Đã từ lâu rồi, tôi thường nhờ một người cung cấp
cho tôi những bông hồng làm bằng vải để cài lên ve áo khoác mỗi ngày chủ
nhật. Với tôi đó là một cử chỉ trân trọng và đã trở thành thông lệ. Tuy
một ngày chủ nhật nọ, những gì mà tôi cho là bình thường đã trở nên rất
đặc biệt.
Trên con phố tôi thường đi dạo ngày chủ
nhật, có một cậu bé đến trước mặt tôi và bảo: Thưa ông, ông sẽ làm gì
sau khi dùng bông hoa ấy? Ngay lúc đó tôi không biết là cậu bé nói gì,
nhưng rồi cũng kịp hiểu ra.
Cháu nói cái này hả? – Vừa nói tôi vừa
chỉ vào hoa hồng đính trên áo khoác của mình.
Cậu bé đáp lại: Thưa ông, đúng ạ! Nếu
ông định vứt nó đi để thay cái khác thì xin ông hãy cho cháu cái cũ ấy.
Lúc đó tôi mỉm cười và vui vẻ bảo rằng cậu ta có thể lấy bông hoa này,
và tôi hỏi xem cậu sẽ làm gì với bông hoa ấy.
Cậu bé nhìn tôi rồi nói: Thưa ông, cháu
sẽ tặng cho bà nội. Cha mẹ cháu đã ly dị cách đây một năm. Cháu đang
sống với mẹ, nhưng mẹ đi thêm bước nữa và mẹ muốn cháu đến sống với bố.
Cháu sống với bố một thời gian, nhưng bố lại bảo là cháu không thể sống
chung với bố được nữa. Thế là bố gởi cháu đến nhà bà. Lúc nào bà cũng
thật tốt với cháu. Bà nấu ăn và chăm sóc cháu thật chu đáo, vì vậy nên
cháu muốn tặng bà bông hoa xinh đẹp này để cảm ơn tình thương yêu của bà
dành cho cháu.
Khi đứa bé vừa dứt lời, tôi hầu như
không thể nói gì được nữa. Mắt nhòa lệ và tôi biết cậu bé đã chạm đến
những ngõ ngách sâu kín nhất của tâm hồn tôi. Tôi gỡ cành hoa trên áo ra
vào bảo: Con trai, đây là điều tốt đẹp nhất mà ta đã từng nghe được,
nhưng con đừng lấy bông hoa này vì nó bé quá. Ta sẽ mua cho con một bó
hoa lớn để con mang về tặng cho bà, bởi vì bà xứng đáng nhận được những
điều tốt đẹp nhất. Tôi xúc động nhìn cậu bé ôm bó hoa ra đi, đối với
tôi, chính tâm hồn cậu bé là một vườn hoa đẹp nhất.
(Kể theo The Values of Life)
BÀI HỌC ĐẠO LÝ :
Đọc xong câu chuyện này, có lẽ không
ai trong chúng ta mà không xúc động nghẹn ngào cảm thương cho hoàn cảnh
của cậu bé hồn nhiên thơ dại kia. Thật sự ra thì chẳng ai muốn ly hôn để
cho con mình lâm vào hoàn cảnh tội nghiệp như thế. Nhưng khi những mâu
thuẫn giữa vợ chồng không thể nào giải quyết êm đẹp thì việc chia tay
khó có thể tránh được.
Tại vì sao người ta ly hôn? Có đến
nghìn lẻ một lý do ly hôn, dù cho đó là lỗi tại người cha, lỗi tại người
mẹ hay cả hai người đều có lỗi, thì những đứa con vẫn hoàn toàn vô tội.
Và nạn nhân đáng thương nhất của ly hôn không ai khác chính là những
đứa con, kết quả của tình yêu một thời đã đơm hoa kết trái. Nhìn cậu bé
trong câu chuyện trên mà thấy mủi lòng. Nhưng cậu bé ấy vẫn còn may mắn
rất nhiều là có mái ấm của bà để nương tựa. Còn biết bao số phận của các
cậu bé, cô bé khác đang thiếu thốn tình thương, có cha mẹ mà như không,
một số em được vào các nhà tình thương, mái ấm tình hồng, trại mồ côi…
còn lại không ít các em sống vất vưởng kiếm ăn trên đường phố, thật là
tội nghiệp! Có ai dám chắc rằng, trong hoàn cảnh ấy các em sẽ trở thành
người tử tế, lương thiện?
Một câu ca dao rất cũ: “Chồng giận thì
vợ bớt lời/ Cơm sôi bớt lửa mấy đời cơm khê”. Ra đi mẹ đã dặn con “Một
điều nhịn, chín điều lành”. Sự nhẫn nhịn và lòng khoan dung mà Đức Phật
đã dạy, sẽ giúp cho ta góp phần hóa giải được những mâu thuẫn lỗi lầm
của người bạn đời thân thiết nhất của mình, để có thể thương được họ vào
những lúc rất khó thương. Làm được điều ấy sẽ giúp cho chúng ta tránh
được những đỗ vỡ, giảm thiểu tình trạng ly hôn và những đứa con yêu quý
của chúng ta sẽ không phải xa cha mẹ như cậu bé đáng tội nghiệp kia. Và
cha mẹ sẽ rất xứng đáng nhận bó hoa hồng đẹp nhất từ tay đứa con yêu quý
của mình.
Đánh máy: Huỳnh Hoa – Liên Hoa
Lê Đàn (Theo GNO 489)