Mẹ kính yêu!
Đêm nay trời se lạnh. Gió thổi mơn man hiu hắt đượm buồn. Không gian
tĩnh mịch. Bầu trời thưa ánh sao. Con lại thẫn thờ đếm từng bước chân
côi, lòng thổn thức nhớ về dĩ vãng.
Mẹ ơi!
Nào phải chỉ ngày hôm nay con mới nắn nót nỗi niềm mà từ lâu rồi con đã
giữ kín trong ký ức. Để đến bây giờ, phút chốc bỗng trỗi dậy trong con
khi nhận ra mình mất mẹ. Lòng đắng cay trĩu nặng u buồn.
Mẹ biết không, có những đêm dài mình con đơn lẻ, nghe tiếng mưa thu rả
rích mà nghẹn nỗi thương sầu. Lòng ngậm ngùi nhớ mẹ nước mắt rơi.
Mẹ ơi! Con xin cúi đầu lạy mẹ. Người đã cho con hình hài bằng niềm đau
tột độ; đã nuôi lớn thể xác và tâm hồn con bằng dòng sữa bổ dưỡng ngọt
ngào, lời ru êm dịu; đã tắm mát hồn con trong suối nguồn ấm áp yêu
thương. Người đã cho con sự sống bằng máu và trái tim, đã lo lắng, hy
sinh trọn đời vì con trẻ... Vậy mà... con đã vô tâm không nghe thấy. Đến
khi con chợt hiểu ra thì mẹ đã không còn!
Mẹ ạ! Nhớ những lần con thủ thỉ nói lên mơ ước của mình, mẹ nhìn con lạ
lẫm, bất ngờ. Con xin mẹ đi tu, mẹ phớt lờ cười gượng. Cũng phải thôi.
Có người mẹ nào muốn con mình lớn lên làm “thầy chùa” đâu? Lại sống xa
con mẹ càng không bao giờ chấp nhận. Mặc dù mẹ hiểu hết những khát vọng
của con và dư biết tương lai con chọn là hướng đi thánh thiện. Nhưng vì
quá thương con mà mẹ phải lắc đầu không ưng thuận.
Cho tới một hôm, con trốn nhà ra đi. Việc không thành... con quay trở
lại. Lúc này con mới thật sự biết tình thâm mẫu tử thiêng liêng không dễ
xa rời.
Con về sống bên mẹ, lòng vẫn nuôi hoài bão ban đầu. Mẹ đoán biết được
nên giữ con “kỹ” hơn.
Vài tháng sau, con vào bộ đội. Thương con, mẹ tính đủ mọi cách để “hoãn
binh”, còn con cứ một mực đòi đi cho tròn nghĩa vụ. Để rồi... đêm từng
đêm nhớ mẹ nước mắt giàn giụa bờ mi.
Mẹ ạ! Những ngày tháng sống trong quân ngũ, con có dự tính của mình. Con
nghĩ khi trở về sẽ xin mẹ xuất gia. Nếu mẹ không cho... con cũng cất
bước. Lần này chắc chắn vậy.
Nhưng hỡi ôi! Nhiệm vụ chưa thành thì mẹ đã mất. Khung trời xưa đổ nát
từ nay. Không có mẹ đời con hiu quạnh. Không có mẹ... căn nhà trống vắng
lạnh lùng. Không có mẹ, ước mơ của con cũng lạc loài ý nghĩa.
Thưa mẹ! Dòng thời gian thầm lặng trôi mau, tâm nguyện của con nay đã
đạt thành rồi. Con sung sướng lắm. Phải chi còn có mẹ, con sẽ dâng lên
người niềm hạnh phúc này để mẹ con mình cùng chia sẻ nguồn vui. Và con
cũng sẽ nói với mẹ rằng dù con có đi đâu, ở đâu mang hình thức nào con
cũng nghĩ về mẹ, yêu thương mẹ.
Mẹ ơi! Bao năm qua sống nơi thiền tự, vui trong tình thầy bạn ấm êm; tất
cả buồn vui, hoài vọng, ngậm ngùi một thuở đã đan nhau nằm im lìm trong
kí ức mà hình bóng mẹ hiền vẫn nguyên vẹn trong tim con. Con nhớ mẹ buồn
da diết lắm! Ôi! Một nỗi nhớ thương đong đầy hạnh phúc trong tâm hồn:
“Vì biết cuộc đời khổ với không,
Nên con gác lại mối thương lòng.
Hoằng dương chánh pháp đền ơn nặng,
Cúc dục sanh thành thỏa ước mong.”
Tháng 7-2001