PHẨM 9: TAM TAI
Phật bảo Tỳ-kheo:
“Có bốn sự kiện trường cửu, không lường, không giới hạn, không thể
dùng năm, tháng, ngày để mà tính kể được. Bốn sự kiện, đó là: Một, ở thế
gian có những thứ tai nạn khởi lên từ từ; khi thế giới này tan hoại,
trung gian là một khoảng thời gian trường cửu, không lường, không giới
hạn, không thể dùng năm, tháng, ngày để mà tính kể được. Hai, sau khi
thế giới này tan hoại rồi, thì trung gian là một khoảng trống vắng mênh
mông, không có thế giới; thời gian này là mịt mù trường cửu, không thể
dùng số lượng năm, tháng, ngày để mà tính được. Ba, khi trời đất mới bắt
đầu khởi hướng nhắm đến sự hình thành tựu, thì khoảng thời gian này là
trường cửu, không thể dùng số lượng năm, tháng, ngày để mà tính được.
Bốn, sau khi trời đất đã hoàn thành rồi, tồn tại lâu dài không hoại,
không thể dùng số lượng năm, tháng, ngày để mà tính được. Đó là bốn sự
kiện trường cửu, không lường, không có giới hạn, không thể dùng số lượng
năm, tháng, ngày để tính toán được.”
Phật bảo Tỳ-kheo:
“Ở thế gian có ba thứ tai kiếp ; đó là: Một, tai kiếp lửa. Hai, tai
kiếp nước. Ba, tai kiếp gió. Có giới hạn phía trên của ba tai kiếp. Thế
nào là ba? Đó là: một, Quang âm thiên ; hai, Biến tịnh thiên ; ba, Quả
thật thiên. Khi tai kiếp lửa khởi lên, cháy lên cho đến Quang âm thiên,
thì Quang âm thiên là giới hạn. Khi tai kiếp nước khởi lên, ngập cho đến
Biến tịnh thiên, thì Biến tịnh thiên là giới hạn. Khi tai kiếp gió khởi
lên, thổi cho đến Quả thật thiên, thì Quả thật thiên là giới hạn.
“Thế nào là tai kiếp lửa? Khi tai kiếp lửa bắt đầu sắp sửa khởi, thì
con người thế gian này lúc đó đều thực hành chánh pháp, đều chánh kiến
không điên đảo, đều tu thập thiện hành. Khi thực hành pháp này, có người
đạt được Nhị thiền, liền có thể cất mình bay lên ở giữa hư không, trụ
vào Thánh nhơn đạo, Thiên đạo, Phạm đạo và lớn tiếng xướng lên rằng: Các
Hiền giả! Sung sướng thay, đệ Nhị thiền không giác không quán! Sung
sướng thay, đệ Nhị thiền! Lúc ấy, người thế gian nghe những lời này rồi,
liền ngửa mặt lên trời nói với họ rằng: Lành thay! Lành thay! xin vì
tôi mà nói đạo của đệ Nhị thiền không giác, không quán. Lúc này, người ở
giữa hư không nghe những lời của người kia rồi liền nói về đạo của Nhị
thiền không giác, không quán. Sau khi người thế gian nghe nói rồi,
liền tu đạo của Nhị thiền không giác, không quán, nên khi thân hoại mạng
chung được sinh về Quang âm thiên.
“Lúc ấy, những chúng sanh có tội trong địa ngục, sau khi mạng chung
lại được sinh vào cõi người và tu tập pháp của đệ Nhị thiền không giác,
không quán, nên sau khi thân hoại mạng chung được sinh về Quang âm
thiên. Những chúng sanh ở trong các loài Súc sanh, Ngạ quỷ, A-tu-la, Tứ
thiên vương, Đao-lợi thiên, Diệm-ma thiên, Đâu-suất thiên, Hóa tự tại
thiên, Tha hóa tự tại thiên, Phạm thiên, sau khi thân hoại mạng chung
sanh lại cõi nhân gian; sau đó tu tập Nhị thiền không giác, không quán,
thì sau khi thân hoại mạng chung sẽ sinh về Quang âm thiên. Vì những
nhân duyên này nên đường địa ngục, súc sanh, ngạ quỷ, A-tu-la, cho đến
Phạm thiên tất cả đều diệt. Ngay lúc bấy giờ, trước tiên là địa ngục
diệt, sau đó súc sanh diệt; súc sanh diệt rồi thì ngạ quỷ diệt; ngạ quỷ
diệt
rồi thì A-tu-la diệt; A-tu-la diệt rồi thì Tứ thiên vương diệt; Tứ thiên
vương diệt rồi thì Đao-lợi thiên diệt; Đao-lợi thiên diệt rồi thì
Diệm-ma thiên diệt; Diệm-ma thiên diệt rồi thì Đâu-suất thiên diệt;
Đâu-suất thiên diệt rồi thì Hóa tự tại thiên diệt; Hóa tự tại thiên diệt
rồi thì Tha hóa tự tại thiên diệt; Tha hóa tự tại thiên diệt rồi thì
Phạm thiên diệt; Phạm thiên diệt rồi thì sau đó con người diệt, không
còn sót gì lại sau này. Khi con người đã diệt, không còn gì nữa, thì thế
gian này sẽ hủy hoại cho đến thành là tai nạn. Sau đó trời không mưa,
trăm thứ lúa thóc, cỏ cây tự nhiên chết khô.”
Phật bảo Tỳ-kheo:
“Vì vậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mục nát hư
hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Các pháp hữu vi rất đáng nhàm tởm.
Hãy nên tìm con đường giải thoát, vượt qua thế gian.
“Sau đó, qua một thời gian rất lâu, có một trận bão lớn bạo khởi,
thổi nước biển lớn, làm cho nước biển, sâu tám vạn bốn ngàn do-tuần, bị
tách làm hai; mang cung điện mặt trời đem đặt lưng chừng núi Tu-di; cách
mặt đất bốn vạn hai ngàn do-tuần, đặt làm quỹ đạo của mặt trời. Do nhân
duyên này mà thế gian có hai mặt trời xuất hiện. Sau khi hai mặt trời
xuất hiện, thì những giòng sông, ngòi, kênh, rạch nhỏ có được trên thế
gian này, đều khô kiệt.”
Phật bảo Tỳ-kheo:
“Vì vậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mục nát hư
hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Các pháp hữu vi rất đáng nhàm tởm.
Hãy nên tìm con đường giải thoát vượt qua thế gian.
“Sau đó một thời gian rất lâu có một trận bão lớn bạo khởi, thổi nước
biển lớn, làm cho nước biển, sâu tám vạn bốn ngàn do-tuần, bị tách làm
hai; mang cung điện mặt trời, đem đặt lưng chừng núi Tu-di; cách mặt đất
bốn vạn hai ngàn do-tuần, an trí quỹ đạo mặt trời. Do nhân duyên này mà
thế gian có ba mặt trời xuất hiện. Sau khi ba mặt trời xuất hiện, thì
những nơi có nước nhiều như: sông Hằng, sông Da-bà-na, sông Bà-la, sông
A-di-la-bà-đề, sông A-ma-khiếp, sông Tân-đà, sông Cố-xá tất cả đều khô
cạn, không còn một giọt.
“Vì vậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mục nát hư
hoại, không thể tin cậy nương nhờ, Các pháp hữu vi rất đáng nhàm tởm.
Hãy nên tìm con đường giải thoát vượt qua thế gian.
“Sau đó một thời gian rất lâu có một trận bão lớn bạo khởi, thổi nước
biển lớn, làm cho nước biển, sâu tám vạn bốn ngàn do-tuần, bị tách làm
hai; mang cung điện mặt trời, đem đặt lưng chừng núi Tu-di; cách mặt đất
bốn vạn hai ngàn do-tuần, an trí quỹ đạo mặt trời. Do nhân duyên này mà
thế gian có bốn mặt trời xuất hiện. Sau khi bốn mặt trời xuất hiện, thì
những con suối, nguồn nước, hồ, vực, trong thế gian như ao lớn Thiện
kiến, ao lớn A-nậu-đạt, ao Tứ-phương-đà-diên, ao Ưu-bát-la, ao
Câu-vật-đầu, ao Phân-đà-lỵ, ao Ly; dọc ngang rộng năm mươi do-tuần, thảy
đều khô cạn hết.
“Vì vậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mục nát hư
hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Các pháp hữu vi rất đáng nhàm tởm.
Hãy nên tìm con đường giải thoát vượt qua thế gian.
“Sau đó, một thời gian lâu dài, có một trận bão lớn bạo khởi, thổi
nước biển lớn, làm cho nước biển, sâu tám vạn bốn ngàn do-tuần, bị tách
làm hai; mang cung điện mặt trời, đem đặt lưng chừng núi Tu-di; cách mặt
đất bốn vạn hai ngàn do-tuần, an trí quỹ đạo mặt trời. Do nhân duyên
này mà thế gian có năm mặt trời xuất hiện. Sau khi năm mặt trời xuất
hiện, thì nước trong biển lớn bị vơi dần từ một trăm do-tuần cho đến bảy
trăm do-tuần.
“Vì vậy nên biết rằng: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mục nát
hư hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Các pháp hữu vi rất đáng nhàm tởm.
Hãy nên tìm con đường giải thoát vượt qua thế gian.
“Bấy giờ, nước biển lớn vơi dần hết chỉ còn có từ bảy trăm do-tuần,
rồi sáu trăm do-tuần, rồi năm trăm do-tuần, rồi bốn trăm do-tuần, vàvà.
cho đến chỉ tồn tại một trăm do-tuần. Vì vậy nên biết rằng: Tất cả hành
là vô thường, biến dịch, mục nát hư hoại, không thể tin cậy nương nhờ.
Phàm các pháp hữu vi rất đáng nhàm tởm. Hãy nên tìm con đường giải thoát
vượt qua thế gian.
“Bấy giờ, nước biển lớn từ từ vơi dần chỉ còn từ bảy do-tuần, rồi sáu
do-tuần, rồi năm do-tuần vàvà. cho đến chỉ còn tồn tại một do-tuần.”
Phật bảo Tỳ-kheo:
“Vì vậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mục nát hư
hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Phàm các pháp hữu vi rất đáng nhàm
tởm. Hãy nên tìm con đường giải thoát vượt qua thế gian.
“Sau đó nước biển vơi dần chỉ còn từ bảy cây Đa-la, rồi sáu cây Đa-la, và. cho đến chỉ còn bằng một cây Đa-la.”
Phật bảo Tỳ-kheo:
“Vì vậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mục nát hư
hoại, không thể tin cậy, nương nhờ. Phàm các pháp hữu vi rất đáng nhàm
tởm. Hãy nên tìm con đường giải thoát vượt qua thế gian.
“Sau đó nước biển chuyển cạn dần từ bảy người, rồi sáu người, rồi năm
người, rồi bốn người, rồi ba người, rồi hai người, rồi một người, cho
đến chỉ còn từ thắt lưng, rồi đầu gối, rồi đến. mắt cá chân người.”
Phật bảo Tỳ-kheo:
“Vì vậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mục nát hư
hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Phàm các pháp hữu vi rất đáng để cho
con người chán nản và lo sợ, nên tìm đạo giải thoát độ thế gian.
“Sau đó, nước biển chỉ còn giống như sau cơn mưa xuân; cũng giống như
nước trong dấu chân trâu, từ từ cạn hết, không đủ thấm ướt ngón tay
người.”
Phật bảo Tỳ-kheo:
“Vì vậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mục nát hư
hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Phàm các pháp hữu vi rất đáng nhàm
tởm. Hãy nên tìm con đường giải thoát vượt qua thế gian.
“Sau đó, qua một thời gian lâu dài, có trận bão lớn bạo khởi, thổi
cát đáy biển, độ sâu tám vạn bốn ngàn do-tuần, dạt lên hai bờ; mang cung
điện mặt trời đem đặt lưng chừng núi Tu-di, an trí quỹ đạo mặt trời. Do
nhân duyên này mà thế gian có sáu mặt trời xuất hiện. Sau khi sáu mặt
trời xuất hiện, thì bốn châu thiên hạ, cùng tám vạn núi trong thiên hạ,
núi lớn, Tu-di sơn vương. đều bốc khói cháy xém, giống như thợ gốm khi
bắt đầu đun đồ gốm, thì lúc sáu mặt trời xuất hiên lại cũng như vậy.”
Phật bảo Tỳ-kheo:
“Vì vậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mục nát hư
hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Phàm các pháp hữu vi rất đáng nhàm
tởm. Hãy nên tìm con đường giải thoát vượt qua thế gian.
“Sau đó, qua một thời gian lâu dài, có trận bão lớn bạo khởi, thổi
cát đáy biển, độ sâu tám vạn bốn ngàn do-tuần, dạt lên hai bờ; mang cung
điện mặt trời đem đặt lưng chừng núi Tu-di, an trí quỹ đạo mặt trời. Do
nhân duyên này mà thế gian có bảy mặt trời xuất hiện. Sau khi bảy mặt
trời xuất hiện, thì bốn châu thiên hạ này, cùng tám vạn núi trong thiên
hạ, các núi lớn, Tu-di sơn vương. tất cả đều rực lửa. Cũng như thợ gốm
khi đốt to, ngọn lửa bốc lên, lúc bảy mặt trời xuất hiên lại cũng như
vậy.”
Phật bảo Tỳ t-kheo:
“Vì vậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mục nát hư
hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Phàm các pháp hữu vi rất đáng nhàm
tởm. Hãy nên tìm con đường giải thoát vượt qua thế gian. Bốn châu thiên
hạ này, cùng tám vạn núi trong thiên hạ, các núi lớn, Tu-di sơn vương.
tất cả đều rực lửa. Cùng lúc, cung điện Tứ thiên vương, cung điện
Đao-lợi thiên, cung điện Diệm-ma thiên, Đâu-suất thiên, Hóa tự tại
thiên, Tha hóa tự tại thiên, cung điện Phạm thiên cũng đều rực lửa.”
Phật bảo Tỳ-kheo:
“Vì vậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mục nát hư
hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Phàm các pháp hữu vi rất đáng nhàm
tởm. Hãy nên tìm con đường giải thoát vượt qua thế gian.
“Sau khi bốn châu thiên hạ này. cho đến Phạm thiên, thảy đều rực lửa,
gió thổi ngọn lửa đến cõi Quang âm thiên. Các Thiên tử sơ sinh khi thấy
ngọn lửa này đều sanh lòng sợ hãi, nói rằng: Ối! Vật gì đây? Chư Thiên
sinh trước nói với chư Thiên sinh sau rằng: Chớ sợ hãi! Lửa kia đã từng
đến và dừng lại ngang đó. Vì nghĩ đến ánh lửa trước nên gọi là Quang
niệm thiên.
“Khi bốn thiên hạ này,. cho đến Phạm thiên, bốc lửa, thì Tu-di sơn
vương dần dần sụp lở, từ một trăm do-tuần, hai trăm do-tuần. cho đến bảy
trăm do-tuần.”
Phật bảo Tỳ-kheo:
“Vì vậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mục nát hư
hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Phàm các pháp hữu vi rất đáng nhàm
tởm. Hãy nên tìm con đường giải thoát vượt qua thế gian.
“Sau khi bốn châu thiên hạ này. cho đến Phạm thiên đều bị lửa đốt
sạch, sau đó đại địa cùng Tu-di sơn không còn chút tro tàn nào hết. Vì
vậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, biến dịch, mục nát hư hoại,
không thể tin cậy nương nhờ. Phàm các pháp hữu vi rất đáng nhàm tởm. Hãy
nên tìm con đường giải thoát vượt qua thế gian.”
“Sau khi đại địa bị lửa đốt cháy sạch rồi, thì nước ở bên dưới đất
cũng hết; gió ở bên dưới nước cũng hết. Vì vậy nên biết: Tất cả hành là
vô thường, biến dịch, mục nát hư hoại, không thể tin cậy nương nhờ. Phàm
các pháp hữu vi rất đáng nhàm tởm. Hãy nên tìm con đường giải thoát
vượt qua thế gian.”
Phật bảo Tỳ-kheo:
“Khi tai kiếp lửa khởi lên, thì trời không mưa xuống, trăm thứ lúa,
cỏ, cây tự nhiên bị khô chết. Ai sẽ tin? Chỉ có ai đã thấy thì sẽ tự
biết mà thôi! Cũng vậy, cho đến, nước ở bên dưới đất hết, gió ở bên dưới
nước cũng hết; ai sẽ tin? Chỉ có ai đã thấy thì sẽ tự biết mà thôi!
“Đó là tai kiếp lửa.
“Thế nào là sự phục hồi của kiếp lửa? Sau đó rất lâu, rất lâu, có đám
mây đen lớn ở giữa hư không, cho đến cõi Quang âm thiên; mưa đổ xuống
khắp nơi, giọt mưa như bánh xe. Mưa như vậy trải qua vô số trăm ngàn
năm, nước mưa lớn dần, cao đến vô số trăm ngàn do-tuần, cho đến cõi
Quang âm thiên.
“Bấy giờ, có bốn trận gió lớn nổi lên, giữ nước này trụ lại. Những gì
là bốn? Một là Trụ phong, hai là Trì phong, ba là Bất động, bốn là Kiên
cố. Sau đó nước này vơi bớt một trăm ngàn do-tuần, rồi vô số trăm ngàn
vạn do-tuần. Bốn mặt của nước này khởi lên trận gió lớn tên gió là Tăng
già, thổi nước khiến chúng dao động, nổi dậy ba đào, tạo thành bọt nước
mà tích tụ lại; đám bọt nước tích tụ này bị gió thổi lìa khỏi mặt nước
bắn lên không trung và tự nhiên chúng rắn chắc, biến thành Thiên cung.
Thiên cung trang sức bằng bảy báu. Do nhân duyên này mà có thiên cung
Phạm-ca-di. Khi nước kia vơi mãi cho đến vô số trăm ngàn vạn do-tuần,
thì bốn mặt của nước này lại nổi lên gió lớn, được gọi là tăng già, thổi
nước khiến chúng dao động, nổi dậy ba đào, tạo thành bọt nước mà
tích tụ lại; đám bọt nước tích tụ này bị gió thổi lìa khỏi mặt nước bắn
lên không trung và tự nhiên chúng rắn chắc, biến thành Thiên cung. Thiên
cung này trang sức bằng bảy báu. Do nhân duyên này mà có thiên cung Tha
hóa tự tại.
“Khi nước kia vơi bớt mãi cho đến vô số ngàn vạn do-tuần, thì bốn mặt
nước này nổi lên gió lớn, có gió tên là tăng già, thổi nước khiến chúng
dao động, nổi dậy ba đào, tạo thành bọt nước mà tích tụ lại; đám bọt
nước tích tụ này bị gió thổi lìa khỏi mặt nước bắn lên không trung và tự
nhiên chúng rắn chắc, biến thành Thiên cung. Thiên cung này trang sức
bằng bảy báu. Do nhân duyên này mà có thiên cung Hóa tự tại.
“Khi nước kia rút xuống vô số trăm ngàn do-tuần, thì có gió tên là
tăng già, thổi nước khiến chúng dao động, nổi dậy ba đào, tạo thành bọt
nước mà tích tụ lại; đám bọt nước tích tụ này bị gió thổi lìa khỏi mặt
nước bắn lên không trung và tự nhiên chúng rắn chắc, biến thành Thiên
cung. Thiên cung này trang sức bằng bảy báu. Do nhân duyên này mà có
thiên cung Đâu-suất.
“Khi nước kia rút xuống vô số trăm ngàn do-tuần, thì có gió tên là
tăng già, thổi nước khiến chúng dao động, nổi dậy ba đào, tạo thành bọt
nước mà tích tụ lại; đám bọt nước tích tụ này bị gió thổi lìa khỏi mặt
nước bắn lên không trung và tự nhiên chúng rắn chắc, biến thành Thiên
cung. Thiên cung này trang sức bằng bảy báu. Do nhân duyên này mà có
thiên cung Diệm-ma.
“Khi nước kia rút xuống vô số trăm ngàn do-tuần, thì trên nước có bọt
và sâu sáu mươi vạn tám ngàn do-tuần, các biên của nó không có bờ mé.
Cũng như dòng nước, suối, nguồn, hang, động ở thế gian này, trên nước
của nó có bọt; thì kia cũng như vậy.
“Vì nhân duyên gì mà có núi Tu-di? Vì có cuồng phong nổi dậy, nên
thổi bọt nước này tạo thành núi Tu-di, cao sáu mươi vạn tám ngàn
do-tuần, dọc ngang tám vạn bốn ngàn do-tuần và do bốn báu tạo thành:
vàng, bạc, thủy tinh, lưu ly.
“Vì nhân duyên gì mà có bốn cung điện A-tu-luân? Sau đó, cuồng phong
thổi đám bọt nước lớn, ở tại bốn mặt của núi Tu-di nổi lên cung điện
lớn; mỗi cung điện dọc ngang tám vạn do-tuần, tự nhiên biến thành cung
điện bảy báu.
“Lại vì nhân duyên gì mà có cung điện của Tứ thiên vương? Về sau,
cuồng phong thổi đám bọt nước lớn lên lưng chừng nửa núi Tu-di, độ bốn
vạn hai ngàn do-tuần, tự nhiên biến thành cung điện bảy báu. Vì vậy cho
nên gọi là cung điện Tứ thiên vương.
“Vì nhân duyên gì có cung điện Đao-lợi thiên? Về sau, cuồng phong
thổi đám bọt nước lớn lên tới đỉnh núi Tu-di, tự nhiên biến thành cung
điện bảy báu.
“Lại vì nhân duyên gì mà có núi Già-đà-la? Về sau, cuồng phong thổi
đám bọt nước lớn lên cách núi Tu-di không xa, tự nhiên hóa thành núi
báu, chân núi ăn sâu vào trong đất bốn vạn hai ngàn do-tuần, dọc ngang
bốn vạn hai ngàn do-tuần, biên ngoài thì không hạn, sắc tạp bên cạnh do
bảy báu mà thành, vì nhân duyên này nên có núi Già-đà-la.
“Lại vì nhân duyên gì mà có núi Y-sa? Về sau, cuồng phong thổi đám
bọt nước lớn lên cách núi Già-đà-la không xa, tự nhiên hóa thành núi
Y-sa, cao hai vạn một ngàn do-tuần, dọc ngang hai vạn một ngàn do-tuần,
ngoài biên thì không hạn, nhiều màu sắc xen nhau, do bảy báu mà thành.
Vì nhân duyên này nên có núi Y-sa. Sau khi cuồng phong thổi đám bọt nước
lớn lên cách núi Y-sa không xa, tự nhiên hóa thành núi Thọ-thần-đà-la ,
cao một vạn hai ngàn do-tuần, dọc ngang một vạn hai ngàn do-tuần, ngoài
biên thì không hạn, nhiều màu xen nhau, do bảy báu mà thành. Vì nhân
duyên này nên có núi Thọ-thần-đà-la.
“Về sau, cuồng phong thổi đám bọt nước lớn lên cách núi Thọ
thần-đà-la không xa, tự nhiên hóa thành núi A-bát-ni-lâu, cao sáu ngàn
do-tuần, dọc ngang sáu ngàn do-tuần, biên ngoài thì không hạn, nhiều sắc
xen nhau, do bảy báu mà thành. Vì nhân duyên này nên có núi
A-bát-ni-lâu.
“Sau đó, cuồng phong thổi đám bọt nước lớn lên cách núi A-bát-ni-lâu
không xa, tự nhiên hóa thành núi Ni-lân-đà-la, cao ba ngàn do-tuần, dọc
ngang ba ngàn do-tuần, biên ngoài thì không hạn, nhiều sắc tạp xen, do
bảy báu mà thành. Vì nhân duyên này nên có núi Ni-lân-đà-la.
“Sau đó, cuồng phong thổi đám bọt nước lớn lên cách núi Ni-lân-đà-la
không xa, tự nhiên hóa thành núi Tỳ-ni-đà , cao một ngàn hai trăm
do-tuần, dọc ngang một ngàn hai trăm do-tuần, biên ngoài thì không hạn,
sắc tạp xen nhau, do bảy báu mà thành, vì nhân duyên này nên có núi
Tỳ-ni-đà.
“Sau đó, cuồng phong thổi đám bọt nước lớn lên cách núi Tỳ-ni-đà
không xa, tự nhiên hóa thành núi Kim cương luân, cao ba trăm do-tuần,
dọc ngang ba trăm do-tuần, biên ngoài thì không hạn, sắc tạp xen nhau,
do bảy báu mà thành, vì nhân duyên này nên có núi Kim cương luân.
“Vì sao có một cung điện mặt trăng, bảy cung điện mặt trời? Một thời
gian sau, cuồng phong thổi đám bọt nước lớn, thì tự nhiên biến thành một
cung điện mặt trăng, bảy cung điện mặt trời, sắc tạp xen nhau, do bảy
báu mà thành, vì bị bão thổi ngược trở lại chỗ cũ nên vì nhân duyên này
mà có cung điện mặt trời và cung điện mặt trăng.
“Sau đó, cuồng phong thổi đám bọt nước lớn, thì tự nhiên biến thành
bốn châu thiên hạ, cùng tám vạn thiên hạ. Vì nhân duyên này nên có bốn
châu thiên hạ cùng tám vạn thiên hạ.
“Sau đó, cuồng phong thổi bọt nước lớn, thì tại tứ thiên hạ cùng tám
vạn thiên hạ, tự nhiên biến thành núi Đại Kim cương luân, cao mười sáu
vạn tám ngàn do-tuần, dọc ngang rộng mười sáu vạn tám ngàn do-tuần, biên
giới của nó thì không có hạn; kim cương rắn chắc không thể hủy hoại. Vì
nhân duyên này nên có núi Đại Kim cương luân.
“Sau đó một thời gian rất lâu, rất lâu, có mây tự nhiên phủ đầy không
trung và mưa lớn khắp nơi, những giọt nước mưa như bánh xe; nước này
tràn đầy khắp nơi dìm bốn châu thiên hạ cùng núi Tu-di v. v.
“Sau đó, cuồng phong thổi đất làm thành hầm hố lớn; nước khe suối đều
chảy vào hết trong đó, nhân đây mà làm thành biển. Vì nhân duyên này
nên có bốn biển nước lớn. Nước biển mặn đắng có ba nhân duyên. Những gì
là ba? Một, mây tự nhiên giăng khắp hư không cho đến Quang âm thiên, mưa
khắp mọi nơi, tẩy rửa cung trời, rửa sạch thiên hạ; từ cung trời
Phạm-ca-di, cung trời Tha hóa tự tại xuống đến cung trời Diệm-ma, bốn
thiên hạ, tám vạn thiên hạ, các núi, núi lớn, Tu-di sơn vương, thảy đều
được tẩy rửa sạch sẽ; trong những nơi này, tất cả các thứ nước dịch bất
tịnh, dơ dáy và mặn, đều trôi xuôi xuống mà vào trong biển cả hợp thành
một vị, nên nước biển có vị mặn. Hai, vì xưa kia có vị Đại tiên trì cấm
chú vào nước biển, muốn cho lúc nào nó cũng mặn đắng, người không uống
được, cho nên chúng mặn đắng. Ba, vì trong nước biển lớn này có nhiều
loại chúng sanh cư trú, thân hình chúng to dài đến, hoặc trăm do-tuần,
hai trăm do-tuần. cho đến bảy trăm do-tuần, thở hít, ăn vào mửa ra, đại
tiểu tiện đều ở trong đó, nên nước biển mặn.
“Đó là tai kiếp lửa .”
Phật bảo Tỳ-kheo:
“Thế nào là tai kiếp nước?
“Khi tai kiếp nước bắt đầu, con người trong thế gian này đều phụng
hành chánh pháp, đều chánh kiến, không theo tà kiến, mà tu tập mười
thiện nghiệp. Sau khi tu tập thiện hành, có người đạt được đệ Tam thiền
không có hỷ, thân họ có thể cất lên ở giữa hư không, an trụ Thánh nhơn
đạo, Thiên đạo, Phạm đạo và lớn tiếng xướng lên rằng: Các Hiền giả! Sung
sướng thay, đệ Tam thiền không có hỷ! Lúc ấy, người thế gian nghe những
lời này rồi, liền ngửa mặt lên trời nói với họ rằng: Lành thay! Lành
thay! xin vì tôi mà nói đạo của Tam thiền không có hỷ. Lúc này, người ở
giữa hư không nghe những lời của người kia rồi liền nói về đạo của Tam
thiền không có hỷ. Sau khi người thế gian nghe nói rồi, liền tu đạo của
Tam thiền không có hỷ, nên khi thân hoại mạng chung họ được sinh về
Biến tịnh thiên.
“Bấy giờ, những chúng sanh ở trong địa ngục, sau khi tội nghiệp của
họ đã mãn, thân hoại mạng chung tái sinh vào nhân gian. Rồi cũng tu tập
đạo của đệ Tam thiền; sau khi tu tập đạo thiền, thân hoại mạng chung,
được sinh về Biến tịnh thiên. Những chúng sanh của các loài súc sanh,
ngạ quỷ, A-tu-luân, Tứ thiên vương, Đao-lợi thiên, Diệm-ma thiên,
Đâu-suất thiên, Hóa tự tại thiên, Tha hóa tự tại thiên, Phạm thiên,
Quang âm thiên sau khi thân hoại mạng chung cũng tái sinh vào cõi nhân
gian; nếu họ cũng tu tập đạo của đệ Tam thiền, khi thân hoại mạng chung
họ cũng sẽ được sinh về Biến tịnh thiên. Vì nhân duyên này nên đạo địa
ngục bị diệt tận và súc sanh, ngạ quỷ, A-tu-luân, Tứ thiên vương. cho
đến cõi Quang âm thiên cũng đều diệt tận. Vào lúc bấy giờ, trước tiên là
địa
ngục biến mất, sau đó súc sanh biến mất; súc sanh biến mất rồi, thì ngạ
quỷ biến mất; ngạ quỷ biến mất rồi, thì A-tu-luân biến mất; khi
A-tu-luân biến mất rồi, thì Tứ thiên vương biến mất; khi Tứ thiên vương
biến mất rồi, thì Đao-lợi thiên biến mất, khi Đao-lợi thiên biến mất
rồi, thì Diệm-ma thiên biến mất; Diệm-ma thiên biến mất rồi, thì
Đâu-suất thiên biến mất; khi Đâu-suất thiên biến mất rồi, thì Hóa tự tại
thiên biến mất; khi Hóa tự tại thiên biến mất rồi, thì Tha hóa tự tại
thiên biến mất; khi Tha hóa tự tại thiên biến mất rồi, thì Phạm thiên
biến mất; khi Phạm thiên biến mất rồi, thì Quang âm thiên biến mất; khi
Quang âm thiên biến mất, sau đó thì loài người hoàn toàn biến mất. Sau
khi loài người hoàn toàn biến mất, thế gian này hủy diệt. Như thế là
hoàn thành
tai kiếp.
“Rất lâu sau đó, rất lâu, có đám mây đen lớn bạo khởi, trên cho đến
Biến tịnh thiên, mưa khắp mọi nơi, mưa xuống hoàn toàn là nước nóng. Thứ
nước này sôi sục, đun nấu thiên hạ, làm cho các cung điện cõi trời thảy
đều bị tiêu hết, không còn sót thứ gì, giống như đặt chất béo váng sữa
vào trong lửa, đều bị chảy tiêu hết, không còn sót thứ gì, thì cung điện
Quang âm thiên cũng lại như vậy. Vì vậy nên biết: Tất cả hành là vô
thường, là pháp biến dịch, không đáng tin cậy; phàm các pháp hữu vi rất
đáng nhàm tởm. Hãy nên tìm con đường giải thoát vượt khỏi thế gian.
“Sau đó, mưa này lại xâm phạm đến cung điện cõi trời Phạm-ca-di, cũng
đun chảy tiêu hết, không sót thứ gì, giống như chất béo váng sữa đem
đặt vào trong lửa, không còn sót thứ gì, thì cung điện Phạm-ca-di lại
cũng như vậy.
“Sau đó, nước mưa này lại xâm phạm đến các cung điện Tha hóa tự tại
thiên, Hóa tự tại thiên, Đâu-suất thiên, Diệm-ma thiên, cũng bị đun chảy
tiêu hết, không còn sót thứ gì, giống như chất béo váng sữa đem đặt vào
trong lửa, không còn sót thứ gì, thì các cung điện chư Thiên lại cũng
như vậy.
“Sau đó, nước mưa này lại xâm phạm đến bốn châu thiên hạ, cùng tám
vạn thiên hạ, các núi, núi lớn, Tu-di sơn vương cũng đều bị đun nấu tiêu
hết, không còn sót thứ gì, giống như chất béo váng sữa đem đặt vào
trong lửa, đều bị nung chảy tiêu hết, không còn sót thứ gì, thì những
thứ này lại cũng như vậy. Vì vậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, là
pháp biến dịch, không đáng tin cậy; phàm các pháp hữu vi rất đáng nhàm
tởm. Hãy nên tìm con đường giải thoát vượt khỏi thế gian.
“Sau đó, nước này đã đun nấu đại địa không còn sót gì nữa rồi, thì
nước bên dưới đất cũng hết, gió bên dưới nước cũng hết. Vì vậy nên biết:
Tất cả hành là vô thường, là pháp biến dịch, không đáng tin cậy; phàm
các pháp hữu vi rất đáng nhàm tởm. Hãy nên tìm đạo giải thoát vượt khỏi
thế gian.”
Phật bảo Tỳ-kheo:
“Sự nung chảy, tiến tận ngang đến cung điện Biến tịnh thiên này, ai là người có thể tin? Chỉ có ai thấy mới có thể biết mà thôi!
“Từ cung điện Phạm-ca-di bị nung chảy tiêu hết. cho đến, nước bên
dưới đất cũng hết, gió bên dưới nước cũng hết, ai là người có thể tin?
Chỉ có ai thấy, mới có thể biết mà thôi!
“Đó là tai họa do nước.
“Thế nào là sự hồi phục của tai kiếp nước? Sau đó một thời gian rất
lâu, rất lâu, xuất hiện đám mây đen lớn bao phủ khắp hư không, lên đến
cõi Biến tịnh thiên, mưa khắp nơi, những giọt nước mưa như bánh xe. Mưa
kéo dài vô số trăm ngàn vạn năm như vậy, nước mưa này lớn dần dần cho
đến cõi Biến tịnh thiên. Có bốn loại gió lớn giữ nước này lại một chỗ đó
là: một là trụ phong, hai là trì phong, ba là bất động, bốn là kiên cố.
“Sau đó, nước này vơi giảm vô số trăm ngàn do-tuần, bốn mặt gió lớn
nổi dậy gọi là tăng-già, thổi nước khiến chúng dao động, nổi dậy ba đào,
tạo thành bọt nước mà tích tụ lại, rồi bị gió thổi lìa khỏi mặt nước
bắn lên không trung và tự nhiên chúng biến thành cung điện Quang âm
thiên, trang sức bằng bảy báu. Vì nhân duyên này mà có cung điện Quang
âm thiên.
“Khi nước kia vơi giảm dần cho đến vô số trăm ngàn do-tuần, thì gió
tăng già thổi nước khiến chúng dao động, nổi dậy ba đào, tạo thành bọt
nước mà tích tụ lại, rồi bị gió thổi lìa khỏi mặt nước bắn lên không
trung và tự nhiên chúng biến thành cung điện Phạm-ca-di, trang sức bằng
bảy báu. Như đã kể, cho đến, nước biển có cùng một vị mặn đắng, cũng như
lúc tai họa do lửa phục hồi, đó là tai kiếp nước.”
Phật bảo Tỳ-kheo:
“Thế nào là tai kiếp gió ? Khi tai kiếp gió bắt đầu khởi, con người
trong thế gian này đều phụng hành chánh pháp, đều chánh kiến, không theo
tà kiến, mà tu tập mười thiện nghiệp. Khi tu tập hành vi thiện, thì có
người đạt được đệ Tứ thiền với xả và niệm thanh tịnh, họ ở giữa hư
không, trụ vào Thánh nhơn đạo, Thiên đạo, Phạm đạo và lớn tiếng xướng
lên rằng: Các Hiền giả! Nên biết, sung sướng thay, đệ Tứ thiền với xả và
niệm thanh tịnh! Sung sướng thay, đệ Tứ thiền với xả và niệm thanh
tịnh! Lúc ấy, người thế gian nghe những lời này rồi, liền ngửa mặt lên
trời nói với họ rằng: Lành thay! Lành thay! Xin vì tôi mà nói về đạo của
Tứ thiền với xả và niệm thanh tịnh! Lúc này, người ở giữa hư không nghe
những lời của người kia rồi liền nói về đạo của Tứ thiền. Sau khi người
thế gian nghe nói rồi, liền tu đạo của Tứ thiền, nên khi thân hoại mạng
chung được sinh về Quả thật thiên.
“Bấy giờ, những chúng sanh ở trong địa ngục, sau khi tội nghiệp đã
mãn, thân hoại mạng chung, tái sinh vào nhân gian. Rồi cũng tu tập đạo
của đệ Tứ thiền; sau khi tu tập đạo thiền, thân hoại mạng chung, tái
sinh về Quả thật thiên. Còn những chúng sanh của các loài súc sanh, ngạ
quỷ, A-tu-luân, Tứ thiên vương,. cho đến Biến tịnh thiên, sau khi thân
hoại mạng chung cũng sẽ tái sinh vào cõi nhân gian; nếu cũng tu tập đạo
của đệ Tứ thiền, khi thân hoại mạng chung cũng sẽ tái sinh về Quả thật
thiên. Vì nhân duyên này nên đạo địa ngục được diệt tận và súc sanh, ngạ
quỷ, A-tu-luân, Tứ thiên vương. cho đến cõi Biến tịnh thiên cũng đều
diệt tận.
“Vào lúc bấy giờ, trước tiên là địa ngục diệt tận, sau đó súc sanh
diệt tận; súc sanh diệt tận rồi, thì ngạ quỷ diệt tận; khi ngạ quỷ diệt
tận rồi, thì A-tu-luân diệt tận; khi A-tu-luân diệt tận rồi, thì Tứ
thiên vương diệt tận; khi Tứ thiên vương diệt tận rồi. như vậy lần lượt
cho đến Biến tịnh thiên diệt tận; khi Biến tịnh thiên diệt tận rồi, thì
sau đó, con người bị diệt tận không còn sót. Khi con người đã bị diệt
tận không còn sót, thì thế gian này bị tan hoại, thế là hoàn thành tai
kiếp.
