Lễ tự tứ có 3 là:
1. Tăng tự tứ (saṅghappavāraṇā), nơi có từ 5 vị tỳ-kheo trở lên làm lễ tự tứ, gọi là saṅghappa-vāraṇā.
2. Nhóm tự tứ (gaṇappavāraṇā), nơi chỉ có hai, ba, hoặc bốn vị Tỳ-kheo làm lễ tự tứ, gọi là gaṇappavāraṇā.
3. Cá nhân tự tứ (puggalappavāraṇā) chỉ có một vị Tỳ-kheo đơn thân làm lễ tự tứ, gọi là pugga-lappavāraṇā.
T heo quan điểm Phật Giáo, trong tất cả loại
hữu tình chúng sanh, con người luôn đóng một vai trò quan trọng trong việc
phát triển tâm linh (tu tập); vì thế, mục đích của Phật Giáo là nhắm vào
đối tượng con người để hướng dẫn họ có một cuộc sống hoàn toàn chơn thiện
mỹ, và trở thành người có nhân cách đạo đức hoàn thiện.
Phật giáo là đạo công truyền chứ không phải bí truyền ,
là đạo trí tuệ chứ không phải giáo điều, lại càng không chấp nhận sự
cuồng tín. Chính Ðức Phật đã bác bỏ quan điểm độc quyền của Bà La Môn
cho rằng chỉ có giáo sĩ Bà La môn mới có quyền đọc Thánh kinh Vệ Ðà.
Giới
luật là yếu tố cần thiết để một Tỳ-kheo làm mô phạm cho trời người,
bước đi trên con đường giải thoát được vững chãi. Giới luật không phải
là điều kiện gượng ép hay bó buộc mà hoàn toàn mang tính chất tự giác,
tự phát nguyện thọ trì.
Không
bao lâu sau khi Đức Thế Tôn nhập Niết bàn, tôn giả Đại
Ca Diếp tập họp 500 vị đại Tỳ kheo tại giảng đường
Trùng Các, bên dòng sông Di Hầu, thành Tỳ Xá Ly, để chuẩn
bị kết tập kinh luật. Trong số 500 Tỳ kheo này, 499 vị đã
đắc quả A La Hán, chỉ trừ tôn giả A Nan.
Trải qua nửa
thế kỷ thuyết pháp độ sinh, Ðức Ðạo sư đã hóa độ đủ mọi hạng người, không phân
biệt màu da, chủng tộc, giai cấp, sang hèn. Những đệ tử được Thế Tôn hóa độ, do
căn cơ trình độ, tuổi tác, giới tính bất đồng, vì thế được chia thành 7 nhóm và
được gọi là 7 chúng đệ tử của Phật.
Bát quan trai
giới là một phép tu hành của người tại gia áp dụng trong một ngày một đêm (24
giờ). Chữ "Quan"
là cửa, cửa ngăn chặn 8 điều tội lỗi. Chữ "Trai", tiếng Phạn là
Posadha, nghĩa là khi đã qua giờ ngọ (12 giờ trưa) không được ăn nữa. Vậy
"Bát quan trai giới" là sự giữ gìn cho thân tâm được thanh tịnh trong
24 tiếng đồng hồ
Trong Phật giáo từ đâu có luật? Đó là từ khi có xã hội loài người, có tích lũy,
có tư hữu, thì có cạnh tranh và dẫn đến là có luật.
Chúng ta đều biết Năm Giới (không sát sinh, không
trộm cướp, không tà dâm, không nói dối, không say sưa) và Mười Điều
Thiện (không sát sinh, không trộm cướp, không tà dâm, không nói dối,
không nói lưỡi hai chiều – chẳng hạn nịnh bợ đâm thọc, không nói lời xấu
ác, không nói lời thêu dệt, không tham dục, không sân hận, không tà
kiến).
Từ lúc ánh sao mai tỏa sáng, Đức Thế Tôn chứng đắc Vô Thượng
Bồ Đề nơi vườn Lộc Uyển, thuyết Tứ Thánh Đế độ năm anh em Kiều Trần Như,
Phật Pháp Tăng Tam Bảo hiện hữu trên thế gian trải qua hơn 2500 năm tồn
tại và phát triển. Phật Giáo đã trở thành một trong ba tôn giáo lớn
trên Thế Giới và có sự ảnh hưởng rất lớn trong xã hội loài người từ văn
hóa tinh thần đến vật chất
Các tin đã đăng: