Liên
hệ của mọi cá thể trong vũ trụ này là liên hệ
duyên sinh. Cái này có mặt là nhờ sự có mặt của
những cái khác, không có cá thể nào tự tồn tại
riêng biệt dù đó là một hạt điện tử.
Cũng
như một con ong gắn liền với bầy ong, một giọt
nước gắn liền với dòng nước, hay một tế bào thần
kinh gắn liền với hàng triệu tế bào trong não bộ,
chúng luôn hòa điệu với nhau để tín hiệu truyền
thông xảy ra liên tục và tạo nên sức sống ổn
định cho cộng đồng mà nó đang nương tựa.
Một
con ong không bao giờ đùn đẩy trách nhiệm cho
con ong khác, một giọt nước không bao giờ nằm ì
đó để dòng nước kéo đi, một tế bào cũng không
bao giờ ngưng sự liên hệ đến các tế bào khác dù
chỉ trong giây lát. Bất kỳ sự đình trệ nào cũng
dẫn đến sự ách tắc hay phá vỡ hệ thống điều hành
của một tổ chức.
Trong
khi liên hệ của con người rất đặc biệt, những
lúc “chị ngã thì em nâng”, lúc “con dại thì cái
mang” và khi người này như lá rách thì sẽ được
người kia như lá lành đùm bọc chở che. Con người
có thể đem cả cuộc đời mình ra để ôm lấy số phận
đen đủi của đối tượng thương yêu mà không hề
than oán.
Trong
mọi sự khởi đầu hay trong lúc khó khăn, thật
không có gì sung sướng cho bằng khi có một bàn
tay từ ái dịu dàng nâng đỡ hay một bờ vai vững
chắc cho ta tựa vào. Ta cảm thấy thật ấm áp tình
người và nghĩ rằng mình rất may mắn. Ta yêu
thích cảm giác sung sướng đó nên đã không ngần
ngại để cho người kia sẵn sàng làm mọi thứ giúp
ta lấy lại sự ổn định, miễn đừng kèm theo điều
kiện gì buộc ta phải trả ngay bây giờ hoặc mai
sau.
Đôi
khi ta đã qua rồi giai đoạn ban đầu hay khó khăn
nghịch cảnh, ta đã thật sự đủ sức để có thể tự
đi trên đôi chân của mình, nhưng vì thiếu tự
tin, nhút nhát, lười biếng và bản năng thích
hưởng thụ hơn tự thân vận động, nên ta đã không
can đảm khước từ sự nâng đỡ nhiệt tình của đối
phương. Thái độ nương tựa đã biến thành thói
quen dựa dẫm.
Cuộc
sống luôn xảy ra tình trạng mất cân đối trong
các mối liên hệ như thế. Nhiều khi ta chẳng có
bất cứ khó khăn gì để phải cầu viện kẻ khác,
nhưng nếu có ai sẵn sàng mở lòng thì ta không
thể bỏ lỡ cơ hội. Xuất phát từ tính tham, luôn
tranh giành lấy phần lợi về phía mình, nên ta
chẳng cần suy xét đến hệ quả tất yếu của thái độ
sống dựa dẫm vào kẻ khác sẽ như thế nào. Đôi khi
ta còn nghĩ là mình rất khôn ngoan và bản lĩnh
vì đã nắm được người kia, bắt người kia phải
phục dịch cho mình.
Số
phận của những đóa hoa chùm gửi luôn tùy thuộc
vào những loài cây mà chúng đang nương tựa, tạo
hóa đã buộc chúng với kiếp sống cậy nhờ nên
chúng đành phải chấp nhận mà không có sự chọn
lựa nào khác. Còn ta nếu phải ngả theo đối tượng
mà mình đang bám víu, để mất cả tuổi thanh xuân
hay tàn phế nửa đời người thì ta có đành lòng
không? Tại vì khi người kia ngã xuống hay không
còn là chỗ dựa dẫm của ta thì ta sẽ không đứng
vững được, ta không biết cách nào để đứng trên
đôi chân của chính mình. Đó là bi kịch luôn xảy
ra đối với những người nghèo nàn về đời sống tâm
linh.
Cái
giá đắt nhất của sự dựa dẫm không phải là ta
đánh mất niềm tin với người kia, để họ phải
hoảng sợ bỏ chạy hay vì ta mà kiệt sức. Cái tổn
thất đó còn có thể khôi phục dễ hơn rất nhiều so
với sự xói mòn và lụn bại bản năng sinh tồn của
một con người.
Từ
việc lớn đến việc nhỏ cái gì người kia cũng làm
thay cho ta, hoặc mỗi khi gặp tình huống hơi khó
khăn là người kia kịp thời có mặt cho ta. Cảm
giác dễ chịu đó dần dần đã trở thành một phần
hạnh phúc không thể thiếu trong đời sống của ta.
Nhưng
trí não của chúng ta thường tự động nhớ và tìm
cách lặp lại sự việc đã xảy ra để mong muốn có
được cảm xúc tốt ấy thêm một lần nữa. Nhiều lần
lặp đi lặp lại như vậy trở thành một thói quen
mà ta không hề ý thức, đến khi thói quen đó bị
thay đổi, cảm xúc tốt thường ngày không còn nữa,
ta liền rơi vào tình trạng nghiện cảm xúc.
Cũng
như việc dựa vào khả năng hóa giải cảm giác đau
đớn của não bộ bằng cách tiết ra chất endorphin
hay khả năng tạo ra cảm giác êm dịu của não bộ
bằng nội tiết tố sérotonin mà ngành y khoa đã
chế tạo ra những loại thuốc chống trầm cảm như
paxil, prozac để giúp con người giải tỏa hay hạn
chế được những cảm xúc xấu. Nhưng điều nguy hại
là khi sử dụng các loại thuốc kích thích đó, nó
sẽ dễ dàng làm rối loạn các chu kỳ sinh học của
cơ thể, tiêu diệt tế bào thần kinh và có thể làm
hỏng luôn cả não bộ.
Điều
đáng quan tâm nữa là một thời gian sau cơ chế
thích nghi của não sẽ ra lệnh cho cơ thể giảm
hoặc ngưng hẳn tiến trình sản xuất endorphin và
sérotonin tự nhiên. Bấy giờ nếu hàm lượng thuốc
gây kích thích bị giảm xuống thì nó sẽ tạo ra
một cảm giác cực kỳ khó chịu và bức ép ta phải
nạp thêm một lượng cần thiết, tình trạng nghiện
ngập bắt đầu phát sinh. Vì lẽ đó mà các cơ quan
quản lý dược phẩm như FDA đã ra lệnh hạn chế
hoặc cấm sử dụng những loại thuốc này.
Đó
cũng là lý do tại sao những kẻ lợi dụng các loại
thuốc heroin, morphin hay cocaine có cấu trúc
tương tợ như hai nội tiết tố trên để thỏa mãn
cảm giác ngất ngây chỉ trong vài lần đã mau
chóng trở thành những con nghiện.
Mọi
việc dù lắm khó khăn, hoàn cảnh dù nhiều xáo
trộn, với năng lực tiềm tàng của một con người
được phát huy đúng mức thì vẫn luôn dư sức vượt
qua. Ta hãy quan sát những kẻ đã đi ngang qua
cuộc chiến hay những biến cố lớn lao trong cuộc
đời thì đôi chân của họ rất vững, ánh mắt của họ
rất sáng, ý chí và niềm tin của họ cũng rất kiên
cường.
Vấn
đề là ta có dám cho phép mình đối đầu với những
cảm xúc xấu trong quá trình phấn đấu hay không?
Thành công nào cũng phải từ gian nan rèn luyện
chứ không thể trông chờ vào may mắn. Những gì
vốn không thuộc về ta, dù có miễn cưỡng thì nó
cũng sẽ tan biến trong bất ngờ.
Càng
dựa dẫm thì ta càng nhút nhát, ngay cả những khó
khăn bế tắc trong lòng ta cũng không dám đối đầu.
Mỗi lần trong tâm ngập tràn cảm xúc giận hờn,
ghen tức vì tự ái hay tổn thương là ta vội tìm
người kia để la hét, than van hay khóc lóc cho
vơi cạn nỗi lòng, mà thực chất là giải tỏa cơn
cảm xúc xấu để mong đón nhận một lời khuyên, một
thái độ an ủi vỗ về, một câu nói bênh vực…
Chính
những lần ta không đủ can đảm nhìn lại những
phiền não của mình như thế, cứ tìm cách trốn ngụ
vào sự che chở của kẻ khác, là những lúc ta biến
thành con ma đói cảm xúc đi tìm những loại thức
ăn xoa dịu tâm hồn.
Càng
dựa dẫm thì ta càng lười biếng, mất hết ý chí và
khả năng điều khiển bản thân mình. Thức dậy phải
có người gọi, học hành phải có người nhắc, cơm
nước phải có người dọn sẵn, việc làm phải nhờ
người nâng đỡ, tiêu xài phải cần người chu cấp,
muốn vui vẻ phải có người khen thưởng, đang buồn
khổ phải có người chịu lắng nghe, yêu thương
phải có người rộng lượng ban bố…
Vì
bản năng hưởng thụ quá lớn nên ta rất ngại cực
ngại khó, luôn lẩn tránh những công việc đòi hỏi
phải nỗ lực, đùn đẩy trách nhiệm cho người khác
để rồi dần dần đánh mất cả lòng tự trọng mà
không hay. Khi đánh mất lòng tự trọng, ta sẽ dễ
dàng tìm mọi cách để thỏa mãn nhu cầu của mình
như lừa dối hay lợi dụng kẻ khác chứ không muốn
lao tác bằng chính đôi tay mình.
Lẽ dĩ
nhiên những kẻ thích núp mình trong vỏ ốc rất dễ
chấp nhận an bài cuộc đời mình trong tay kẻ khác
như thế, nhưng chính đối tác cũng phải chịu một
phần trách nhiệm trong đó. Phải có người nuông
chìu thì mới có kẻ dựa dẫm.
Do
phía nâng đỡ không biết cách quản lý năng lượng
cảm xúc, luôn biểu hiện ra ngoài sự yếu mềm và
cảm tính của mình trước những đòi hỏi hay lấn
lướt của đối phương. Nếu điểm nương tựa thật sự
vững chãi, không vì kế khổ nhục của đối phương
mà phá vỡ nguyên tắc hay thay đổi lập trường,
chắc chắn kẻ dựa dẫm sẽ không có cơ hội phát huy.
Vậy muốn giúp một
người thoát khỏi thói quen dựa dẫm thì trước tiên
chính điểm tựa, dù là một người hay cả gia đình
hoặc cả đoàn thể, phải có khả năng chấp nhận cảm
giác xót xa khi thấy người thương chịu nhiều khó
nhọc trong những bước đi tập tễnh ban đầu.
Nếu
cần, ta cũng nên học cách im lặng làm ngơ trước
những khó khăn bế tắc của người ấy. Phải để họ
tự quyết định, tự trải nghiệm, tự chịu trách
nhiệm và tự rút ra bài học cho chính bản thân
mình. Cũng như con chim mẹ chỉ an lòng rời tổ
khi thấy chim con thật sự vững cánh một mình bay
vào bầu trời mênh mông.
Ý
thức được sự nguy hại của thói quen dựa dẫm, ta
hãy quyết định thực tập quay về nương tựa chính
bản thân để phát huy năng lực tiềm ẩn trong tâm
hồn. Song mọi thứ đều phải bắt đầu từ những
chuyện nhỏ nhặt nhất mỗi ngày. Trừ phi những
tình huống xảy ra ngoài kinh nghiệm và kiến thức
có sẵn nên không trở tay kịp thì ta mới quyết
định lên tiếng nhờ người khác.
Còn
nếu ta đã chuẩn bị tinh thần đối đầu với những
điều mới mẻ để khám phá nội lực của mình thì cứ
thản nhiên chấp nhận sự thất bại xảy ra. Dù sao
sự thất bại đó cũng sẽ dạy cho ta một kinh
nghiệm, nó vẫn là của ta, còn hơn nhờ vả mãi kẻ
khác thì ta chẳng bao giờ biết được con người
thật của mình ra sao.
Ta
hãy tập ngồi một mình trong không gian yên tĩnh
mà không nhất thiết phải tìm thêm một người nữa
mới thấy an tâm. Ta hãy tập đối diện với những
cảm xúc buồn vui trong lòng, hay theo dõi những
biến hóa không ngừng của dòng tâm ý mà không cần
phải tìm thêm một người nữa để giải tỏa tâm tư.
Cuộc
đời dù có dang rộng đôi tay chào đón, nhưng ta
hãy khôn ngoan và mạnh dạn khước từ những quyền
lợi không công, bởi nó chỉ đem lại chút hưng
phấn nhất thời nhưng sẽ bào mòn tiềm năng sáng
tạo và khả năng làm chủ cuộc đời của ta.
Hãy
trở thành chính khách cho sứ mệnh của cuộc đời
mình, chỉ có ngôi vị ấy mới đem lại cho ta thật
nhiều tự do và hạnh phúc vững bền.
Xin được làm chính
khách
Tự tại giữa cuộc
đời
Thuyền xưa không
bến đỗ
Vẫn một mình êm
trôi.
MINH NIỆM