Trách Nhiệm Của Cha Mẹ
Trong Việc Nuôi Dưỡng Con Cái
Nguyên
tác: K. Sri Dhammananda
Việt dịch: Thích Tâm Quang
Làm cha mẹ không giống
như làm bất kỳ công việc thông thường nào. Công việc này không có giờ giấc,
không bao giờ chấm dứt và không bao giờ đủ thì giờ để làm mọi thứ. Dù cho con của bạn bao nhiêu tuổi, mới sinh hay
chập chững biết đi, không bao giờ quá muộn để đặt đứa con lên trên hết và thích
thú được làm mẹ hay cha.
Nhiều bậc cha mẹ nghĩ rằng chỉ mình mới biết rõ
điều gì tốt nhất cho con cái nên đặt nhiều kỳ vọng vào chúng. Họ bắt con cái
vào các lớp học tư cả đến khi chúng không thể theo nổi các lớp ấy. Đồng thời họ
bắt các con theo học các vũ điệu cổ điển (cho con gái), tài quan đô (cho con
trai), lớp học nhạc, những lớp điện toán,v.v. Hơn thế nữa họ buộc các con phải
được điểm cao nhất “A” trong các kỳ thi và phải đạt hạng ưu trong mọi môn học
khác. Trong cuộc chạy đua này, họ biến các con họ thành các đồ trưng bày mà họ
là sở hữu chủ để được hãnh diện với bè bạn và thân quyến, để khoe khoang với
các người khác.
Trong những ngày đẹp đẽ của tuổi hoa niên thời
xưa, một em nhỏ hay một thiếu niên không bao giờ tinh thần phải bị căng thẳng
vì quá nhiều mong ước mà em phải chu toàn. Nhưng những trẻ em ngày nay, nhất là
tại các thành thị, có quá nhiều việc phải làm, phải tranh đua, như vậy các em
đã bị tước đi tuổi thơ của một đứa trẻ bình thường. Nhiều người không nhận thức
được rằng là cha mẹ, họ có một số quyền và cũng có một số trách nhiệm. Con cái
cũng có quyền và trách nhiệm. Cái mà ngày nay chúng ta có là những người muốn
trở thành các bậc siêu cha mẹ, nhưng trong nhiều trường hợp con cái đâu có thể
thành siêu được. Cho nên cha mẹ phải nên thực tế và biết điều. Cha mẹ không nên
đặt các mục tiêu mà họ biết rõ con cái họ không thể hoàn thành, như vậy sẽ
tránh được sự căng thẳng không cần thiết và thất vọng trong gia đình. Xây dựng
một gia đình hạnh phúc là một tiến trình không ngưng nghỉ.
Vậy nên cha mẹ không những phải nhận thức hoàn
toàn vai trò, trách nhiệm của mình, mà còn phải áp dụng kỹ thuật hiện đại làm
cha mẹ cho thích hợp. Hãy nhớ câu nói của nhà Triết học Đạo Lão, Trang Tử: "Nếu
bạn có 6 ngón tay, chớ nên cố gắng làm thành 5 ngón, nếu bạn có 5 ngón, chớ cố
gắng làm thành 6 ngón. Không nên làm trái luật thiên nhiên".
Là cha mẹ bạn chịu trách nhiệm luôn lo lắng đến
hạnh phúc và nuôi dưỡng con cái. Nếu đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh, cường tráng và
là người công dân hữu dụng, đó là kết quả nỗ lực của bạn. Nếu đứa trẻ lớn lên
hư hỏng, chính cha mẹ là người chịu trách nhiệm. Đừng đổ lỗi cho người khác.
Bổn phận của cha mẹ là phải hướng dẫn con cái vào con đường ngay thẳng. Mặc dù
có một số ít trường hợp hầu như không sửa chữa được cho những trẻ con phạm
pháp, tuy nhiên là cha mẹ, bạn vẫn trách nhiệm tinh thần về tư cách đạo đức của
con cái.
Về sự giúp đỡ và kiểm soát con cái, cha mẹ phải
điều chỉnh khi chúng lớn khôn. Mục tiêu tối hậu làm cha mẹ là trở thành người
bạn con mình và tùy theo khả năng chấp nhận trách nhiệm. Một lỗi lầm của một số
cha mẹ là muốn thành người bạn của con mình lúc nó mới có 6 tuổi. Chúng ta hết
sức cẩn thận về cái mà chúng ta định nghĩa là bạn. Chúng ta hiểu bạn đây không
có nghĩa là chúng ta đối xử với con cái ngang hàng trong tuổi tác mà là phải có
tình thương, tin cậy và kính trọng. Ở tuổi nhỏ, đứa con cần cha mẹ chứ không
phải người bạn. Trong lúc xây dựng mối quan hệ tình cảm và hỗ trợ cho con cái,
cha mẹ cũng giúp chúng phát triển tinh thần. Trên hết bạn phải có thì giờ dành
cho con cái. Có thì giờ để trả lời các câu hỏi của chúng, giúp đỡ chúng hiểu sự
kỳ diệu của đời sống. Bạn đừng quên là bạn dập tắt óc sáng tạo của đứa con khi
bạn không trả lời những câu hỏi nó nêu lên. Khi đứa trẻ đặt câu hỏi lẽ dĩ nhiên
nó muốn chia sẻ, cho nên sự thử thách lớn nhất mà bạn phải đương đầu là phải
sẵn sàng trả lời ngay với tình thương yêu, mọi thứ mà bạn làm nên phù hợp với
bản tính tò mò tự nhiên của đứa trẻ.
Tự động tham gia cũng quan trọng khi để con cái
tham gia vào mọi việc, những khoa học gia vĩ đại thành công cũng là do tinh
thần tự ý phục vụ của họ. Nếu cha mẹ không biết câu trả lời, cha mẹ phải tìm
cách giải quyết cho chúng thay vì bỏ qua hay nói rằng vì bận quá, hoặc cho là
không quan trọng để làm chúng im đi, hạn chế tính tò mò của chúng. Bạn sẽ cảm
thấy tội lỗi khi trả lời con cái khi chúng còn đang trong tuổi non nớt tọc mạch
nhất của chúng bằng câu: "Đừng hỏi quá nhiều". Là những ông bố
bà mẹ ân cần và có trách nhiệm, thực ra bạn phải trả lời ngay câu hỏi do bản
tính tò mò tự nhiên của con cái.
Đường lối khoa học để giải quyết vấn đề là nhìn
vào câu hỏi phải trả lời, tìm tất cả các dữ kiện có được, sắp xếp lời giải đáp
ở mức độ dễ hiểu. Như vậy, tính tò mò của chúng được thỏa mãn, câu trả lời sẽ
giúp cho đứa trẻ học hỏi, nghĩ và hành động một cách khoa học cũng như giúp cho
nó có óc sáng tạo có thể sử dụng sau này khi trưởng thành.
Chẳng hạn khi bạn cho con đồ chơi, bạn nên cho nó
với một tình thương yêu dịu dàng và vui vẻ. Trái lại có một số cha mẹ khi đưa
đồ chơi cho con thì lại quát tháo: “Đừng mở như thế này? Đừng làm hỏng đồ
chơi, đồ chơi đó đắt lắm đấy. Con có biết con may mắn đến dường nào có được đồ
chơi như thế này?” Thì đã sao nếu nó làm hư cái đồ chơi đó? Nếu bạn có thể
mua cho con đồ chơi, cũng hợp lý nó nghĩ là nó có thể làm hư đồ chơi đó.
Thay vì như trên, bạn cũng là một phần trong sự
khám phá bạn nên nói với nó "Lại đây con thân yêu, chúng ta cùng mở ra
xem coi" và nên sử dụng các yếu tố vui vẻ thay vì yếu tố tiêu cực. Hãy
cho con món quà với niềm vui và tình thương yêu. Việc này có thể làm được nếu
tinh thần bạn không căng thẳng và dù tự thấy không vui. Bạn phải vui vẻ vì chỉ
trong trạng thái hạnh phúc ta mới cảm thấy thoải mái và khoan dung.
Cha mẹ đôi khi bị quy trách nhiệm vì con cái có
những thói quen tiêu cực, bị tiêm nhiễm một cách vô ý thức trong xã hội. Chẳng
hạn, như khi cha mẹ bảo con trả lời điện thoại nói là không có nhà nhưng thực
ra mình có nhà (hành động coi như không tội lỗi) nhưng vô tình trồng hạt giống
nói dối đầu tiên vào đầu óc non nớt của đứa trẻ. Việc làm này ảnh hưởng đến môi
trường giáo dục không có lợi cho việc học hỏi giá trị nhân bản, mà đứa trẻ, có
thể trong tương lai, trở thành yếu tố phá hoại hòa bình, hạnh phúc, phúc lợi
của gia đình và xã hội, và nhất là phá hoại chính nó.
Nhiều bậc cha mẹ và người già ngày nay chịu
trách nhiệm về việc trồng các hạt giống nói dối vào con trẻ bằng nhiều con
đường khác nhau. Họ khuyến khích dối trá trực tiếp, hành động hoặc nói năng dối
trá, dẫn đến sự phát triển những tính xấu của con người làm suy thoái giá trị
nhân bản. Số phận của con cái tùy thuộc vào bậc cha mẹ, các bậc trưởng thượng
phát triển một thái độ đứng đắn trong đạo đức nuôi dưỡng sự thật và cuộc sống
chân thật.
Con trẻ lặp lại tiếng nói của cha mẹ. Để tránh
việc sử dụng những lời cộc cằn và thô lỗ, các bậc cha mẹ hữu trách nên dùng
những câu nói vui vẻ vì con trẻ thường có khuynh hướng bắt chước cha mẹ.
Đứa trẻ trong tuổi ngây thơ dễ bị ảnh hưởng cần
có tình thương, chăm sóc, trìu mến, và sự quan tâm của cha mẹ. Thiếu tình
thương yêu và sự hướng dẫn của cha mẹ, đứa trẻ sẽ bị tổn thương tình cảm và nó
sẽ thấy thế giới là một nơi khó sống. Mặt khác cho con cái tình thương yêu
không có nghĩa là thõa mãn cho nó tất cả những gì nó đời hỏi hợp lý hay không
hợp lý. Quá nuông chiều con cái sẽ làm chúng hư hỏng. Người mẹ dành cho con cái
tình thương và chăm sóc cũng phải nghiêm khắc và cứng rắn nhưng không cay
nghiệt trong lúc chúng trong độ tuổi hình thành nhân cách. Tỏ tình thương trong
kỷ luật - đứa trẻ rồi ra sẽ hiểu được.
Cha mẹ nên dành nhiều thì giờ cho con cái, nhất
là trong lúc chúng mới lớn. Cha mẹ nên ý thức cho con cái món quà tình thương
của mình chứ không phải món quà vật chất. Món quà tinh thần này bao gồm bồi đắp
lòng tự trọng cho con cái, cố gắng tạo ra không khí chuyện trò cha mẹ - con cái
tích cực, tình thương yêu vô điều kiện và loại bỏ những khía cạnh cản trở sự
phát triển tâm lý của đứa trẻ. Đó là những món quà thiết thực và có nghĩa lý
sâu xa. Bậc cha mẹ hiểu biết đó là món quá lớn nhất mà đứa con có thể nhận được
và cha mẹ có thể cho được.
Bất hạnh thay, trong số các bậc cha mẹ ngày nay,
tình thương yêu con cái thiếu thốn một cách thảm hại. Đổ xô vào sự tiến lên về
vật chất, và phong trào đòi hỏi nam nữ bình quyền đưa đến kết quả là nhiều bà
mẹ đã theo chồng làm việc tại các văn phòng và cửa hàng thay vì ở nhà để trông
nom con cái. Những đứa con được giao cho thân quyến, trung tâm giữ trẻ hay
những người làm, bị ngỡ ngàng vì thiếu tình thương yêu và chăm sóc của người
mẹ.
Cung cấp cho con trẻ những loại đồ chơi tối tân
hiện đại (là một hình thức để an ủi bù đắp) như xe tăng, súng máy, súng lục,
thanh kiếm, rất tai hại đến việc huân tập tính nết đứa trẻ về mặt tâm lý. Cho
con cái những đồ chơi trên đây không thể thay thế được tình thương yêu và trìu
mến của người mẹ. Kết quả những đứa trẻ vô tình được dạy thích gây hấn và phá
hoại thay vì được dạy dỗ là phải tử tế, từ bi và hảo tâm. Những đứa trẻ như vậy
sẽ phát triển khuynh hướng tàn bạo khi chúng lớn. Không có tình thương và hướng
dẫn của cha mẹ, thì không có gì ngạc nhiên gì thấy khi lớn nó trở thành kẻ phạm
pháp. Rồi ta trách cứ ai đây đã nuôi dưỡng những đứa con bướng bỉnh như vậy?
Cha mẹ chứ còn ai nữa!
Người mẹ đi làm, nhất là sau một ngày việc cực
nhọc trong sở, tiếp đến những công việc lặt vặt trong nhà, khó có thì giờ dành
cho con cái để làm bổn phận thương yêu và chăm sóc chúng. Những cha mẹ không có
thì giờ cho con cái bây giờ chẳng nên phàn nàn gì sau này những đứa con lớn lên
không có thì giờ cho mình. Những cha mẹ nói rằng mình đã tiêu rất nhiều tiền
cho con cái nhưng lại quá bận cũng chẳng nên phàn nàn gì sau này khi chúng lớn
cũng quá bận nên phải để cha mẹ vào những nhà Dưỡng Lão!
Hầu hết các phụ nữ đi làm việc ngày nay để gia
đình có thể vui hưởng nhiều lợi lạc vật chất. Những phụ nữ này nên nhớ lời
khuyên của Thánh Gandhi là con người tìm cách thoát khỏi tham lam hơn là nhu
cầu. Đương nhiên vì nền kinh tế ngày nay, chúng ta không thể chối cãi là một số
phụ nữ cần phải đi làm. Trong trường hợp này, cha và mẹ phải hy sinh thêm nhiều
thời gian để bù đắp vào điều mà đứa trẻ thiếu thốn khi họ vắng nhà. Nếu cha và
mẹ dành thì giờ không phải đi làm cho con cái, cha mẹ và con cái sẽ hòa thuận
và hiểu nhau nhiều hơn. Chúng ta gọi thì giờ này là "thì giờ quý báu"
cho gia đình.
Con cái để cho các thân nhân, trung tâm giữ trẻ
hay những người làm được trả tiền công chăm sóc hoặc đứa trẻ bị khóa trong nhà
tự do nghịch ngợm, thường thiếu tình thương và chăm sóc của người mẹ. Người mẹ,
cảm thấy có tội vì thiếu săn sóc, cố gắng xoa dịu đứa trẻ bằng cách thỏa mãn
cho nó tất cả những gì chúng đòi hỏi. Hành động như vậy chỉ làm hư đứa trẻ mà
thôi.
Hầu hết con người đem hết năng lực và sức sáng
tạo của mình vào công việc cho nên năng lực dành cho gia đình chẳng qua chỉ là
chút ít dư thừa còn lại. Đây là chỗ mà họ lập luận về thì giờ quý báu dành cho
gia đình của những người cha mẹ tội lỗi muốn bào chữa về thời giờ dành cho con
cái. Một trong những sai lầm về quan niệm thời gian quý báu dành cho con cái
nằm trong thực tế là nhu cầu của đứa trẻ và lúc rảnh việc của cha mẹ thường
không trùng nhau. Khi con cái cần đến cha mẹ thì cha mẹ lại không có mặt.
