dục, hướng dẩn của thầy giáo. Ngoài sự dạy dỗ kiến
thức phổ thông, nếu giáo sư biết rèn luyện cho học sinh có những đức tính tốt
như tánh ngay thẳng, tự tin và giúp đỡ người khốn cùng v..v.. thì các học sinh
này sẽ biết ơn, kính mến và giữ một ấn tượng tốt lâu dài trong tâm hồn của mình
về ông thầy giáo đó. Trái lại, nếu vị giáo sư tỏ ra không hết lòng yêu thương,
chăm sóc dạy dổ các em học sinh thì sự mến thương tình cảm giữa chúng với người
thầy giáo cũng chóng phai lạt.
Tương tự
như thế, nếu một bệnh nhân trong nhà thương được chăm sóc hết lòng, tận tình
chữa trị của vị bác sĩ thì chính tình thương này của ông ta sẽ là liều thuốc
hữu hiệu nhất giúp cho người bệnh chóng lành, mặc dù ông không hẳn là một bác
sĩ giỏi. Trái lại, cho dù một bác sĩ có tài, nhưng thiếu đạo đức, không thương
yêu tận tụy khi chữa trị cho bệnh nhân, khiến người đau bịnh buồn phiền tức
giận; do đó họ không thể chóng bình phục được. Cho nên tình thương, sự hết lòng
cứu chữa bênh nhân của vị thầy thuốc sẽ góp phần lớn trong việc giúp người đau
bệnh chóng lành.
Trong cuộc
sống giao tế hằng ngày, người ta thích nghe lời nói hòa nhã êm dịu cho dù câu
chuyện của người trình bày không hay, ngược lại, một đề tài dù hấp dẫn bao
nhiêu đi nữa mà người phát biểu dùng ngôn từ nặng nề, thiếu lễ độ nhả nhặn thì
chẳng ai muốn nghe. Do đó, mọi việc ở đời, từ nhỏ đến lớn; lòng thương yêu,
kính mến kẻ khác là điều căn bản tạo nên hạnh phúc cho mọi chúng ta. Gần đây,
tôi gặp một nhóm khoa học gia Hoa Kỳ, họ cho biết rằng hiện nay có khoảng mười
hai phần trăm dân số ở Mỹ đang mắc bệnh tâm thần. Nguyên nhân chính không phải
vì thiếu thốn vật chất mà do bởi cuộc sống giữa con người với nhau thiếu thông
cảm và tình thương. Cho nên, như tôi đã trình bày ở trên mặc dù quý vị có nhận
thức rõ điều đó hay không, thì vào lúc chúng ta ra chào đời, tình thương vẫn là
chất liệu cần thiết như máu huyết nuôi dưỡng sự sống của chúng ta. Ngay cả tình
thương ấy phát xuất từ nơi một con vật, hay kẻ thù của chúng ta thì trẻ nhỏ và
người lớn vẫn đều cần đến nó.
SỰ
PHÁT TRIỂN TÌNH THƯƠNG
Một số
người bảo tình thương và lòng từ bi là những đức tính cao quý, nhưng rất khó
thực hiện. Bởi lẽ thế giới ngày nay, họ lập luận cho rằng không phải là môi
trường thuận lợi cho chúng phát triển. Mà bản tính con người vốn thích làm
những việc ác và lòng người chứa đầy sự thù hận và tham sân. Tôi không đồng ý
như vậy.
Nhân loại
xuất hiện trên quả đất hiện nay đã có từ hàng trăm nghìn năm trước. Tôi nghĩ
rằng trong khoảng thời gian này nếu tâm con người hoàn toàn độc ác hung dữ thì
dân số trên thế giới đã giảm sút. Nhưng trái lại, mặc dù xảy ra nhiều cuộc
chiến tranh, ngày nay dân số toàn cầu đã tăng lên rất nhiều. Điều này chứng tỏ
cho chúng ta thấy rằng lòng từ bi và tình thương đã ngự trị thắng thế trên thế
giới.
Tình
thương đã mang lại cho chúng ta nhiều lợi ích tinh thần và lành mạnh thể xác.
Điều rõ ràng ai cũng thấy là khi tâm mình an vui sẽ giúp cơ thể chúng ta khỏe
mạnh. Sự giận dữ, ưu phiền dễ khiến con người sinh ốm đau. Trái lại, tâm thanh
tịnh và an lạc giúp chúng ta tránh được nhiều bệnh tật. Muốn có hạnh phúc chân
thật, con người cần trải lòng yêu thương tất cả, không nuôi dưỡng tâm ganh
ghét, oán thù ai. Chúng ta không chỉ nhận thức tình thương là đức tính tốt, cao
quý mà nên thực hành phát triển nó trong cuộc sống hằng ngày.
Trước hết,
chúng ta cần hiểu rõ về ý nghĩa đích thực của tình thương. Tình cảm yêu thương
lắm khi pha lẫn với dục tình và sự tham đắm. Chẳng hạn, cha mẹ thương yêu con
cái là thứ tình cảm vị kỷ đối với người thân của mình, khác hẳn với lòng từ bi
rộng lớn. Trong hôn nhân, sự đắm say tình dục giữa hai vợ chồng hay tình yêu
cuồng nhiệt giữa đôi trai gái hoàn toàn không phải là thứ tình thương đích
thực. Lòng thương nặng tính chất đam mê ái nhiểm này khiến chúng ta thường hay
mù quáng nghĩ tưởng rằng người mà ta yêu thương luôn có những đức tính tốt,
nhưng đôi khi họ lại mang nhiều thói hư tật xấu.
Tình
thương nhằm mục đích ích kỷ, tình thương ấy khó tồn tại lâu dài và dễ tan biến
khi nó không mang lại ích lợi gì cho con người. Cho nên tình thương chân chính
không xây dựng trên tình cảm so đo toan tính lợi hại cho bản thân mà hoàn toàn
đặt nền tảng trên lòng vị tha quên mình vì hạnh phúc cho chúng sanh. Hẳn nhiên
phát triển lòng từ bi rộng lớn này không phải là điều dễ dàng. Muốn thành tựu,
chúng ta cần sáng suốt nhận thức rõ các sự thực sau đây:
Tất cả
chúng ta dù tốt hay xấu, giàu nghèo sang hèn, đều là con người như nhau. Ai
cũng mong sống trong hạnh phúc và không thích khổ đau. Họ có quyền khắc phục,
chống lại sự đau khổ để có được hạnh phúc. Khi bạn hiểu rằng mọi người đều bình
đẳng trong ý muốn đi tìm và có quyền đạt tới hạnh phúc, tự nhiên bạn thấy có
thiện cảm và gần gủi với họ. Khi tâm bạn có được tình thương nhân loại phổ
quát, bạn sẽ thấy có trách nhiệm cần giúp đỡ kẻ khốn cùng vượt qua những khó
khăn của họ.
Bạn làm
việc cứu khổ này với tâm bình đẳng, không chọn lựa và phân biệt kẻ thân người
sơ, thù hay bạn, sang trọng hay thấp hèn, khi chúng ta biết rằng là con người,
họ có những niềm vui và đau khổ như chúng ta; cho nên không thể có sự kỳ thị,
phân chia giữa người này với người kia mà chúng ta cần có lòng từ bi thương xót
cứu độ tất cả.
Muốn thành
công trong việc phát triển lòng từ bi, chúng ta cần phải trải qua một thời gian
dài kiên nhẫn tu tập. Khi chúng ta còn nghĩ đến bản ngả nhỏ nhen, cái “Ta” tham
lam ích kỷ, đam mê thú vui trần tục, không dám hy sinh quyền lợi cá nhân cho
hạnh phúc của kẻ khác thì rất khó để thực hành tình thương rộng lớn này. Mặc dù
không dễ làm ngay tức khắc, điều đó không có nghĩa là chúng ta không thể bắt
đầu luyện tập từ từ để dẫn đến kết quả được.
CHÚNG
TA KHỞI SỰ THỰC TẬP NHƯ THẾ NÀO?
Trước hết
chúng ta cần diệt trừ những trở ngại lớn lao cho sự phát triển lòng từ bi là
tâm oán thù và sân hận. Đây là hai ác tính độc hại nhất thường nằm sẵn trong
tâm mọi người, nhưng chúng ta có thể kiểm soát chúng. Muốn chế ngự tâm sân hận,
chúng ta không những chỉ cần có lòng từ bi mà còn phải có trí tuệ và hạnh nhẫn
nhục. Chúng là những phương thuốc hữu hiệu nhất có thể chửa trị, đoạn diệt lòng
sân hận nơi tâm chúng ta. Nhưng rất tiếc, nhiều người đã nhận thức sai lầm cho
rằng thực hiện các đức tánh trên là dấu hiệu của yếu hèn và nhu nhược. Trái
lại, tôi vẫn tin nhẫn nhục là điều rất khó làm, đòi hỏi nơi hành giả một ý chí
dũng mảnh. Bản chất của lòng từ bi mặc dù là hiền lành mềm mỏng và dịu dàng,
nhưng nó cũng là một sức mạnh.
Thêm nữa,
thiếu nhẫn nhục con người sẽ sống trong tình trạng lo âu và bất hạnh. Do đó,
khi phát khởi tâm sân hận, theo tôi, là dấu hiệu của sự yếu kém. Cho nên khi
gặp chuyện bất hòa, xung đột với ai, bạn nên cố gắng kiềm chế sự nóng giận, hết
sức bình tĩnh, giải quyết vấn đề với lòng từ bi để tránh sự đổ vở. Ngay trường
hợp kẻ có tâm xấu ác muốn làm hại bạn cũng sẽ không thành công mà kết quả là họ
tự chuốc lấy sự thất bại mà thôi. Cho nên muốn diệt trừ tánh vị kỷ, đố kỵ,
chúng ta cần phải thực hiện lòng từ bi để giúp cho người khác tránh được sự đau
khổ do hậu quả gây nên bởi việc làm sân hận của họ. Do đó, nhờ biết thực hành
hạnh nhẫn nhục mà chúng ta tránh được sự lo âu, phiền não; có được sự an lạc và
hạnh phúc.
BẠN
VÀ THÙ
Nếu chúng
ta chỉ nghĩ đến lòng từ bi không thôi thì chưa đủ, mà chúng ta cần mong gặp
hoàn cảnh thuận lợi để thực hiện, phát triển tình thương rộng lớn đó. Và ai là
người sẽ giúp chúng ta tạo cơ hội ấy? Không phải bạn mà là kẻ thù của chúng ta.
Chính họ là những người đã gây khó khăn nhiều nhất cho chúng ta. Do đó, nếu
muốn học hỏi, thực hành hạnh từ bi, chúng ta nên xem họ như những người bạn và
là thầy của chúng ta. Muốn trải tình thương rộng lớn đến mọi chúng sanh, chúng
ta nên thực hành đức tánh khoan dung, từ bi và hỷ xả; do đó, chúng ta cần đến
các kẻ thù. Bởi vậy chúng ta hãy cảm ơn những kẻ thù vì họ đã giúp chúng ta giữ
được cái tâm thanh tịnh an lạc. Và trong nhiều trường hợp, cá nhân cũng như tập
thể, khi chúng ta thay đổi hoàn cảnh sinh sống, kẻ thù có thể trở thành bạn.
Cho nên
tánh nóng giận và lòng sân hận luôn luôn là những ác tính độc hại, và trừ khi
chúng ta điều phục làm chủ được cái tâm của mình để diệt trừ, còn không thì
chúng sẽ tiếp tục gây phiền não và ngăn chận mọi nổ lực tu tập mang lại sự an
lạc cho chúng ta. Bởi vậy, sự giận dữ và lòng sân hận chính là kẻ thù của chúng
ta. Chúng là những ác tính chúng ta cần khắc phục và loại bỏ, không chỉ nhất
thời, mà phải thường xuyên liên tục trong suốt cả cuộc đời của chúng ta.
Hẳn nhiên
là tất cả chúng ta ai cũng muốn có nhiều bạn. Và tôi thường hay nói đùa rằng
nếu bạn ích kỷ muốn thủ lợi riêng cho mình thì bạn nên có lòng vị tha. Bạn hãy
thương yêu kẻ khác, phục vụ và giúp đỡ cho họ. Bạn cần giao hảo, vui cười và
kết thân với mọi người. Được vậy thì khi bạn gặp khó khăn, bạn sẽ có người giúp
đỡ. Trái lại, nếu chúng ta không bao giờ nghĩ đến hạnh phúc của kẻ khác thì về
lâu dài, chúng ta sẽ bị mất mát và thua lổ. Không bao giờ những sự cải vả, giận
dữ, tranh chấp và đố kỵ có thể mang lại tình bạn thân hữu giữa con người. Mà
chỉ có lòng khoan dung, tha thứ và hỷ xả mới giúp chúng ta kết thân, gần gủi và
thương yêu nhau.
Trong xã
hội vật chất ngày nay, nếu chúng ta có tiền và quyền lực, chúng ta sẽ có nhiều
bạn. Nhưng chúng không phải là bạn chân thật mà là bạn của tiền bạc và thế lực
của chúng ta. Khi chúng ta nghèo khổ, mất hết địa vị uy quyền, những người bạn
đó sẽ bỏ rơi chúng ta. Trong cuộc sống, nếu không có biến cố hay tai nạn gì xảy
ra, con người thường nghĩ rằng mình có thể tự lo được, không cần đến ai; nhưng
khi hữu sự gặp khó khăn, thiếu thốn hay bệnh tật, con người cảm thấy cô đơn và
cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của kẻ khác. Do đó, để chuẩn bị cho giờ phút lâm
nguy ngặt nghèo sẽ có người chăm sóc giúp đỡ cho mình thì ngay hôm nay, chúng
ta nên kết bạn thân, đối xử tốt và có lòng vị tha, cứu giúp mọi người.
Đôi lúc,
người ta cười chế nhạo khi nghe tôi nói tôi muốn có nhiều bạn thân hơn, và tôi
yêu nụ cười của thiên hạ. Cho nên tôi phải biết nghệ thuật sống cách nào để có
thêm bạn bớt thù và làm sao tôi có thể giữ mãi nụ cười trên môi khi tiếp xúc
với mọi người, đặc biệt là nụ cười hỷ xả của tình thương. Trong cuộc sống giao
tiếp hằng ngày, chúng ta bắt gặp nhiều nụ cười khác nhau của thiên hạ: có nụ
cười chua chát, giả dối hay xả giao. Đôi khi nụ cười bày tỏ sự bất mãn, gây nên
nghi ngờ hay sợ hãi cho kẻ khác. Tuy nhiên cũng có những nụ cười mang lại niềm
vui của sự an lạc và giải thoát: đó là nụ cười từ bi hỷ xả của chư Phật và Bồ
Tát. Đây là những nụ cười mà chúng ta nên cố gắng thực hiện để mang lại hạnh
phúc cho mọi người.
TÌNH
THƯƠNG VÀ THẾ GIỚI
Vì chúng
ta cần chia xẻ tình thương với tất cả mọi người, cho nên bất cứ ai chúng ta
gặp, dù trong hoàn cảnh nào chúng ta đều xem như những bậc cha mẹ và anh chị
hay em của chúng ta. Chúng ta không quan tâm về khuôn mặt của họ là mới hay củ;
lạ hay quen, họ mặc y phục như thế nào, đẹp hoặc xấu, rẻ hay đắc tiền; và tánh
tình của họ ra sao, hiền lành hay dữ tợn, chúng ta vẫn thấy không có gì sai
khác giữa họ và chúng ta. Thật là điều sai lầm khi chúng ta có óc kỳ thị, phân
biệt giữa chúng ta với mọi người; hoặc giữa người này với người kia, vì như đức
Phật đã dạy rằng tất cả mọi người chúng ta đều có Phật tánh, hay khả năng thành
Phật giống nhau.
Sau hết,
toàn thể nhân loại là một và quả đất nhỏ chúng ta đang sống là ngôi nhà chung
của chúng ta. Nếu chúng ta muốn bảo vệ căn nhà nhân loại này, mỗi chúng ta cần
thực hiện tình yêu thương con người trên toàn thế giới. Được vậy, chúng ta mới
có thể diệt trừ hết lòng tham, tánh vị kỷ nơi con người, nguồn gốc gây ra mọi
khổ đau cho nhân loại qua những cuộc xung đột, xâm lăng và chiến tranh vì quyền
lợi của con người. Nếu các bạn có một tấm lòng thành thực và rộng mở, chẳng bao
giờ gây oán thù với ai thì tâm bạn sẽ bình an không lo sợ bất cứ người nào làm
hại đến mình.
Tôi tin
rằng mọi người sống trong xã hội, cho dù ở phạm vi gia đình, bộ tộc, quốc gia
hay quốc tế, chìa khóa hay bí quyết mang lại cho thế giới con người có đời sống
tốt đẹp, an lạc và hạnh phúc hơn hiện nay, là sự áp dụng, thực hành và phát
triển của tình thương. Chúng ta không cần phải theo một tôn giáo, ý thức hệ hay
chủ thuyết chính trị nào; điều căn bản là chúng ta nên tu tập và thực hành các
tánh thiện nơi mỗi con người chúng ta. Tôi thường cố gắng đối xử với bất cứ
người nào tôi mới gặp họ lần đầu tiên đều giống như một người bạn cũ tâm tình
thân quen. Điều này đã mang lại cho tôi một nguồn hạnh phúc vô biên. Đó là sự thực
hành đức tánh từ bi hỷ xả của đức Phật.