Tôi nghe thầy Viện Trưởng kể, vào những ngày lễ người mình dưới phố kéo
lên rất đông, có đến mấy ngàn người. Người dưới phố lên đây, họ yêu cái
không gian mênh mông trời núi của Tu Viện, cái vẻ đẹp hùng tráng giữa
thiên nhiên. Trên con đường tu học, chúng ta ai cũng cần một cái gì đó
cao thượng, vững vàng để mình có thể quay về làm nơi nương tựa. Phật có
dạy cho chúng ta ba sự quay về nương tựa - vào nơi Phật, nơi giáo pháp
và tăng chúng. Tôi nghĩ một ngôi chùa, một thiền viện hoặc một nhóm tu
học đều có thể là một nơi để chúng ta thực tập sự quay về nương tựa của
mình.
Có người nghĩ rằng tu là tại tâm, ở lòng mình, Tam bảo cũng ở trong tâm
ta mà thôi. Và vì vậy mà họ thấy không cần thiết phải đi chùa hoặc tham
dự những khóa tu học. Nhưng tâm ta là gì, nằm ở đâu Thầy nhỉ? Những gì
mà chúng ta cho là tâm đó, có thật là chân tâm của mình không? Tôi thấy,
tu tập chúng ta vẫn phải cần đến sự tiếp xúc và nương tựa vào những
phương tiện ở bên ngoài. Chúng ta cần một tăng thân, cần những lễ nghi,
cần hình tướng và cần sự thực tập. Phương tiện và hình tướng tự nó đâu
có xấu, chỉ khi nào ta muốn mang vác nó lên lưng và cố bảo vệ nó thì mới
trở thành vấn đề! Bao giờ tôi cũng ý thức rằng, tu tập dựa vào hình
tướng không có nghĩa là ta chỉ lo tu tập hình tướng mà thôi. Chúng ta có
thể nương tựa vào hình tướng, như chiếc bè để qua sông, nhưng chúng
không bao giờ là cứu cánh của mình. Vấn đề là ta đừng chấp vào hình thức
mà quên đi nội dung, chứ chúng có thể là những phương tiện thiện xảo
giúp ta chuyển hóa được những khó khăn của mình.
Trong khóa tu, các thiền sinh thường được hướng dẫn thực tập đi đứng
chậm rãi trong chính niệm. Làm gì cũng từ tốn và ý thức được rõ rệt mỗi
hành động của mình. Sau vài ngày thực tập, có bạn chia sẻ rằng anh cảm
thấy mình đi đứng không tự nhiên, và không còn được nhanh nhẹn như xưa!
Có bạn còn nói rằng, anh cảm thấy con người mình là giả tạo và không
thật! Tôi nghĩ đó là cảm giác chung của các thiền sinh đi tham dự những
khóa tu học lần đầu tiên. Họ thấy khó chịu, gò bó, và cảm thấy rằng “ta
không phải là ta nữa”. Nhưng các bạn ấy cần nên nhìn lại xem cái “ta” đó
thật sự là ai?
Có lần, tôi có người bạn đi sang thành phố New York, thấy tấm biển quảng
cáo thật lớn, trên có hình một chàng thanh niên mặc một chiếc quần jean
lem luốc, đứng với vẻ thách thức, cạnh bên là một dòng chữ lớn “Be Who
You Are!” Mình sao thì cứ sống như vậy, hãy tỏ ra cho kẻ khác thấy con
người thật của mình!
Thầy biết không, tuổi trẻ lớn lên bên xứ này bị ảnh hưởng văn hóa phương
Tây nên nhiều khi cũng có cùng một thái độ ấy. Tôi biết có những em khi
bị các bậc phụ huynh khuyên dạy thường trả lời rằng: “Con là như vậy
đó! Con không thể thay đổi được.” Mà tôi biết người lớn chúng ta cũng
thường có thái độ ấy. Mỗi khi bị người thân phê bình ta thường đáp xẵng
lại: “Tôi là như vậy đó. Tôi không thể đổi tánh mình được. Chịu được thì
chịu, không được thì thôi!”
Nhưng trên con đường tu học, chúng ta nên nhìn lại xem mình thật sự là
ai? Ta có phải là sự nóng tánh thôi không? Ta có phải là sự hấp tấp, vội
vàng đó thôi chăng? Thế nào là một cái tôi giả tạo và thế nào là cái
tôi chân thật?
Trong một khóa tu, khi ta tập sống trong chính niệm, đi đứng chậm rãi và
có ý thức về những việc mình đang làm, tại sao những cái đó lại không
phải là ta? Làm sao ta biết những gì là ta và những gì không phải là ta?
Ta có phải chỉ là một người trực tính thôi chăng? Hay ta là một người
rộng lượng? Và nếu như ta không còn những tánh đó nữa, ta có vẫn còn là
ta không? Hay ta là một người khác? Thật ra thì Phật dạy trong ta có đầy
đủ hết tất cả: từ bi, sân hận, tha thứ, ganh tỵ, rộng lượng, si mê, tuệ
giác... Ta là tất cả những cái đó chứ không riêng biệt một cái nào hết.
Chúng là những hạt giống có mặt trong khu vườn tâm thức của mình. Và ta
là người làm vườn chăm sóc cho khu vườn ấy.
Vấn đề là ta cần biết săn sóc và tưới tẩm những hạt giống nào trong ta.
Có những hạt giống mang lại cho ta hạnh phúc và cũng có những hạt giống
mang lại khổ đau, mà chúng biểu hiện ra bằng những tập quán và thói quen
của mình. Mỗi hạt giống chỉ là một phần rất nhỏ chứ chúng vẫn không
phải thật sự là ta.
Sự tu học giúp ta thôi tưới tẩm những hạt giống xấu, bất thiện và nuôi
dưỡng những hạt giống tốt, an lạc và hạnh phúc. Mình không phải là một
mà là nhiều. Sự sống của ta rất là thênh thang. Vì ta không phải là một
cái gì duy nhất và cố định cho nên ta lúc nào cũng có thể thay đổi được,
chuyển hóa được. Chúng ta to tát hơn những vấn đề của mình, và chúng ta
cũng rộng lớn hơn tất cả những khổ đau ấy.
Có những hạt giống do chúng ta huân tập từ sự tiếp xúc với người chung
quanh, va chạm với xã hội. Và cũng có những hạt giống được trao truyền
từ ông bà, tổ tiên của mình. Ý thức được điều ấy ta sẽ thấy được sự quan
trọng của vấn đề tu học. Ta có quyền từ chối không để mình làm phương
tiện tiếp nối cho những hạt giống anh hùng cá nhân, hận thù, chia rẽ...
của thế hệ trước. Với sự tu học, những hạt giống ấy sẽ chấm dứt ngay
trong thế hệ chúng ta, và con cháu chúng ta sẽ được nhận lãnh những hạt
giống tốt lành hơn. Và chúng ta cũng có bổn phận phải trao truyền những
hạt giống từ bi và tuệ giác của ông cha mình đến cho thế hệ mai sau.