“Rất lâu, rất lâu sau đó, có gió lớn nổi lên, tên là đại tăng già,.
cho đến Quả thật thiên. Gió lan khắp mọi nơi, thổi cung điện Biến tịnh
thiên, Quang âm thiên, khiến cho các cung điện va chạm nhau tan vỡ ra
thành phấn bụi, giống như lực sĩ cầm hai cái chày đồng, làm cho chúng va
chạm nhau, cả hai đều vỡ vụn không còn gì hết, thì hai cung điện va
chạm nhau cũng lại như vậy. Vì vậy nên biết: Tất cả hành là vô thường,
là pháp biến dịch, không đáng tin cậy; phàm các pháp hữu vi rất đáng
nhàm tởm. Hãy nên tìm đạo giải thoát vượt khỏi thế gian.
“Sau đó, gió này thổi cung điện Phạm-ca-di thiên, Tha hóa tự tại
thiên, các cung điện va chạm nhau, tan vỡ ra thành phấn bụi không còn gì
hết, giống như lực sĩ cầm hai cái chày đồng, làm cho chúng va chạm
nhau, cả hai đều vỡ không còn gì hết, thì hai cung điện va chạm nhau
cũng lại như vậy. Vì vậy nên biết: Tất cả hành là vô thường, là pháp
biến dịch, không đáng tin cậy; phàm các pháp hữu vi rất đáng nhàm tởm.
Hãy nên tìm đạo giải thoát vượt thế gian.
“Sau đó, gió này thổi cung điện Hóa tự tại thiên, Đâu-suất thiên,
Diệm-ma thiên, các cung điện này va chạm nhau, tan vỡ ra thành phấn bụi
không còn lại gì hết, giống như lực sĩ cầm hai cái chày đồng, làm cho
chúng va chạm nhau, cả hai đều vỡ vụn không còn gì hết, thì những cung
điện này va chạm nhau không còn gì hết cũng lại như vậy. Vì vậy nên
biết: Tất cả hành là vô thường, là pháp biến dịch, không đáng tin cậy;
phàm các pháp hữu vi rất đáng nhàm tởm. Hãy nên tìm con đường giải thoát
vượt khỏi thế gian.
“Sau đó, gió này thổi bốn thiên hạ, cùng tám vạn thiên hạ, các núi,
núi lớn, Tu-di sơn vương đem đặt giữa hư không, cao trăm ngàn do-tuần,
những ngọn núi này va chạm nhau, tan vỡ ra thành phấn bụi, giống như lực
sĩ tay cầm vỏ trấu nhẹ rải vào không trung, thì tứ châu thiên hạ,
Tu-di, các núi này vỡ vụn, phân tán ra, cũng lại như vậy. Vì vậy nên
biết: Tất cả hành là vô thường, là pháp biến dịch, không đáng tin cậy;
phàm các pháp hữu vi rất đáng nhàm tởm. Hãy nên tìm con đường giải thoát
vượt khỏi thế gian.
“Sau đó, gió thổi đại địa; nước bên dưới đất hết, gió bên dưới nước
hết. Cho nên phải biết: Tất cả hành là vô thường, là pháp biến dịch,
không đáng tin cậy; phàm các pháp hữu vi rất đáng nhàm tởm nên tìm con
đường giải thoát vượt khỏi thế gian.”
Phật bảo Tỳ-kheo:
“Khi hai cung điện Biến tịnh thiên và Quang âm thiên va chạm nhau,
tan vỡ ra thành phấn bụi, ai là người có thể tin? Chỉ có độc nhất người
thấy mới có thể biết mà thôi. Như vậy cho đến nước bên dưới đất hết, gió
bên dưới nước hết, ai là người sẽ tin? Chỉ có độc nhất người thấy mới
có thể biết mà thôi.
“Đó là tai kiếp gió.
“Thế nào là sự hồi phục của tai kiếp?
“Sau một thời gian rất lâu xuất hiện đám mây đen lớn bao phủ khắp hư
không, lên đến cõi Quả thật thiên. Rồi mưa xuống khắp nơi; những giọt
nước mưa như bánh xe, mưa kéo dài vô số trăm ngàn vạn năm, nước này lớn
dần, cho đến Quả thật thiên. Lúc bấy giờ, có bốn loại gió lớn giữ nước
này lại một chỗ. Những gì là bốn? Một là trụ phong, hai là trì phong, ba
là bất động, bốn là kiên cố. Sau đó, nước này dần dần rút xuống vô số
trăm ngàn do-tuần; bốn phía mặt nước gió lớn nổi dậy, gọi là tăng già,
thổi nước khiến chúng dao động, nổi dậy ba đào, tạo thành bọt nước mà
tích tụ lại, bị gió thổi lìa khỏi mặt nước bắn lên không trung và tự
nhiên chúng biến thành cung điện Biến tịnh thiên, được trang sức bằng
bảy báu, xen lẫn các loại tạp sắc. Vì nhân duyên này mà có cung điện
Biến tịnh thiên.
“Khi nước kia rút dần cho đến vô số trăm ngàn do-tuần, thì gió tăng
già kia thổi nước khiến chúng dao động, nổi dậy ba đào, tạo thành bọt
nước mà tích tụ lại, bị gió thổi lìa khỏi mặt nước bắn lên không trung
và tự nhiên chúng biến thành cung điện Quang âm thiên, được trang sức
bằng bảy báu, xen lẫn các loại tạp sắc. cho đến nước biển có cùng một vị
mặn đắng, cũng như đã nói về tai kiếp lửa.
“Đó là tai kiếp gió. Đó là ba tai kiếp và là ba lần phục hồi .”
-ooOoo-