Thầy biết không, tôi nghĩ sự tu học bao giờ cũng phải cống hiến
cho ta một phương pháp thực tập, một cái gì cụ thể. Sự tu học của ta
không thể chỉ dựa trên niềm tin, hoặc những lý thuyết siêu hình và trừu
tượng. Con đường thực tập cần phải được làm bằng những bước đi vững chắc
và cụ thể! Tôi nghĩ, những người đến tu học, cho dù với một hoài bão
hay kỳ vọng nào, có một khó khăn hoặc khổ đau nào, đạo Phật cũng vẫn có
thể giúp được cho người ấy. Cho dù ta có là một bác sĩ, kỹ sư, một nhà
kinh tế, một học sinh, hoặc một người vợ, một người chồng, một người
cha, một người con... sự tu học vẫn có thể giúp cho ta giải quyết được
những vấn đề của riêng mình. Vì tất cả đều là sự sống, mà đạo Phật dạy
cho ta một phương pháp sống hạnh phúc và tự tại.
Thiền sư Lâm Tế có viết: “Phép lạ là đi trên mặt đất.” Tôi tu học không
phải để được đi trên mây, để khiến mình trở nên kỳ dị và khác thường với
những người chung quanh. Tôi tu học để tôi có thể thật sự sống đời sống
của tôi, ý thức được những gì đang xảy ra chung quanh tôi, và để tôi có
thể thật sự làm những gì mình muốn làm. Tôi muốn mình có thể thật sự
đặt những bước chân mầu nhiệm trên mặt đất xanh tươi này.
Mấy ngày đầu trong khóa tu Thầy cũng thấy những thiền sinh mới đến,
những bước chân của họ in rõ những dấu vết của sự muộn phiền, lo nghĩ.
Chúng ta tuy sống trong hiện tại nhưng thường đi trên mặt đất tiếc nuối
của ngày hôm qua, hoặc lo âu của những ngày sắp tới. Phép lạ là làm sao
ta có thể thật sự đi trên mặt đất này bằng những bước chân chậm rãi và
an ổn trong giờ phút hiện tại, phải không Thầy!
Trong một khóa tu đông người, trong giờ pháp đàm chúng ta thường chia ra
nhiều nhóm nhỏ. Mỗi nhóm được sắp xếp tùy theo nhu cầu riêng của người
tham dự. Có nhóm muốn chia sẻ về vấn đề gia đình, sự truyền thông giữa
vợ chồng, hoặc cha mẹ với con cái. Có nhóm cần chia sẻ, trao đổi về vấn
đề sự nghiệp, việc làm. Có nhóm muốn bàn thảo về vấn đề tình yêu, tuổi
trẻ, bè bạn. Hoặc có nhóm muốn đi sâu hơn về thiền quán, về phương pháp
thực tập, về vấn đề giải thoát và giác ngộ. Trong khóa tu ta cần phải
nghĩ đến để đáp ứng hết mọi nhu cầu thực tiễn ấy.
Vấn đề kinh nghiệm và thực tập bao giờ cũng quan trọng hàng đầu. Những
người hướng dẫn cho các nhóm không cần phải là người có nhiều kiến thức
sách vở, mà phải là người có kinh nghiệm thực tập căn bản, biết lắng
nghe, không có thành kiến, và biết sử dụng tình thương, hiểu biết trong
lời nói. Tôi tin rằng chúng ta chỉ có thể chia sẻ với người khác những
gì thật sự là của mình mà thôi. Dù vậy, trong những giờ pháp đàm đôi khi
ta vẫn còn bị lôi kéo vào vấn đề lý thuyết và kinh điển nhiều quá. Tôi
không nói rằng bàn luận về những vấn đề này là vô ích, nhưng tôi nghĩ
chúng ta cũng có thể bàn thảo về những vấn đề có liên hệ trực tiếp với
mình hơn, như là làm sao để có hạnh phúc, kinh nghiệm tu tập của mình
trong gia đình, ngoài xã hội... Trong chúng ta ai cũng có thể chia sẻ và
học hỏi được, mà đó cũng là Phật pháp!
Thầy ơi, có vài người đi tham dự khóa tu học về nói rằng, trong chương
trình, giờ ngồi thiền của chúng ta sao ít quá! Họ đề nghị ta nên tăng
thêm giờ ngồi thiền. Thầy nghĩ sao? Tôi thì thấy như vậy là vừa rồi.
Những ai thích thực tập ngồi thiền vẫn có thể chọn ngồi nhiều hơn.
Chương trình của khóa tu vẫn có thời gian dành cho việc ấy, nếu người ta
muốn.
Theo tôi thì sự thực tập của chúng ta không thể tách rời với sự sống. Sự
sống và những sinh hoạt hằng ngày vẫn có thể là một môi trường tốt để
cho ta thực tập, và thực tập một cách sâu sắc. Từ thiền đường trở về
phòng, ta vẫn có thể thực tập thiền quán. Trong phòng tắm, vào phòng ăn,
trong giờ nghỉ ngơi... có bao giờ mà ta lại không có cơ hội thực tập
đâu, phải không Thầy! Nếu ta có một không gian yên tĩnh để cho mình ngồi
xuống trên tọa cụ và thực tập thì không còn gì bằng. Nhưng cuộc đời ít
khi cho chúng ta có được cơ hội ấy! Chắc Thầy cũng nhớ câu chuyện của
một người ngoại đạo đến hỏi Phật: “Tôi nghe người ta nói ông dạy đạo
sống an lạc và giác ngộ, thế thì mỗi ngày các ông ở đây thực tập như thế
nào?” Phật đáp: “Ở đây mỗi ngày chúng tôi ăn, uống, đi, đứng, nằm,
ngồi.” “Như vậy có gì là khác biệt, là khó đâu? Ai mà chẳng đi, đứng,
nằm, ngồi?” Phật đáp: “Nhưng chúng tôi ở đây khi đi biết là mình đi, khi
đứng biết là mình đứng, khi ngồi biết là mình ngồi, và khi nằm chúng
tôi biết là chúng tôi nằm!”
Thầy biết không, có người hỏi chúng tôi thêm rằng: “Có ai đi mà không
biết mình đi, ngồi mà không biết mình ngồi, thở mà không biết mình đang
thở đâu?” Chúng ta có thể mất công giải thích hết giấy mực, nhưng thật
ra nhiều khi chỉ cần mời người ấy đến thực tập với chúng ta mà thôi,
phải không Thầy!
Nhớ có một lần tôi hỏi Thầy Viện Trưởng rằng, không biết các tôn giáo
khác họ có dạy về uy nghi và tế hạnh không, chứ trong đạo Phật, việc giữ
gìn uy nghi là bước đầu tiên căn bản và rất cần yếu trong sự tu học.
Trong những khóa tu chúng ta cũng chú trọng đến việc thực tập uy nghi.
Thật ra, uy nghi chỉ có nghĩa là mình có ý thức rõ ràng về mỗi hành động
của mình. Uy nghi là một phương cách để ta thực tập chính niệm, để khi
đi ta biết là mình đang đi, khi ngồi ta biết là mình đang ngồi... Chúng
ta bỏ bớt những cử động hấp tấp và thừa thãi vô ý thức. Nhiều khi chúng
ta có quá nhiều những thói quen đi đứng vụt chạc, hối hả không cần
thiết, mà vì quá quen nên mình không còn để ý đến chúng nữa, ta cho đó
là tự nhiên.
Khi ta có ý thức rõ ràng về những cử động của mình, nó sẽ khiến những
bước chân của ta nhẹ nhàng hơn, dáng ngồi của ta an ổn hơn và sự đi đứng
của ta khoan thai hơn. Mỗi động tác tự nhiên sẽ trở nên đẹp hơn. Thầy
biết không, trong khóa tu năm ngoái có một chị nhắc khéo là chúng tôi
hơi lơ là trong việc chắp tay búp sen chào mỗi khi gặp nhau đó Thầy!
Người ta thích được thực tập những cung cách, lễ nghi hay đẹp ấy! Tôi
nghĩ sự thực tập trong thiền đường giúp cho sự thực tập bên ngoài thiền
đường được nghiêm túc hơn, và ngược lại, sự thực tập bên ngoài thiền
đường sẽ giúp cho việc ngồi thiền được thâm sâu hơn.
Phương pháp thực tập của chúng ta cần phải thích hợp và giải quyết được
những khó khăn ngay trong cuộc đời này, cho thời đại này. Nhưng điều ấy
không có nghĩa là chúng ta sẽ coi thường vấn đề sinh tử và giải thoát
của mình. Thật ra, giải quyết được những khó khăn, phiền muộn của mình
cũng đã là một sự giải thoát rồi, vì nếu không bớt đi sự dính mắc, trói
buộc thì làm sao ta có thể thật sự giải thoát được! Phật có khi nào dạy
chúng ta trên con đường thực tập, mình phải nhất thiết xa lìa cuộc đời
này không Thầy nhỉ? Tôi đặt câu hỏi này, vì vẫn còn ngờ việc ấy. Trên
con đường đi đến cứu cánh giải thoát cuối cùng, Phật có dạy chúng ta về
sự thực tập chính mạng. Mà tôi nghĩ chính mạng không thể nào là trốn
tránh cuộc đời. Chính mạng có nghĩa là phải sống với cuộc đời này sao
cho thật trọn vẹn, với tình thương và tuệ giác!
Tôi nghĩ, chúng ta là ai, làm gì, đang ở trong hoàn cảnh nào, mình vẫn
có thể thực tập hạnh phúc. Hạnh phúc bao giờ cũng có mặt trên con đường
thực tập, như Phật nói: “Con đường của ta tốt đẹp ở đoạn đầu, tốt đẹp ở
đoạn giữa và tốt đẹp ở đoạn cuối.” Hạnh phúc không phải chỉ có mặt ở
giai đoạn cuối của con đường tu tập mà thôi. Con đường tu học của ta là
một con đường hạnh phúc, ta có thể bắt đầu bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu,
và ngay khi ấy nó sẽ làm cho cuộc sống của ta được tốt đẹp hơn lên.
Có người nghĩ rằng, trên con đường tu học chúng ta phải chịu khổ cực bây
giờ để ngày mai được giải thoát. Việc ấy có lẽ chỉ đúng được phần nào
mà thôi. Lẽ dĩ nhiên, sự tu tập đòi hỏi một sự tinh tấn, nhưng tôi nghĩ
không có nghĩa là ta phải chịu khổ đau và trốn tránh cuộc đời.
Trong kinh Tương Ưng, có lần Phật nói: “Này các thầy, ví như có ai đến
nói với một người rằng: ‘Này bạn, vào buổi sáng bạn hãy đâm một trăm cây
thương vào thân mình, vào buổi trưa bạn sẽ đâm một trăm cây thương, vào
buổi chiều bạn sẽ đâm một trăm cây thương nữa... sau một trăm năm bạn
sẽ giác ngộ được Tứ diệu đế.’ Này các thầy, một người hiểu biết có thể
nào chấp nhận điều ấy chăng? Này các thầy, ta không bao giờ nói rằng nhờ
khổ và ưu mà Tứ diệu đế được chứng ngộ. Nhưng này các thầy, ta dạy rằng
nhờ lạc và hỷ mà Tứ diệu đế được chứng ngộ!”