Cha mẹ thường bị đặt vào tình trạng khó xử. Vội
vàng về nhà sau một ngày mệt lử vẫn có những công việc lặt vặt trong nhà phải
làm. Xong công việc hàng ngày là đến bữa cơm chiều, sau đó là truyền hình thì
còn đâu đủ thì giờ để làm bổn phận thương yêu và chăm sóc con cái. Quan trọng
hơn nữa là cha mẹ không có mặt để truyền đạt cho con cái các giá trị văn hóa,
xã hội và tôn giáo lúc đứa trẻ ở vào tuổi tốt nhất để lãnh hội. Việc này không
thể làm được trong thời gian quý báu dành cho con cái!
Một số cha mẹ còn mang công việc của sở về nhà
làm, thậm chí mang cả áp lực và căng thẳng từ sở làm về. Kết quả, họ không còn
giữ được bình tĩnh với con cái.
Là vợ chồng họ không có đủ thì giờ cho nhau và
đó là nguyên nhân đã đưa đến sự tan vỡ gia đình. Cần ý thức rằng mối giây liên
lạc chặt chẽ trong gia đình có thể đóng góp vào việc làm đứa trẻ phát triển
tốt.
Có thể nói sự khác biệt nam nữ ảnh hưởng đến mối
quan hệ cha mẹ - con cái. Người ta nói mẹ và con gái lớn thường chuyện trò với
nhau nhiều cả đến khi đứa con gái đã lấy chồng và không còn ở cùng nhà. Mặt
khác, mối quan hệ cha - con trai trưởng thành lại không như vậy. Cha và con
trai lớn chỉ nói chuyện khi thật cần thiết và thường chỉ nói về các vấn đề
không mấy quan trọng. Sự trao đổi với nhau chỉ là câu hỏi và trả lời như trong
một buổi họp.
Có lẽ người cha nghĩ rằng đứa con nay đã lớn và
nó phải biết vai trò và nhiệm vụ của nó tại nhà, đối với cha mẹ và xã hội.
Nhưng đối với người mẹ lại khác hẳn - đứa con gái bao giờ cũng là "con gái
bé bỏng của tôi". Dù sao đi nữa cha mẹ đóng một vai trò quan trọng trong
việc nuôi dưỡng con cái và làm tốt điều đó nếu họ muốn làm giảm thiểu những tội
lỗi đang gây tai hại cho xã hội của chúng ta ngày nay. Những tiêu chuẩn đạo đức
không thể dạy bằng các lời nói mà bằng hành động.
Bậc cha mẹ phải tự mình làm gương. Thái độ cũ
của bậc cha mẹ là "hãy làm những gì cha mẹ bảo mình làm chứ không phải
những gì cha mẹ làm" không còn đứng vững nữa. Tính nết tốt phải chính nơi
cha mẹ. Nếu chúng ta muốn con cái chúng ta có tiêu chuẩn đạo đức thích hợp,
chúng ta phải bắt đầu ngay tại gia đình. Nếu có điều gì không phải giữa con
trai và người cha, thì người cha phải tự mình bắt đầu tìm câu giải đáp.
Cha lẫn mẹ cần phải hy sinh. Cha mẹ nên dành đủ
thì giờ và cố gắng làm cho mọi người trong gia đình tham gia vào tất cả các
hoạt động trong việc xây dựng gia đình và định hướng các hoạt động.
Điều thiết yếu là phải sắp xếp cho đúng các việc
ưu tiên phải làm chẳng hạn như ưu tiên hướng về gia đình và hôn nhân, tạo mối
tương quan gia đình khăng khít cho một môi trường hòa hợp.
Thích Tâm Quang dịch