Chùa xây theo lối
kiến trúc vừa cổ kính vừa hiện đại, có sân trồng hoa kiểng, có Đông lang Tây
lang làm nhà chúng và có cả tầng hầm làm nhà kho nhà bếp và nơi để xe của quý cô. Chùa khánh
thành xong, mở nhiều khóa tu nên Phật tử lui tới đông đúc. Buổi
sáng khi công việc bếp núc thu dọn xong là quý cô
rút hết lên lầu . Lúc này khu tầng hầm là nơi vắng vẻ yên tịnh hơn cả .
B uổi sáng mặt biển êm như mặt hồ, sóng nhẹ nhàng đưa nhau
vào bãi rồi tan nhanh không lưu luyến. Biển mơ hồ lời nói, sóng tan về đâu? Bãi
cát phẳng mịn như một ngày sớm chưa kịp vọng tưởng. Những con còng in dấu rón
rén lao xao chạy đi chạy lại, chui vào hang ổ rồi lại chạy ra, không thể chụp
bắt vì chúng lẫn nhanh như gió. Không vào hang còng sao bắt được còng. Ði vào
ngõ ngách của tâm, khám phá hang ổ và cười với những chú còng gió vọng tưởng.
Tâm mình mà nhiều hang ổ thì nó sẽ lủng thủng chỗ nầy chỗ nọ, không mịn màng
như mới nhìn thoáng qua.
Sáng sớm tôi thích lang thang
ngoài đồng cỏ. Có nhiều giống chim lạ và tiếng hót của chúng đã đưa tôi ra tới tận
bìa rừng. Trời mù sương lạnh buốt. Bỗng tôi giật thót người, mồ hôi trán nhỏ
giọt. Có bóng ai chập chờn bên khu đồng mả. Một thoáng tôi kịp nhận ra con bé. Quái
lạ. Không hiểu nó làm gì ở đây vào giờ này.
Vì đâu mắt lệ chứa chan. Một màn sương bỗng giăng ngang lưng trời. Kiếp người cũng một kiếp người. Mẹ ơi sao có người cười, kẻ đau.
Tôi vẫn im lặng ngồi đó nghe
tiếng chiều ngân dài bên trang kinh vừa khép. Mưa thật rồi. Mưa như trút xuống
ký ức tôi cái chiều lang thang ở Huế. Đói, khát và mưa thầm thì đã làm cho nước
sông Hương thêm ngấn lệ và câu chuyện lão hành khất, lại hiện về như một trang
kinh còn sủng mực…
Chùa Một Cột (Diên Hựu tự hoặc Liên Hoa đài) là di tích đặc biệt,
biểu tượng của thủ đô, với lịch sử lâu đời và giá trị văn hóa, tâm linh.
Nhưng gần đây, ngôi chùa có một không hai này bị xuống cấp, nước từ mái
dột xuống các pho tượng, ngập cả nhà tổ, nhà mẫu cũng như đường vào
chùa....Trước thực trạng này, UBND quận Ba Đình đã lập đề cương kế hoạch
đầu tư dự án tu bổ, tôn tạo di tích chùa Một Cột và đang lấy ý kiến
triển khai.
Lên
đường là bỏ hai chân xuống tháng ngày, dấn bước lên những vùng chon von tuế
nguyệt. Bỏ được hai chân vào tháng ngày là bước qua con đường gai góc, dẫm trên
cỏ cây héo úa, và tất cả sẽ trở biếc bật hương theo từng vết chân vô ảnh. Đi,
cứ đi âm thầm đơn độc, lắng nhìn, lắng nghe, ứng cảm. Nếu mãi phô trương náo
nhiệt ắt không thể và không ngôn ngữ nào đủ sức dẫn truyền.
Tu báo hiếu là một truyền thống tốt đẹp lâu đời của người Khmer theo Phật giáo Nam tông ở các tỉnh khu vực đồng bằng sông Cửu Long. Việc tổ chức đám tu - theo cách gọi của người địa phương về việc tổ chức lễ nhập tu báo hiếu - thường được tổ chức vào khoảng thời gian trước hoặc sau Tết Chôl Chnam Thmây.
T rong suốt cuộc đời, chúng ta hiếm khi có được những giây
phút cô liêu, tịch mịch. Ngay cả những khi sống một mình, cuộc đời chúng ta
cũng tràn ngập với quá nhiều nguồn tác động, quá nhiều kiến thức, quá nhiều kỷ
niệm của những kinh nghiệm chúng ta đã trải qua, quá nhiều lo âu, đau khổ và
mâu thuẫn khiến cho tâm trí chúng ta ngày càng trì trệ, ngày càng chai lì, hoạt
động một cách tẻ nhạt, chán chường.
T ôi
thường đến thăm cha tôi vào lúc chiều tà và lần nào cũng đi quanh ghé chào hàng
xóm của ông. Thế giới người chết thật thanh bình, chẳng có cảnh đua giành tranh
cãi, tất cả ở bên nhau êm ả dù lrước kia có thể khác nhau về thân phận hoặc
quan niệm sống. Hơn nữa, họ còn gợi được tình nhân ái giữa những người sống, vì
nhiều khi đến đây tôi thấy đã có nhang thắp đỏ cắm trên mộ cha tôi cùng những
nhà mồ bên cạnh.
Các tin đã đăng: