Điều này khẳng định rằng, trợ niệm hay hộ niệm
không phải là pháp hành mới mẻ mà có từ thời Thế Tôn còn tại thế. Tìm hiểu về
pháp trợ niệm của Đức Phật sẽ giúp chúng ta thấy rõ rằng Ngài rất chú trọng đến
việc trợ niệm cho người sắp lâm chung hơn là việc hộ niệm sau khi chết, một
pháp hành rất phổ biến hiện nay.
Đức Phật rất xem trọng việc thực tập giáo pháp ngay cả trong thời khắc bệnh hoạn hoặc sắp lâm chung...
Kinh Tương ưng bộ III ghi,
có lần một người già bệnh tên là Nakulapità thỉnh
cầu Đức Phật như sau: “Kính xin Thế Tôn làm cho thân tâm con được an ổn, nhẹ
nhàng. Đức Phật đã dạy người ấy rằng: Này gia chủ, sự thật là thân ông già yếu
và bị biến hoại tàn tạ. Bất kỳ ai mang tấm thân này mà cho là không bệnh dù chỉ
trong giây lát, người đó thật si mê! Vì thế cho nên, ông cần phải học và thực tập
như sau: Dù thân tôi bị bệnh nhưng tâm tôi không bị bệnh”.
Khi đối mặt với nỗi đau bệnh tật
hoặc cái chết, trong tâm lý của hầu hết mọi người có lẽ ai cũng mong muốn Đức
Phật làm một phép lạ hay ban cho mình một sức mạnh diệu kỳ để giúp mình chiến
thắng nỗi đau, vượt qua bệnh tật. Đó là tâm lý thường tình, cũng như người gia
chủ Nakulapità kia, cầu xin Đức Phật giúp cho thân tâm ông được nhẹ nhàng, an ổn.
Nhưng theo Đức Phật, khi mang tấm
thân tứ đại giả hợp này mà mong không bệnh tật là một thái độ si mê. Bản chất của
thân này là duyên sinh nên vô thường, biến hoại; mong muốn nó bền chắc, tốt đẹp,
thường còn, không biến hoại để mãi mãi an vui là điều không tưởng. Đức Phật
không bao giờ làm việc gì vô ích chỉ vì hư tưởng, chẳng hạn như ban phép màu để
vượt qua bệnh tật hay lẩn tránh cái chết. Nếu có biện pháp nào giúp người bệnh
vượt qua nỗi đau bệnh tật thì biện pháp đó phải được thực hiện bởi chính người
bệnh. Bằng như Đức Phật ban cho họ phép màu để họ được như nguyện (thân tâm an ổn),
thì sau căn bệnh đó, sau nỗi đau đó còn biết bao căn bệnh khác, nỗi đau khác vốn
tiềm ẩn trong tấm thân tứ đại giả hợp, họ sẽ phải đối mặt như thế nào? Chắc chắn
là không có phép màu nào có thể khiến cho họ lành lặn, an ổn mãi mãi, bởi đặc tính của mọi sự vật hiện tượng là vô thường,
biến hoại.
Điều quan trọng là Đức Phật dạy
chúng ta phải đối mặt với những gì xảy đến với chúng ta, trong đó có bệnh tật.
Phải thấy rõ thực tế và nhìn sâu vào thực tướng, vào bản chất của nó. Hãy nhìn
thật sâu, thật kỹ vào những hiện tượng đó, quán chiếu nó sinh khởi và hoại diệt
như thế nào. Khi quán chiếu chúng ta chỉ cần thấy chúng xuất hiện, biến chuyển
và mất đi, chúng ta không đồng nhất mình với chúng, chỉ thấy có nỗi đau khổ chứ
không có người bị đau khổ, có cảm thọ chứ không có người nhận cảm thọ, không thấy
cảm thọ đó là mình hoặc của mình. Nhờ năng lực chánh niệm tập trung quán chiếu,
chúng ta sẽ thành tựu được tuệ giác và có được trạng thái khinh an, thoát khỏi
sự lệ thuộc vào các cảm thọ, không còn bị lệ thuộc vào tấm thân bệnh hoạn nữa.
Hãy thực tập như lời Đức Phật dạy: “Dù thân tôi bị bệnh, nhưng tâm tôi không bị
bệnh”.
Đức Phật rất xem trọng việc thực tập
giáo pháp ngay cả trong thời khắc bệnh hoạn hoặc sắp lâm chung, bởi đó có thể
là cơ hội để người đó sinh khởi tuệ giác, chứng ngộ chân lý. Điều này có ý
nghĩa và giá trị gấp trăm ngàn lần sự tạm thời chấm dứt các nỗi đau nơi thân
xác mà không nhổ tận gốc rễ của chúng.
Đức Phật thường dạy người bệnh
quán chiếu về những gì mà họ đang trải qua, cụ thể là những gì đang diễn ra nơi
thân thể, các giác quan, sự sinh khởi và biến chuyển của các cảm thọ, để từ sự
quán chiếu sâu sắc đó thành tựu chánh niệm, tuệ giác.
Kinh Trung bộ còn ghi lại,
lúc trưởng giả Cấp Cô Độc, một vị đại thí chủ của Đức Phật lâm trọng bệnh và sắp
lìa trần, Tôn giả Xá-lợi-phất và Tôn giả A-nan-đà đã đến thăm ông. Trưởng giả Cấp
Cô Độc cho biết thân thể ông đang rất đau đớn, dường như tình trạng bệnh đến mức
tồi tệ, Tôn giả Xá-lợi-phất đã khuyên ông nên thực tập như sau: “Tôi không bám
víu vào mắt; tâm thức tôi không lệ thuộc vào mắt. Tôi không bám víu vào tai;
tâm thức tôi không lệ thuộc vào tai… Tôi không bám víu vào thân; tâm thức tôi
không lệ thuộc vào thân…” (Tôn giả Xá-lợi-phất đã dạy ông Cấp Cô Độc không để
tâm bám víu, lệ thuộc vào sáu căn và các đối tượng của sáu căn là sáu trần cảnh).
Thật ra, Đức Phật dạy chúng ta phải
thường xuyên quán chiếu về tính vô ngã, vô thường của thân thể, cảm thọ, tâm ý
và các đối tượng của tâm ý dù ta đang còn khỏe mạnh hay bệnh tật ốm đau. Tốt nhất
là luôn quán chiếu trong đời sống thường nhật, để hình thành được tuệ quán sâu
sắc, và nó sẽ trở nên rất hữu ích khi ta đối mặt với nỗi đau bệnh tật hay những
biến cố trong cuộc đời, thậm chí là cái chết. Đừng đợi đến lúc già yếu, bệnh tật
hoặc sắp lìa trần mới thực tập pháp quán chiếu này, vì khi ấy tâm thần hoang
mang tán loạn, cơ thể đau đớn khổ sở vì bệnh tật hoành hành sẽ khiến chúng ta
khó tập trung tâm ý để quán chiếu, khó có được chánh niệm, khó thành tựu tuệ
giác.
Đức Phật dạy chúng ta phải thường
quán chiếu: “Tất cả sắc, thọ, tưởng, hành, thức dù ở quá khứ, hiện tại hay vị
lai, ở bên trong hay ở ngoại cảnh, thô kệch hay vi tế, cao quý hay thấp hèn, xa
hay gần, đều cần phải được thấy thực tướng của nó với tri kiến chân chánh: “Cái
này không phải của tôi, cái này không phải là tôi, cái này không phải là tự ngã
của tôi”. Khi thấy như thật một cách sâu
sắc về sắc, thọ, tưởng, hành, thức (hay mọi sự vật hiện tượng, con người và thế
giới), chúng ta sẽ nhàm chán sắc, thọ, tưởng, hành, thức, ly tham, dứt bỏ,
không luyến ái, nhờ đó được giải thoát” (Kinh Vô ngã tướng). Hoặc trong các kinh Niệm xứ (Trung
Bộ kinh, số 10), Đại niệm xứ (Trường bộ kinh, số 22), Tứ
niệm xứ (Tương ưng bộ kinh), Đức Phật dạy các Tỳ-kheo phải thường quán chiếu
về bốn lĩnh vực thân thể, cảm thọ, tâm ý và các pháp (đối tượng của tâm ý).
Quán niệm về thân thể hay quán
thân trên thân là quán niệm hơi thở, quán niệm các thành phần vật chất nơi thân
(phân tích bốn yếu tố rắn, lỏng, khí hơi, nhiệt độ), quán niệm các động tác của
thân. Quán niệm về cảm thọ hay quán thọ trên thọ là quán cảm thọ dễ chịu, an
vui; các cảm thọ khổ đau, khó chịu và các cảm thọ trung tính (không vui không
khổ) xuất hiện nơi thân và tâm. Quán niệm về tâm ý hay quán tâm trên tâm là
quán niệm nơi tâm có hay không có các phiền não tham, sân, si…; khi có thì biết
có, khi không thì biết không. Quán niệm về các pháp hay đối tượng của tâm ý là
quán niệm sự có mặt hay không có mặt của ái dục, sân hận, thụy miên, trạo hối,
nghi (tức năm triền cái); hoặc quán niệm về Thất giác chi: niệm, trạch pháp,
tinh tấn, hỷ, khinh an, định, xả; quán niệm về Tứ đế: khổ, nguyên nhân của khổ,
sự chấm dứt khổ và con đường chấm dứt khổ v.v…
Chính những tình cảm, trách nhiệm
đối với người thân, người thương xuất phát từ tâm tham ái, chấp thủ khiến cho
người bệnh, người sắp lìa trần lo lắng, bất an; chính sự vướng mắc, bám víu, chấp
vào thân thể, cảm thọ, luyến ái tấm thân và những dục lạc thế gian, những cảm
thọ ưa thích, thiếu tuệ giác về duyên sinh, vô ngã, vô thường mà người bệnh,
người sắp lìa trần rơi vào tâm trạng sợ hãi cái chết.
Nếu có được sự quán chiếu sâu sắc về thân thể, cảm
thọ, tâm ý và các đối tượng của tâm ý để thấy rõ tính vô ngã, vô thường của
chúng mà từ đó ly tham, không còn chấp thủ, luyến ái, không còn vướng mắc vào
chúng thì khi đó người bệnh, người sắp lâm chung sẽ vượt qua được nỗi đau, nỗi
lo lắng, sợ hãi cái chết.
Diệu Thể