Trong không gian yên
tĩnh, chỉ có tiếng xào xạc nhè nhẹ của lá và hoa, ta ngỡ ngàng ngắm
nhìn nụ cười hiền từ và khuôn mặt thanh thản một bóng áo nâu. Tự hỏi
thầm rằng con người dịu hiền thanh khiết đó là ai?
Niệm Phật không phải
chuyên chỉ về miệng niệm, mà dùng tâm để tưởng niệm, cũng là niệm Phật.
Cho nên trong môn Niệm Phật ngoài phương pháp Trì Danh, còn có ba pháp
khác nhau nữa là: Thật Tướng, Quán Tưởng và Quán Tượng.
Kinh Đại
Bát-nhã nói mục đích của kinh là đạt
đến thực tại bổn nguyên và tối hậu là tánh Không. Tánh Không này còn được gọi
bằng nhiều tên khác như “thật tướng của tất cả các pháp, chân như, pháp giới,
pháp tánh, pháp trụ, pháp định, thật tế, tánh chẳng hư dối, tánh chẳng biến
khác, tánh bình đẳng, hư không giới, bất tư nghì giới”.
Các Tổ Sư, các Cao Tăng Phật giáo là những vị thực tu
thực chứng, có Định có Tuệ, có kiến giải sâu sắc, có tầm nhìn thấu thị
về nhiều vấn đề, do vậy lời nói, câu chữ viết ra thành thơ, thành văn,
hoặc phát biểu nơi này nơi khác, những lúc mạn đàm, đều sâu sắc để lại
dấu ấn cho người đọc người nghe.
NSGN - Trong kinh Lăng nghiêm ,
có đoạn Đức Phật nói rằng: Này A Nan, Ta cho phép Tỳ-kheo ăn 5 loại
thịt thanh tịnh (ngũ tịnh nhục). Nhưng thịt này thật sự là do thần lực
của Ta biến hóa ra, chứ căn bản không có mạng căn và Nỗi niềm thực phẩm chay giả thịt.
Một trong những đặc tính quan trọng của giáo pháp Đức Phật là giúp người
hành trì có được an lạc trong hiện tại. Những người không hiểu Phật pháp thường
cho rằng tu theo đạo Phật là hướng đến một thế giới khác, đó là cõi Cực lạc hay
Niết-bàn. Do nhận thức sai như thế nên không ít người cho đạo Phật là tiêu cực,
bi quan, yếm thế.
Đây là tuệ giác rất cao của đạo Bụt về vấn đề làm mới. Tất cả
những lầm lỗi đều do tâm mà ra. Tâm không chánh niệm gây ra đam mê, hờn
giận, ganh ghét, ngu si v.v... Giáo lý này cho ta thấy rõ rằng tất cả
những lầm lỗi và những vọng tưởng đều xuất phát từ tâm ta.
Cách
đây ít lâu - chính xác là ngày 14 tháng 9 - một bài viết được đăng lên
trang Phật giáo Thư viện Hoa sen có nhan đề “Kinh Vu Lan Bồn thực hay
giả?”
của tác giả Đáo Bỉ Ngạn. Ngay hôm sau đó, bài viết này cũng xuất hiện
trên trang Văn hóa Phật giáo và gợi lên một loạt những tranh biện kéo
dài đến hơn một tháng sau. Ý kiến cuối cùng được đăng bên dưới bài viết
này là vào ngày 20 tháng 10.
Mục đích của người xuất gia là giải thoát, con đường dẫn đến sự giải thoát, không thể nào tách rời nguyên tắc cơ bản Học và Tu.
Câu hỏi nêu trên không phải do tôi đặt ra, nhưng lúc đi thuyết trình về Thiền, có thính giả đặt câu hỏi “ Thiền, Tịnh …chúng tôi nên tu theo pháp môn nào?”. Bài nầy sẽ tóm lược vài ý để góp phần trả lời câu hỏi rất thực tế vừa nêu.
Các tin đã đăng: