Trước khi xuất gia, con đã ngưỡng mộ hình ảnh đó. Đẹp lắm, hạnh phúc lắm, bình yên lắm. Chú tiểu đi sau thầy mình, đùa giỡn với cái bóng của thầy. Thầy từng bước nhẹ nhàng thong thả trong ánh nắng chiều vàng nhạt. Con nhớ lắm... Nhớ rõ mồn một. Ấy thế mà khi xuất gia trở thành chú điệu, con không còn cảm thấy điều đó là hạnh phúc nữa. Con nghĩ rằng làm một chú điệu quá nhỏ bé. Con luôn muốn mình lớn lên thật nhanh để làm những việc lớn lao, để nhận được cái nhìn khác từ mọi người. Con đã là một chú điệu không trọn vẹn, đúng không thưa thầy? Giờ thì con lớn thật rồi... Con cũng nhận ra con đã đánh mất thời gian làm chú điệu của mình. Vