Bao giờ chúng sanh còn đau khổ còn sanh tử luân hồi, thì lòng từ ứng hiện của Bồ Tát Quán Âm vẫn biến hiện mãi mãi để cứu độ dẫn dắt chúng sanh ra khỏi luân hồi đau khổ.
Hoàng Kim Ấn hoảng hồn la lên “Nam Mô A Di Ðà Phật”. Lập tức người đứng gác bảng tóm lấy cổ chàng và nói: “Ðúng người này rồi”. Hoàng Kim Ấn chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, cứ van lạy để xin lỗi vì trót vô ý để đòn gánh đụng vào trán nhà văn. Nhưng người gác nhất định không buông tha chàng, và vội vàng đưa chàng về trình với Phú ông.
Nghe kể lại sự tình xong, vị thiền sư thở dài, cau mày quở trách: “Làm sao một võ sĩ như ngươi có thể hèn mạt như thế được? Nếu không thắng được những tiếng “meo” kia, thì ngươi chỉ còn có một cách là tự sát.
Tình thương không chỉ là lời nói, tình thương là hành động trong cả vô hình lẫn hữu hình. Tình thương có thể phát triển hoặc thậm chí bị phá hủy, nhưng tinh hoa của nó thì không bao giờ bị hủy diệt. Có những hành động nuôi dưỡng tình thương, nhưng cũng có những hành động làm cho tình thương bị lụi tàn và chết.
Có lần Nam hỏi: “Ngoại ơi sao con không bao giờ thấy Ngoại nổi nóng với ai cả”. Ngoại cười, nụ cười hiền lành nhưng rạng rỡ và đôi mắt chan chứa niềm hạnh phúc. “Khi lớn lên con sẽ hiểu, nóng giận là con dao sắc nhất giết chết chúng ta. Lúc nóng giận mình không làm chủ được hành động của mình và rất dễ dẫn đến hậu quả không lường trước được.
Một Phật tử Trung Hoa, ông Trần Hải Lượng, có người bạn tên Hoàng Ðồng Sanh. Ðôi mắt cư sĩ họ Hoàng rất lạ, có thể thấy được ma quỉ và điện quang của mỗi người.
Chẳng rõ ngày xưa vua chúa đi kinh lý thì dân chúng sợ hãi đến cỡ nào, chớ bà Chắc kinh lý thì không những dân chúng không dám nhìn mà còn trốn nữa kia. Thấy bóng dáng bà từ xa, thiên hạ bắt đầu lỉnh đi chỗ khác, dặn con cái rằng bà có hỏi thì nói ba má không có nhà nghe con
Mỗi sáng xả thiền, thầy đều thấy những viên sỏi trắng được sắp xếp gọn gàng ngay lối đi. Ngày một ít. Lâu dần, con đường nhỏ dẫn đến ngôi tịnh thất đã trải đầy thảm sỏi.
Lão Bé là người bạn dễ thương của những người dân quanh vùng. Họ đã khám phá ra sự hiện diện của lão thật muộn. Một con người sống bao nhiêu năm bên cạnh, mà họ không hề để ý, quan tâm tới. cho đến một hôm,trong một buổi dạo núi, có người thấy lão Bé cưỡi mây mà bay. Vâng, Lão Bé đạp mây mà đi tới, như một vị tiên ông đầu tóc bạc phơ.
Tuổi trẻ nào rồi cũng sẽ qua, thời gian thì không chờ đợi bất cứ điều gì, và ai chắc được mình sẽ sống cho đến phút tuổi già. Trong quãng đời ngắn ngủi ấy, ta đã để lại được gì cho cuộc sống hay cũng chỉ mờ nhạt như màn sương khói?
Các tin đã đăng: