Nguồn: http://phatgiaovnn.com (Phật
Giáo Việt Nam Net)
THI RỚT TỐT NGHIỆP TRỞ THÀNH “THÁNH”
Nhờ sự chỉ dẫn của người dân, chúng tôi không mấy khó khăn để tìm
đến
nhà “thánh cậu” ở xóm 3, xã Xuân Thành, huyện Nghi Xuân, Hà Tĩnh. Hai
bên con đường nhỏ dẫn vào “thánh địa” là những gia đình làm dịch vụ giữ
xe, bán đồ ăn thức uống, hương hoa và vàng mã... Những gia đình này đều
là họ hàng của nhà “cậu”.
Mới sáng sớm nhưng trước sân nhà “cậu” đã có cả trăm người ngồi
chen
chúc nhau chờ đến lượt được “cậu” xướng tên lên chữa bệnh. Phía trước
đám đông là chiếc két sắt sơn màu đỏ đặt cạnh đỉnh hương to lớn. Trên
chiếc két sắt này có một tấm bảng xanh ghi hàng chữ “hòm công đức”. Cạnh
đó là một thanh niên gần 30 tuổi, người cao dong dỏng, mặc áo nâu dài,
tay cầm gậy gỗ bước qua bước lại bên một phụ nữ đang bị ba người đàn ông
giữ chặt để xông hương vào mặt. Chốc chốc, người thanh niên mặc áo nâu
dài này dừng lại, miệng khấn lầm rầm, tay cầm gậy gỗ vẽ ngoằn ngoèo
xuống đất như vẽ bùa. Người thanh niên này được mọi người xưng tụng là
“thánh cậu”, đang “đuổi bệnh” cho một phụ nữ bị bệnh tâm thần. Không
biết bệnh có lành hay không, nhưng sau một hồi la hét vật vã với hơi
nóng của bó hương, tóc tai chị ta rũ rượi, mồ hôi đầm đìa, đôi mắt hoảng
loạn và khuôn mặt dại hẳn đi.
“Thánh cậu” Trịnh Văn Phong đang chữa bệnh
Dường như thấy con bệnh không còn sức chịu đựng nữa, “cậu” dừng lại,
cười bảo: “Để ta bốc thêm cho vài thang thuốc nữa về sắc uống là khỏi
hẳn”. Nói xong, “cậu” tiến lại một chiếc tủ lấy mấy thang thuốc giao cho
người nhà con bệnh rồi hướng dẫn ra chiếc két sắt để nộp “công đức” 100
ngàn đồng.
Đến lượt người đàn ông trạc 60 tuổi da vàng nhợt ngồi phía trên.
Tay cầm
gậy chắp sau lưng, “thánh cậu” đủng đỉnh bước lại gần. Không cần bắt
mạch hay hỏi xem người này bị bệnh gì, “cậu” đưa chiếc gậy gỗ lên bên má
người đàn ông này rồi đưa mắt săm soi, đầu gật gù tỏ vẻ như đã “nhìn”
ra bệnh. Xong “cậu” ra hiệu cho ba “đệ tử” đốt một bó hương lớn để chuẩn
bị “xua” bệnh. Cũng như con bệnh trước, sau một hồi quằn quại, la hét
dưới sức nóng của khói hương, người đàn ông được “cậu” ra hiệu thả ra.
Người nhà của ông ta đến nhận từ tay “thánh cậu” những gói thuốc rồi
bước lại chiếc két sắt để làm “công đức”...
Con bệnh sau khi được chữa và bốc thuốc xong phải bỏ tiền vào
chiếc két sắt có hàng chữ “hòm công đức” này
Đến trưa, vài chục người được “thánh cậu” chữa bệnh xong lần lượt ra
về. Những người khác chưa đến lượt phải chen chúc nhau tiếp tục chờ đến
buổi chiều. Để phục vụ nhu cầu ăn uống, người nhà của “thánh cậu” bán
cơm cho những người chưa đến lượt.
Trong vườn nhà “thánh cậu”, một ngôi nhà ba tầng đang gấp rút được
xây
dựng để chuẩn bị thay thế cho ngôi nhà cấp bốn mà “cậu” đang ở. Nhìn
sang ngôi nhà chúng tôi trầm trồ khen, bà bán phiếu cơm tự hào khoe: “Đó
là điện Nhân Thiên tự, nơi sau này “thánh cậu” tu luyện và chữa bệnh”.
Theo tìm hiểu của chúng tôi, “thánh cậu” tên thật là Trịnh Văn
Phong, 26
tuổi. Học xong THPT, Phong thi tốt nghiệp không đậu nên ở nhà. Một buổi
trưa, Phong ngủ dậy nói lảm nhảm những ngôn ngữ kỳ lạ rồi tự xưng là
“thánh giáng trần” có thể chữa bách bệnh, kể cả ung thư. Được người nhà
“quảng bá”, nhiều người từ các huyện trong tỉnh Hà Tĩnh đến Nghệ An,
Thanh Hoá, Hà Nội tìm về đây nhờ cậy “thánh cậu” chữa bệnh.
Những người thân, họ hàng của “thánh cậu” sống gần nhà cũng bắt
đầu khá
giả hơn nhờ dịch vụ giữ xe, bán hương hoa, vàng mã và quán ăn...
Tuy nhiều lần chính quyền huyện Nghi Xuân đã xử lý và yêu cầu
ngưng việc
chữa bệnh đồng bóng này nhưng “thánh cậu” vẫn không chấp hành. “Năm
2008, chúng tôi đã đình chỉ hoạt động bốc thuốc chữa bệnh của Trịnh Văn
Phong vì không có giấy phép hành nghề. Nhưng anh ta không chấp hành”,
bác sĩ Trần Văn Ất - Trưởng phòng y tế huyện Nghi Xuân - cho biết.
