Tôi đang có mặt ở xóm Hạ. Sau mấy ngày trời vừa mưa gió đón anh
chị em chúng tôi, mọi thứ bắt đầu quang tạnh. Nắng tràn ngập khắp
ruộng đồng gò bãi. Một góc đồng quê nước Pháp như khoác lên tấm áo
mới. Cảnh vật và con người như thân quen tự thuở nào.
Đó là câu thơ trong bài Xuân không mùa
của Xuân Diệu. Nguyên khổ còn mấy câu nữa, rằng: “… Xuân ở giữa mùa
đông khi nắng hé. Giữa mùa hè khi trời biếc sau mưa. Giữa mùa thu khi
gió sáng bay vừa. Lùa thanh sắc ngẫu nhiên trong ảo mộng…”.
Từ
chiều hôm trước chị Ba Mén đã dặn xe ôm đưa chị ra bến xe đò miền Tây
vào bốn giờ sáng. Tuy trời còn tối đen thế nhưng người đã đông, chen
chúc, khệ nệ.
Quang cảnh bến xe ngày hai mươi tám Tết có khác, thật ồn ào, tiếng
người gọi nhau, trẻ con khóc la.
Trước
hết tôi xin mạn phép được gọi hai người là những người bạn của tôi. Thiết nghĩ
đã là con người thì tất cả chúng ta đều là bạn hữu với nhau, có phải thế hay
chăng? Tin các bạn vừa quyết định tạm thời chia tay để sống xa nhau khiến tôi bàng
hoàng và lòng buồn vô hạn.
Nhờ sự chỉ
dạy của bậc tu chứng đạo như đức Phật Thích Ca là đức Trưởng Lão Hoà Thượng
Thích Thông Lạc nên 11 năm nay tôi chưa hề đi viện, chưa hề dùng đến một viên
thuốc tây, sức khoẻ tăng lên gấp hai, ba lần so với trước. Vì những lợi ích hết
sức to lớn, thiết thực không thể nghĩ lường như vậy nên tôi xin cố gắng ghi lại
những dòng này đưa lên trang mạng, ngỏ hầu sẻ chia cùng quý hành giả và đọc giả
không phân biệt trẻ già, trai gái, tôn giáo, màu da, chủng tộc
Không phải tới 20.11 người ta mới nhớ
đến ơn nghĩa của người thầy. Đây chỉ là ngày kỷ niệm, ngày mọi người
cùng hướng về người thầy mà thôi. Mỗi người thầy đều đáng quý, đáng trân
trọng.
Tôi có một người bạn học chung trường chuyên nghiệp, khi
ra trường mỗi đứa công tác một nơi, thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm nhau. Bẵng
đi một thời gian không liên lạc, anh ta điện thoại khoe với tôi đã giúp xây được
hai căn nhà tình thương và hai con đường bê-tông nông thôn. Tôi ngạc nhiên hỏi:
Bộ mày trúng số độc đắc sao mà giàu quá vậy?
T hiền viện tôi có treo một bức
chân dung Tổ Bồ Đề Đạt Ma. Đó là một bức họa bằng nước lã và mực tàu với bút
khí thật hùng mạnh. Cặp lông mày, đôi mắt và chiếc cằm bạnh râu của Ngài biểu
lộ một phong cách thật ngang tàng, khí phách, tương phản với cành sen dịu dàng
trước hồ nửa búp nửa nở, cũng thật tự nhiên, thật tươi tắn.
Chú sa di
Minh Nhẫn dẫn một người đàn bà độ ngoài sáu mươi, ăn mặc sang trọng, tay xách
lồng chim vào trong đại sảnh. Có lẽ lần đầu tiên đến chùa nên bà ta có vẻ bỡ
ngỡ; từ cổng tam quan vào, bà nhìn ngó khắp nơi xem chừng như mọi vật đều lạ
mắt.
Trên
con đường tu, quan trọng nhất là tín tâm phải kiên cố. Kẻ tín tâm thiếu kiên cố
lơ mơ tu tịnh vừa nghe thiền đốn ngộ "chỉ thẳng chân tâm thấy tánh thành
Phật" vội bỏ tịnh theo thiền, lại nghe kinh điển cao siêu vội bỏ thiền
theo giáo, đoạn nghe mật nhiệm mầu vội bỏ giáo chạy theo trì chú... thì càng tu
càng thêm chướng ngại chớ chẳng ích lợi gì.
Các tin đã đăng: