Phản ứng tâm lý thông thường của chúng ta khi được khen
chê thì khoái chí, vui vẻ, sung sướng, khi bị chê thì bực bội,
tức tối, đau khổ. Ðó là hai thái cực của một tâm thức, mà theo đức
Phật đều có hại, đều là phản ứng bất toàn. Bởi vì, từ đó sự hiểu
lầm, tranh chấp, phiền não và thiếu hiểu biết sẽ khởi ra.
Một hôm, đức Phật và chúng Tỳ kheo đi trên con đường giữa
Ratãgahã và Nalandã. Ði sau là tu sĩ ngoại đạo Suppiyo và một đệ
tử là Brahmadatta. Suppiyo dùng vô số phương tiện hủy báng Phật,
hủy báng Pháp, hủy báng Tăng. Trái lại, thanh niên Brahmadatta dùng
vô số phương tiện tán thán Phật, tán thán Pháp, tán thán Tăng.
Khi đêm vừa tàn, chúng Tỳ kheo đem sự việc trên bàn luận với
nhau. Ðức Phật đi đến, sau khi biết tự sự Ngài dạy rằng:
"Này các Tỳ kheo, nếu có người hủy báng ta, hủy báng Pháp,
hủy báng Tăng, các ngươi chớ vì vậy sanh lòng căm phẩn,
tức tối, tâm sinh phiền muộn..."
"Này các Tỳ kheo, nếu có người tán thán ta, tán thán Pháp,
tán thán Tăng, thời các ngươi không nên hoan hỷ, khoái
trá, tâm không nên thích thú..."
Sỡ dĩ đức Phật dạy như thế, vì Ngài cho rằng khi bị chê trách thì
tức tối, khi được khen ngợi thì khoái trá đều có hại, và không
biết chính xác được lời nói của những kẻ ấy đúng hay sai sự thật.
Ðối với chúng ta khi bị hủy báng, nhục mạ thì vội vàng chống trả
một cách quyết liệt, coi kẻ chê trách như một địch thủ, không
đội trời chung. Cách đối phó như thế thường được nhiều người tán
đồng và cho là khôn ngoan nữa. Trái lại, nếu ta làm thinh nhẫn
nhục chỉ xét nét lại mình thì bị chê trách. Trái lại, nếu ta làm
thinh nhẫn nhục chỉ xét nét lại mình, thì bị chê là kẻ ngu khờ.
Thế tại sao đức Phật khuyên chúng ta không nên công phẫn, tức
tối? Bởi lẽ khi tức tối phiền muộn nổi lên thì cái hại đến với
chúng ta tức khắc, là mất sự an lành điềm đạm của nội tâm, kế đến sự
cãi vã, tranh luận xô xát diễn ra và cuối cùng cả hai bên đều
không thấy được chân lý. Trong kinh Tứ thập Nhị Chương, Ðức Phật dạy
rằng:
"Khi bị kẻ xấu quấy phá, nhục mạ hãy cố nín lặng như người
đem lễ vật biếu người khác, họ không nhận, thì lễ vật ấy
được trả lại. Cũng như người ngửa mặt nhổ bọt lên trời, bọt
chẳng tới trời, trái lại rơi vào mặt mình..."
Như thế khi bị hủy báng, không nên vội vàng phản đối, mà phải xem
xét điểm nào đúng với sự thật, điểm nào không đúng sự thật,
điều nào mình có điều nào mình không có với một thái độ điềm tĩnh,
thành thật, khách quan. Xử sự như thế, thì lời hủy báng ấy được
trả lại cho người, còn mình vẫn an ổn, tự tại.
Ða số chúng ta khi được khen ngợi, tâng bốc thì sung sướng mặt
tươi như hoa buổi sớm, thích gần gủi những người tán thán mình.
Cách ứng xử như thế được người đời cho là hợp lý, thích nghi. Thế
tại sao Ðức Phật bảo là có hại và khuyên chúng ta không nên phản ứng
non kém, dễ bị người lợi dụng, lường gạt, cho đi máy bay bằng
giấy? Qua lời đường mật của họ, chúng ta dễ biểu đồng tình và chấp
nhận những yêu cầu thiếu sáng suốt, cuối cùng chúng ta không
thấy được sự thật một cách chắc chắn. Hơn nữa, một Tỳ kheo mà bộc lộ
sự hoan hỷ, khoái chí một cách nồng nhiệt qua lời khen ngợi biểu
thị sự thiếu tế hạnh và mong cầu danh vị, dễ bị sa vào chén mật
của kẻ tà tâm. Dù được tán thán một cách chân thành, chúng ta cũng
phải xem xét điều nào đúng với sự thật, điều nào không đúng với
sự thật, điểm nào mình có, điểm nào mình không có, để tránh trường
hợp bị mù hoặc sa vào nẻo hư danh.
Khen và chê là hai tác động tương phản, luôn luôn làm chao động
nội tâm chúng ta, kích thích sự hưng phấn hay ức chế, đem lại sự
an lạc hay phiền não, có lợi hay bất lợi, là tuỳ thuộc cả hai đối
tượng: trao và nhận.
Trong lãnh vực giáo dục, khen thưởng và chê trách đều là hai lợi
khí được sử dụng song song. Trước đây nền giáo dục Ðông Phương
đặt nặng vấn đề trừng phạt chỉ trích, trong khi nền giáo dục Tây
Phương chú trọng sự tưởng thưởng khen ngợi. Cách vận dụng ấy là
thuộc vào nền văn hoá, phong tục của mỗi phương, vì vậy hậu quả cũng
có phần sai biệt.
Thiết nghĩ người khen ngợi hay chỉ trích, chỉ mang lại kết quả
tốt đẹp, khi nào họ biết sử dụng hai lực tương phản này đúng
lúc, áp dụng đúng tâm lý từng đối tượng, phải thành thật trong tinh
thần thiết tha xây dựng cầu tiến. Ngược lại một người khen, chê
thiếu trách nhiệm, thiếu khách quan và có dụng tâm không tốt, chính
bản thân người ấy hoàn toàn chịu trách nhiệm về hậu quả chẳng
lành.
Người được khen hay bị chê, dù ở trong trường hợp nào cũng phải
dè dặt, xem xét và phán đoán một cách chính xác, không nên có
những phản ứng bồng bột nông nổi, mới tránh được sự sai lầm, tai
hại. Nói cách khác không quan trọng hóa khen hay chê, mà phải tìm
hiểu sự thật, chân lý trong lời khen chê ấy.
Tóm lại, điềm tĩnh trước khen chê là thái độ của người hiền trí sáng suốt mà người con Phật cần nên tu tâm.
Nguồn: buddhanet.net