GHI TÊN, ĐÓNG TIỀN LÀ LÀNH BỆNH
Rời nhà “thánh cậu”, chúng tôi sang nhà “thầy” Hải (ở thôn Hồng
Lam, xã
Xuân Tiên, huyện Nghi Xuân). “Thầy” Hải được người dân đồn là có tài
chữa bệnh đau răng.
Khi chúng tôi đến, thấy một phụ nữ khoảng 50 tuổi, da ngăm đen,
mặc bộ
đồ hoa màu đỏ đang hí hoáy ghi họ tên, quê quán cho ba cô gái ngồi trước
mặt. Chúng tôi hỏi thăm “thầy” Hải, người phụ nữ chất phác trả lời:
“Thầy đang đi chăn bò ngoài đồng”. Bà ta tự giới thiệu tên Khanh, vợ
“thầy” Hải.
Nghe chúng tôi bảo đến chữa đau răng, bà Khanh nhanh nhảu bảo:
“Không
cần gặp “thầy”. Cứ để tôi ghi họ tên, quê quán vào sổ, sau đó nạp tiền
lễ 30 ngàn đồng rồi về nhà là lành”. Bà Khanh không hỏi chúng tôi đau
như thế nào, răng số mấy, chỉ hỏi họ tên, quê quán rồi ghi nối tiếp vào
những dãy tên trên cuốn sổ. Ghi xong, bà xé một mẩu giấy ghi số điện
thoại bàn đưa cho chúng tôi rồi khẳng định: “Đóng tiền lễ nữa là xong.
Mai nếu không lành thì điện thoại theo số này”. Tôi hỏi: “Vậy khi gọi
điện xin gặp ai?”. “Ai cũng được” - người phụ nữ trả lời.
Tôi trình bày rằng có đứa cháu ở nhà cũng bị đau răng, nếu muốn
chữa thì
gọi qua điện thoại có được không? Bà Khanh lắc đầu: “Nếu muốn chữa thì
bây giờ đọc tên nó và đóng tiền lễ tại đây luôn là sẽ lành. Chứ gọi qua
điện thoại như thế thì không lành”.
Trong lúc trò chuyện với bà Khanh, chúng tôi tò mò cầm cuốn sổ mà
bà vừa
dùng ghi tên con bệnh vào đó. Lật từng trang chúng tôi thấy cuốn sổ này
không có đặc điểm gì khác với những cuốn sổ ghi chép khác. Trong sổ hơn
40 trang giấy được ghi chi chít họ tên, giới tính, quê quán của hàng
trăm con bệnh. Quan sát kỹ, có những người tận Hà Nội cũng về đây để ghi
tên chữa đau răng.
Theo tìm hiểu của chúng tôi, nhiều người đã dở khóc dở cười sau
khi đến
đây chữa bệnh. Anh Lưu (trú xã Xuân An, huyện Nghi Xuân) bị sâu răng,
chữa nhiều nơi vẫn không lành. Anh Lưu nghe mọi người mách bảo nên tìm
đến nhà “thầy” Hải. Vừa đến nơi, anh thấy “thầy” Hải đang ngồi vắt vẻo
trên nóc nhà lợp ngói. Nghe anh Lưu trình bày, thầy bảo anh vô lấy cuốn
sổ trên bàn ghi họ tên, quê quán rồi bỏ 30 ngàn đồng tiền lễ trên bàn
thờ. Làm xong, anh Lưu bước ra thì nghe “thầy” Hải phán chắc nịch: “Cứ
về đi, ngày mai sẽ lành”. Nhưng một tuần mà chiếc răng vẫn cứ đau, anh
Lưu nghĩ bụng chắc do mình tự ghi “lý lịch” vào sổ chứ không phải do
“thầy” ghi nên không thiêng. Nghĩ vậy anh tiếp tục quay lại để “thầy”
Hải trực tiếp “chữa” thêm một lần nữa. Sau hai lần chữa răng tại đây,
đến nay anh Lưu vẫn đang chống chọi với chiếc răng sâu.
Khi nghe chúng tôi tìm hiểu về khả năng chữa đau răng của “thầy”
Hải,
chị Nguyễn Thị An (trú thị trấn Nghi Xuân) cũng từng là một “con bệnh”
của “thầy” tức tối: “Thầy gì ông đó, lang băm thì có!”.
Trước đây, chị An được giới thiệu xuống “thầy” Hải chữa sâu răng.
Chữa
xong nhiều ngày mà vẫn không lành như “thầy” hứa, chị xuống hỏi thì được
"thầy" bảo cứ đợi thời gian nữa sẽ lành. Đến lúc đau quá chịu không
nổi, chị phải ra Hà Nội hút tủy răng mới đỡ.
Thời gian gần đây, nhiều đối tượng lợi dụng mê tín dị đoan rồi
tung tin
rằng “thánh” nhập để chữa bệnh đồng bóng, lấy tiền. Thủ đoạn của chúng
càng ngày càng tinh vi. Để tránh bị pháp luật sờ gáy, chúng dùng những
động tác giống như “làm phép” rồi bốc những thang thuốc vô hại để không
ảnh hưởng tới sức khoẻ “con bệnh”. Tuy nhiên, đây là những hoạt động lừa
đảo, gây mất an ninh trật tự trên địa bàn. Đề nghị chính quyền địa
phương huyện Nghi Xuân sớm dẹp bỏ hai tụ điểm chữa bệnh trái phép nói
trên để tránh gây hậu quả nghiêm trọng về sau.
VĂN TÌNH - CẢNH THẮNG
Nguồn: http://phatgiaovnn.com (Phật
Giáo Việt Nam Net)