Nếu
anh không có thời gian để lo cho em thì hãy nên nhờ bà Tỳ Xá Khư chăm
sóc, giúp đỡ cho em chứ?” Trước mặt đại chúng, Phật an nhiên trả lời
“chuyện này chỉ có tôi biết, cô biết” mà không cần phải đính chính hay
minh oan một lời nào. Sự thật vẫn là sự thật, trời xuôi đất khiến thế
nào mà trong lúc cô ta đang diễn kịch thì cái bụng bầu giả bằng gối rớt
xuống trước mặt mọi người. Cô gái quá xấu hổ nên nhanh chân bỏ chạy,
nhiều người tức quá chạy chửi theo “đồ thứ con gái hư thân mất nết”.
Chuyện
đó xảy ra không bao lâu thì một chuyện khác lại kinh hoàng, khủng khiếp
và độc ác, dã man hơn làm rúng động lòng dân trong cả nước. Bọn người
đê tiện, thấp hèn muốn hại Phật lần này đã tung một chiêu đòn quyết
định, chúng muốn tẩy chay cả giáo đoàn đức Phật cho bằng được nên lập
mưu bày kế tinh vi hơn lần trước gấp trăm ngàn lần. Kỳ này chúng mướn
bọn nghiện rượu giết một cô gái đẹp rồi giấu trong Tịnh xá chỗ Phật ở và
lên trình báo với vua quan cô gái ngoan đạo của họ một thời gian gần
đây hay đến Tịnh xá của Phật nghe pháp và bây giờ đã bị mất tích.
Chúng
yêu cầu nhà vua phải làm sao tìm cho được cô gái ngoan đạo ấy.Vua Ba Tư
Nặc cho mở cuộc điều tra và cuối cùng tất cả mọi người đều phát giác ra
cô đã bị giết và xác được chôn trong Tịnh xá. Sự thật đã quá rõ ràng,
đâu còn ai nghi ngờ gì nữa vì mọi người đều tai nghe mắt thấy rõ ràng.
Vậy ai là thủ phạm đã giết cô gái và chôn ở chỗ Phật?Phật à, không thể
nào có chuyện đó xảy ra, đệ tử Phật cũng không thể nào làm như vậy.
Bọn
người xấu lúc này lợi dụng thời cơ đem xác cô gái bỏ lên xe chở đi khắp
thành Xá Vệ và rêu rao Sa môn Cồ đàm đã bức tử cô gái. Sự việc xảy ra
quá bất ngờ làm cho vua Ba Tư Nặc không biết giải quyết ra sao vì ông
biết chắc Phật trước kia là thái tử Sĩ Đạt Ta có vợ là hoa hậu đẹp nhất
thời bấy giờ và có cả hàng trăm cung phi mỹ nữ tuyệt nhưng Ngài vẫn từ
bỏ hết để sống đời tu hành đơn giản.
Nhà
vua biết chắc đây là âm mưu sâu độc của bọn xấu ác vì lòng tham lam ích
kỷ, ganh ghét tật đố mà làm chuyện tày trời như vậy để vu oan hủy nhục
đức Phật. Những cuộc điều tra bắt đầu, nhà vua cho tung ra nhiều thám tử
tài ba lỗi lạc có mặt khắp nơi để dò la tin tức. Bốn chúng đệ tử xuất
gia và tại gia thì buồn rầu, lo lắng chờ đợi kết quả cuối cùng.
Riêng
bọn người xấu ác thừa dịp này rêu rao tuyên truyền, tung tin rằng xác
cô gái chết do sa môn Cồ Đàm quá thất nhơn ác đức đã hãm hiếp cô gái rồi
giết luôn và chôn ngay chỗ ở. Lúc này những người hiểu biết đạo chỉ
biết trông chờ kết quả điều tra để minh oan cho Phật. Người không hiểu
đạo thì nguyền rủa đức Phật sao mà quá tàn ác, nhẫn tâm. Kẻ bếu rếu,
người chửi bới làm náo loạn khắp cả thành Xá Vệ.
Lệnh khẩn cấp được ban hành giới nghiêm 24/24, toàn thể chư Tăng đều
phải ở yên một chỗ, không ai được rời khỏi trú xứ cho đến khi nào điều
tra được vụ án, nếu ai vi phạm sẽ bị xử trảm ngay. Một ngày trôi qua,
hai ngày trôi qua nhưng vẫn không có tin tức gì sáng sủa. Nhiều người
đang bất mãn, buồn chán, thất vọng, lo âu về sự thật quá phũ phàng, từ
xưa đến nay có bao giờ xảy ra vụ án mạng tày trời như thế.
Nhưng
trời đâu có hại người ngay, nhân quả rất công bằng, gieo gió thì gặt
bão, giết người thì bị người giết lại. Đến ngày thứ ba thì ban chuyên án
đã tìm ra manh mối để đem lại sự trong sạch cho Phật và giáo đoàn. Ai
hay tin cũng thở phào nhẹ nhõm và mừng thầm trong bụng vì đã qua cơn đại
nạn.
Số
là bọn nghiện rượu sau khi giết cô gái xong đã nhận được số tiền lớn từ
tay bọn xấu ác, nhưng do ăn chia không đồng đều nên trong lúc ăn nhậu
cùng nhau, chúng đã cãi cọ, tranh giành nhiều ít và bị quan quân phát
giác, tóm cổ.
Thế
là cả bọn đều được đưa về cung vua chờ lệnh xét xử, bọn chúng sợ quá
nên đã khai hết. Có một số người ngoại đạo đã mướn họ giết cô gái để tẩy
chay giáo đoàn của Phật. Vua tức giận quá cho người bắt ngay kẻ chủ mưu
quăng liền vào hầm lửa để thiêu sống, những tên giết mướn đều bị giam
vào ngục chờ lệnh xét xử sau.
Chuyện
xảy ra như vậy mà Phật vẫn bình tĩnh, an nhiên, không mảy may dao động
trước sự phao du hủy nhục quá nặng nề. Phật không hề đính chính hay minh
oan mà vẫn âm thầm lặng lẽ chờ đợi kết quả hiện thực. Phật an nhiên, tự
tại, bất động trước Tám cơn gió lốc cuộc đời nên ngày hôm nay ta thờ
Phật, cung kính lễ lạy Phật vì nhân cách siêu phàm vượt Thánh của Ngài
mà cố gắng bắt chước tu tập để vượt qua cạm bẫy cuộc đời trước Tám ngọn
gió được-mất, khen-chê, danh thơm-tiếng xấu và khổ-vui.
Đức
Phật bình đẳng giáo hóa chúng sinh không biết mệt mỏi, không biết nhàm
chán, không oán giận kẻ hại mình mà còn khoan dung độ lượng để họ cải tà
quy chánh. Thứ đến Ngài tùy căn cơ chúng sinh mà nói pháp thích hợp để
giúp họ chuyển hóa nỗi khổ, niềm đau thành an vui, hạnh phúc. Bất kể là
thành phần nào trong xã hội khi gặp Phật đều được lợi lạc, an vui.
Chính
vì việc làm và hành động cao thượng của Ngài đã để lại tiếng thơm muôn
thuở cho đời giúp chúng ta biết cách làm chủ bản thân mà sống bình yên,
hạnh phúc. Hương thơm của các loài hoa có ngào ngạt cách mấy cũng không
bằng hương thơm của người đức hạnh luôn bay ngược chiều gió để lại cho
đời bằng trái tim yêu thương và hiểu biết.
An nhiên tự tại trước đám đông khi bị hủy nhục
Ngày xưa, có một vị cao Tăng đức độ nuôi dạy gần 500 đồ chúng, đến khi
tuổi già sức yếu bệnh hoạn mà chưa chọn được người kế thừa. Để tìm kiếm
bậc Pháp khí trong nhà Thiền, vị cao Tăng bày ra kế điệu hổ ly sơn, tung
tin bị mất trộm tiền Tam bảo làm trong chúng ai cũng hoang mang nghi
ngờ lẫn nhau.
Một
hôm khi chúng đang ngủ trong giờ trưa, vị cao Tăng la lớn: “Ăn trộm, ăn
trộm.” Mọi người hoảng hốt chạy theo tiếng la, vị đệ tử lớn chạy vào
liền bị vị cao Tăng thộp cổ áo mà nói lớn: “Ta bắt được trộm rồi”. Chú
đệ tử nói: “Dạ không, con không phải là tên ăn trộm, con nghe la ăn trộm
nên con chạy vô phụ thầy bắt ăn trộm.” Bằng chứng sờ sờ trước mắt nên
không thể nào chối cãi, chư huynh đệ pháp lữ trong chúng ai cũng thấy
thầy tay thộp cổ áo sư huynh mà la “ăn trộm, ăn trộm”.
Cho
nên, vị đệ tử lớn liền bị khai trừ ra khỏi chùa ngay tức khắc mà không
hề được minh oan. Trục xuất xong vị thầy còn viết giấy truyền cho các
chùa khác không được chứa chấp thầy ấy vì tội ăn trộm đồ của Tam bảo. Vị
đệ tử này xưa nay được Tăng chúng tín nhiệm chức thượng thủ trong chùa,
chú còn là người mô phạm dạy dỗ chúng Tăng. Đột nhiên bữa nay lại bị
mang danh tên ăn trộm và bị đích thân thầy mình viết giấy khai trừ khỏi
Tăng chúng một cách công khai, thử hỏi ai nằm trong hoàn cảnh ấy mà
không đau khổ.
Chỉ
trong thoáng chốc bao nhiêu tiếng xấu đổ dồn vào vị sư huynh và bị mọi
người khinh chê, coi thường, ai rơi vào hoàn cảnh này mới thấy thật tội
nghiệp cho vị sư huynh ấy. Đường đường cũng là một vị Tăng tướng dung
mạo trang nghiêm mà giờ đây chịu nuốt lệ đau thương ngậm ngùi, cay đắng
trước một sự thật không thể ngờ.
Bị
thầy hủy nhục như vậy trước mặt đồ chúng nên bao nhiêu uy tín từ xưa
đến nay bỗng phút chốc tan tành theo mây khói. Vậy mà chú đệ tử ấy không
hề buồn giận, trách móc hay thể hiện một nét mặt nào tỏ thái độ oán
ghét vị thầy.
Chú
vẫn một lòng cung kính và tôn trọng thưa: “Xin thầy hãy từ bi cho con
ngủ đỡ ngoài cổng Tam quan cũng được, để mỗi ngày con còn được học hỏi
và phụ giúp chúng Tăng làm việc”. Ấy vậy mà vị thầy cũng không chịu
buông tha nên nói rằng nếu ở đó thì phải chịu trả tiền ngủ nhờ.
Dù
bị thầy hủy nhục, hành hạ, làm khó dễ đủ điều nhưng chú vẫn một lòng
tôn kính thầy mà siêng năng gia trì tinh tấn tu hành.Thời gian như vậy
kéo dài gần 3 tháng, chú vẫn một lòng tín tâm, không một lời than vãn
hay trách móc điều gì.
Cuối
cùng, vị cao Tăng cũng tìm ra được bậc chân truyền, hôm đó ông đã chính
thức tuyên bố trước đại chúng: “Ta bây giờ đã tìm được người kế thừa,
mong đại chúng sau này khi ta viên tịch rồi thì hãy nghe theo lời chỉ
dạy của sư huynh các người.” Nói xong ông thầy từ giã đại chúng rồi an
nhiên ra đi.
Trong
lịch sử nhân loại từ xưa nay biết bao nhiêu bậc vĩ nhân, hiền Thánh vẫn
thường bị vu oan giá họa nhưng các ngài vẫn bình tĩnh, an nhiên chứng
minh cho đời sự trong sạch của mình bằng chất liệu của từ bi, vô ngã, vị
tha. Vị đệ tử đó nếu không gặp hoàn cảnh khắc nghiệt như thế thì vị cao
Tăng làm sao biết được đệ tử của mình đã vượt qua Tám gió thật sự và để
tất cả đại chúng có đủ niềm tin mà nương tựa học hỏi, tu hành.
Nếu
gặp thầy nào còn quá yếu thì khi bị vu oan giá họa như vậy chắc có lẽ
sẽ hận vị thầy của mình suốt cả đời.Nhờ thử thách đó mà vị thầy biết rõ
đệ tử của mình đã qua được Tám gió được-mất, khen-chê, danh thơm-tiếng
xấu và khổ-vui. Nghịch cảnh hay chướng duyên đối với người trí chỉ là
thử thách nên họ vẫn bình thản, an nhiên khi bị hủy nhục sai sự thật
trước mặt mọi người.
Giả
sử như lúc đó tôi đang ở trong hoàn cảnh này thì có lẽ tôi sẽ đùng đùng
nỗi giận mà oán ghét ông thầy của mình rồi bỏ đi không một lời từ giã.
Tám gió thổi chẳng động là thước đo để kiểm nghiệm người tu hành chân
chánh, nếu ta không trải qua những hoàn cảnh đau thương, nghiệt ngã như
thế thì làm sao ta biết mình có bị gió thổi hay không.