Năm học cấp I, tôi nhớ có lần mẹ đến trường đóng học phí
cho tôi với bộ quần áo đầy vôi vữa, tôi thật xấu hổ và chạy thật nhanh
vào nhà vệ sinh trong trường học…tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi với theo:
"Hải ơi… Hải ơi… mẹ đây này…!!!”… từ phía sau. Mặc dù nghe thấy rất rõ
nhưng tôi vẫn lờ đi, co chân chạy thật nhanh, mong sao lũ bạn đừng chú ý
biết đó chính là mẹ của tôi. Tôi đóng cửa nhà vệ sinh lại rồi òa lên
khóc ấm ức….
Lớn thêm chút nữa tôi học càng kém. Mẹ không chú ý đến
điều này lắm vì phải lo kiếm thật nhiều tiền cho gia đình tôi bớt khổ
cực. Mẹ không làm thợ xây nữa mà chuyển sang làm nghề bán hàng ở chợ hoa
quả. Đến đêm khi chợ đã đóng cửa mẹ mang hàng ế ẩm vào bệnh viện thành
phố để bán chui (vì bảo vệ cấm bán hàng rong trong viện). Tôi nhớ ngày
đó tôi không được cầm chìa khóa nhà, vì mẹ sợ tôi cho lũ bạn xấu vào
nhà, chúng sẽ phá phách và lấy trộm đồ dùng. Buổi sáng mẹ dậy sớm nấu
cơm, mẹ để dành cơm trưa cho tôi vào cái liễn treo lên cột nhà ngoài mái
hiên. Tôi chuẩn bị quần áo và cặp sách để sẵn ra ngoài. Tôi chỉ mong
mẹ đi chợ thật sớm để được rủ lũ trẻ con ở xóm sang nhà chơi ngoài hiên.
Trước cửa nhà tôi có một cây mít rất to, lũ bạn giúp tôi ghép những
miếng ván thành một “ ngôi nhà” trên cây. Tôi không còn treo cặp lồng
cơm và cặp sách trên cột nhà nữa mà mang cất trong “ nhà” của mình . Đến
bữa, tôi ăn cơm ở đó rồi đi học. Tôi không có khái niệm học bài ở nhà,
tôi không biết nấu cơm, giặt quần áo, hay thậm chí là phải quét nhà. Tất
cả mẹ đều làm hết. Mẹ đi làm về rất muộn, thường là tám giờ tối, tôi và
em tôi thường ngồi trong ngôi nhà gỗ trên cây, lắng nghe tiếng chiếc xe
đạp kêu “cót két” là biết ngay mẹ đang về nơi đầu ngõ. Có những đêm mẹ
về muộn thì chị em tôi đã ngủ trên cây mít rồi…
Mùa hè lại đến, buổi sinh hoạt lớp cuối năm nay tụi bạn
học cùng lớp đứa nào cũng hớn hở kể cho nhau nghe về dự định của mình
trong 3 tháng mùa hè. Đứa thì được bố mẹ cho về quê thăm ông bà nội
ngoại, đứa thì được đi nghỉ mát ở những danh lam thắng cảnh nổi tiếng,
đứa thì được bố mẹ cho tham gia vào những buổi sinh hoạt, học đàn, hát,
múa ở cung văn hoá thiếu nhi... Còn với tôi, mùa hè là một địa ngục đen
tối, tôi rất ghét mùa hè... vì cứ hàng năm hè đến tôi bị mẹ nhốt ở trong
nhà từ sáng đến tối mịt, đến khi mẹ về chợ. Mẹ cũng nấu cơm, phần cho
tôi vào cái liễn như mọi khi và cất vào trong chạn bát. Được mấy ngày
đầu tôi buồn chán lắm, cách biệt với lũ bạn bên ngoài với gian nhà 16m2,
chỉ có ánh sáng vào qua ô cửa sổ nhỏ. Tôi thường đứng lên đó nhìn ngược
nhìn xuôi hàng giờ lâu, chẳng có ai thèm đến chơi cả. Tôi lấy giấy ra,
gấp thành máy bay, phi xung quanh nhà, nhà chật lắm nhưng nhìn những
chiếc máy bay bay xung quanh được vài vòng là tôi mừng lắm rồi. Xong tôi
lấy những hạt đỗ đen, đem xếp thành ô để tự chơi, chơi một mình chán
lắm. Nếu tôi chơi với chúng bạn những trò này chắc chắn chúng sẽ thua
tôi cho mà xem. Chơi mãi rồi cũng chán, tôi lấy giấy, dán thành diều,
buộc chỉ vào rồi chạy xung quanh nhà, lên giường, lên bàn ghế, chiếc
diều ấy chỉ lên cao được đến gần trần nhà tôi thôi. Tôi làm diều rất
khéo, nếu chiếc diều này mà được mang ra khỏi nhà để thả thì lên cao
phải biết! Lâu ngày,tôi nảy ra ý định chèo ra khỏi nhà, chiếc cửa sổ ấy,
cái song sắt bé tí, chỉ cần tôi bẻ cong một tí là có thể chui được đầu
qua mà! Hay quá! Hôm nay tôi mong mẹ đi chợ thật sớm, ý định đó đã le
lói trong đầu tôi suốt đêm hôm qua rồi.
Mẹ đã đi rồi, đèo cả em tôi đi trẻ nữa! Tôi vui mừng,
sao tôi thấy mình khỏe ghê, tôi nắm chắc hai thanh sắt của chấn song cửa
sổ, lấy hết sức bẻ cong nó. Cuối cùng tôi cũng bẻ cong đủ để tôi chui
qua đó. Tôi mang chiếc diều của mình qua, chạy một mạnh qua cánh đồng
đến với lũ bạn ở đó. Thấy tôi chúng ngạc nhiên lắm! Tôi kể cho chúng
nghe bí quyết ấy của tôi và dặn chúng đừng nói cho ai biết! Tôi tha hồ
chạy nhảy ở bên ngoài, chơi chán ở ngoài đồng, chúng tôi lại kéo nhau
đến ngôi nhà gỗ trên cây mít, ngôi nhà nhiều bụi bặm lắm, lá mít rụng
đầy, chúng tôi dọn dẹp rồi cùng chơi các trò chơi trên đó, vui biết
bao!. Nhưng tôi vẫn nhớ rằng mình cần phải trở vào trong nhà trước khi
mẹ về, hết giờ tôi nhanh chân trèo qua ô cửa sổ đó chui tọt vào trong
nhà và tất nhiên tôi không quên lại bẻ thanh sắt chấn song cửa lại như
cũ.
Cho đến một ngày, mẹ bất chợt về trái giờ so với qui định, tôi
đang mãi chơi ở cánh đồng thì thấy mẹ đang đứng trên đê chờ sẵn với
chiếc roi tre cong vút. Tôi sợ lắm! chưa bao giờ tôi sợ như thế, tôi lén
lén nhìn mẹ, người tôi toát cả mồ hôi. Mẹ giận dữ vung chiếc roi tre
vút mạnh vào mông đít tôi mấy cái. Tôi đau lắm nhưng biết lỗi nên không
dám khóc to. Mẹ kéo tay tôi vào nhà mắng một trận và nói ngày mai mẹ sẽ
bít cái cửa sổ đó lại. Tôi nghĩ mẹ giận quá nên nói vậy thôi chứ nhà
mình chỉ có mỗi cái cửa sổ đó để lấy ánh sáng , bít lại thì tối om nhìn
thấy gì? Không ngờ hôm sau mẹ bít nó lại thật, mẹ lấy dây thép, chằng nó
lại và không quên dằn cả mấy song sắt lại với nhau nữa. Tôi buồn chán
ngồi im trong góc nhà không dám lên tiếng. Hôm sau tụi bạn đến hỏi thăm
tôi, chúng gọi tôi qua kẽ nhỏ của chớp cửa:
-Hải hôm qua bị mẹ đánh
có đau không?
Tôi trả lời: -Không đau lắm, nhưng tớ buồn lắm! Này,
trèo lên cây ổi hái cho tớ mấy quả nhé.
-Ừ, rồi chúng thi nhau trèo
lên cây ổi, tôi chẳng nhìn thấy gì ngoài lắng tai nghe những tiếng động.
Chúng trở lại luồn qua chớp cửa mấy quả ổi cho tôi, rồi nói: - Tụi mình
ở ngoài này, nếu cần gì thì cứ gọi nhé. Tôi được an ủi phần nào.
Dần
dần lũ bạn chán chơi với tôi kiểu thế này, chẳng nhìn thấy mặt nhau,
chúng lại bị sai bảo nhiều nên cũng chán tìm chỗ khác chơi vui hơn. Tôi
buồn lắm, hôm nay trời mưa to, tôi ngồi nằm co ro trên giường, tiếng mưa
và tiếng gió thổi mạnh rít lên từng cơn. Trời tối sầm lại, trong nhà
tôi đã tối nay còn tối hơn. Tôi ngồi dậy, trèo lên đầu giường vươn tay
ra sờ dây cắm điện. Bỗng người tôi run lên bần bật, tôi ngã xuống giường
và lịm đi hồi lâu. Tôi tỉnh lại, thấy người đau ê ẩm, tôi khóc vì sợ
hãi, vì quá đau đớn bị điện giật. Càng lúc tôi càng khóc to hơn, tiếng
tôi khóc hòa cùng tiếng mưa gió khiến người ngoài không ai nghe thấy cả.
Đêm hôm ấy mẹ về thì tôi đã lịm đi rồi, mẹ nhào vô bế tôi dậy, vội gọi
người hàng xóm đưa tôi đi viện.Cũng may mắn tôi không sao hết. Khi ra
viện, bác sĩ dặn mẹ đừng nhốt tôi ở nhà nữa! Mùa hè này rất nhiều trẻ em
bị tai nạn vì bị nhốt trong nhà hoặc chơi ngoài ao tù, sông ngòi....
Tôi nhìn thấy sự lo lắng hiện lên khuôn mặt mẹ. Những ngày sau đó, mẹ
nghĩ ra cách khác để quản lý tôi. Mẹ đến nói chuyện với nhà trẻ nơi em
tôi đang được gửi ở đó. Lúc đầu họ không đồng ý vì tôi đã lớn rồi, sẽ
làm ảnh hưởng đến những em bé ở đó, nhưng vì thấy rõ hoàn cảnh của gia
đình tôi nên họ đành nhận tôi vào để trông nom giúp mẹ. Tôi 8 tuổi mà
vẫn đi mẫu giáo! Hàng ngày mẹ đưa cả hai chị em tôi đi trẻ, đến tối đón
cả hai chị em tôi về nhà. Cuộc sống như vậy đối với tôi cũng là tốt lắm
rồi....
Tuổi thơ của tôi trôi đi thật nhanh với nhiều kỷ niệm
buồn. Bây giờ tôi lớn khôn và đã có gia đình, nhưng tôi vẫn chưa một lần
nhìn sâu vào mắt mẹ, chưa một lần ôm mẹ, chưa một lần nói lời xin lỗi
mẹ khi tôi làm những điều sai trái… Đứa con lớn hai tuổi của tôi luôn
được tôi hỏi: "Thế con có yêu mẹ không?”, con bé trả lời "Con yêu mẹ
lắm…” rồi nó lém lỉnh cười hôn lên má tôi. Mẹ tôi chưa bao giờ hỏi tôi
câu hỏi như thế, vì thế thật khó để tôi thốt lên rằng: "con yêu mẹ vô
cùng”. Các cụ ngày xưa thường nói: "Nuôi con mới biết công lao mẫu từ”.
Tôi thật sự chỉ hiểu ra vấn đề này khi tôi lập gia đình và có con, và
càng hiểu công lao to lớn như trời biển của mẹ, đặc biệt nay tôi biết
đến ý nghĩa của ngày lễ Vu lan, tôi lại càng thấm thía hơn về tình yêu
thương vô bờ bến mà mẹ đã dành cho tôi. Thật khó cho tôi nói lên những
lời yêu mến đầy thân thương với mẹ. Từ đó tôi bắt đầu quan tâm đến mẹ
hơn, tôi nhìn trộm mẹ, nhìn thật lâu, thật kỹ, tôi thấy hình ảnh khắc
khổ của mẹ in hằn những năm tháng vất vả bươn chãi để kiếm sống nuôi hai
chị em tôi. Trời ơi… tôi phải làm gì bây giờ? Liệu đã muộn chưa? "Mẹ
ơi… cho con xin sám hối với mẹ, con xin lỗi mẹ…” tôi không sao nói lên
được vì lời nói ấy như nghẹn lại trong tôi.
Tôi vội vã, chưa lúc nào
tôi thấy tôi vôi vã như lúc này. Tôi sợ những gì tôi chưa kịp dành cho
mẹ thì mẹ đã ra đi rồi. Tôi thật sự sợ hãi điều đó!!!
“Ai còn mẹ xin
đừng làm mẹ khóc, đừng để nỗi buồn hiện lên trên mắt mẹ”. Đây là một câu
nói mà tôi nhớ đã đọc ở đâu đó trong kinh Phật. Câu nói đó khiến tôi
thức tỉnh và nhận ra được trách nhiệm của mình, trách nhiệm của một
người con giữ trọn đạo hiếu với cha mẹ, tôi như đứa con đã bước đi những
bước chân lạc lối nay quay đầu trở về.