Chuyện kể rằng có một ngư dân đi đánh cá. Ông thả lưới suốt buổi
sáng mà không bắt được con nào, tức quá ông ta bao lưới xung quanh khúc
sông rồi đập nước ầm ầm. Nhiều con cá hốt hoảng chạy loạn xạ nên bị
dính vào lưới.
Trong các việc làm phước thiện thì biên chép và ấn tống kinh điển luôn được khuyến khích và ca ngợi, vì lợi lạc của nó đối với người làm phước thật nhiệm mầu, không thể nghĩ bàn. Thời xưa, khi các phương tiện ấn loát còn thô sơ thì chép kinh thành nhiều phiên bản để tụng đọc là hình thức phổ biến.
“Đệ
tử ta, dù ở xa ta ngàn dặm, tâm nghĩ đến giới của ta mà tu thì được đắc
đạo. Trái lại dù kẻ ở bên cạnh ta mà tâm tà cũng chẳng bao giờ đắc
đạo”.
Đức Phật dạy trong 6 pháp ba la mật, bố thí làm đầu và
muốn trồng căn lành ở Tam bảo.phải cúng dường chư Tăng là việc chính. Vì vậy,
bố thí và cúng dường là đề tài mà Tăng Ni, Phật tử phải quan tâm. Bố thí và
cúng dường thế nào cho đúng là vấn đề đặt ra.
Trong kinh, Đức Phật dạy rằng “Khi cúng dường tứ sự đến cho một vị
tỳ-kheo, hai vị tỳ-kheo, cận sự nam nữ đừng nghĩ đến cá nhân vị ấy mà cứ
khởi tâm cúng dường Tăng, cúng dường Tăng Bảo thì phước báu ấy sẽ rất
toàn hảo, rất thanh tịnh”.
Tâm Bồ đề này là vua
trong các pháp lành, phải có nhân duyên mới phát
khởi được. Nhân duyên ấy, nay nói tóm lược thì có
mười thứ là : 1 là nhớ ơn sâu nặng của Ðức Phật, 2
nhớ ơn cha mẹ, 3 nhớ ơn sư trưởng, 4 nhớ ơn thí chủ,
5 nhớ ơn chúng sanh, 6 nhớ khổ sanh tử, 7 vì tôn
trọng linh tánh của mình, 8 sám hối nghiệp chướng, 9
cầu sanh Tịnh độ, 10 vì mong muốn làm cho Phật pháp
tồn tại lâu dài.
Trong các việc lành, bố thí đứng hàng đầu, động cơ
của sự bố thí là lòng từ bi, muốn chia xẻ và cứu
giúp người khác. Chính đức Phật đã trải qua vô lượng
kiếp thực hành bố thí đầu mắt tay chân, vợ con, nhà
cửa, thành quách, v.v...
Hôm nay thật
là hữu duyên, tôi về chùa này lần thứ hai, chứng kiến thành quả của Đại đức Phước
Tiến, đã hoàn thành ngôi chùa trang nghiêm, rộng lớn, là việc đáng khen ngợi.
Con đường Bồ tát – con đường lý tưởng nổi tiếng của Phật giáo Đại
thừa – không phải là pháp tu để thành thánh, thành tiên, mà là một lối
sống ai cũng có thể ước mong thành tựu được. Ngài Chogyam Trungpa
Rinpoche giải thích rằng, ai phát nguyện tu hạnh bồ tát thì chỉ có một
lời nguyện đơn giản là: lo cho chúng sinh trước hết và không giữ lại gì
cho chính mình. (Carolyn Rose Gimian)
Ra đồng cuốc đất, giở cuốc lên cuốc xuống, làm mệt đứng
chống cuốc thở, ngó trời ngó mây chơi. Còn mình ngồi đó, một giờ hai giờ
có dám nghỉ đâu. Lúc nào cũng phải dòm chừng, hết chú này tới chú khác
trồi lên liên miên. Một hai giờ đồng hồ không nghỉ chút nào hết.
Các tin đã đăng: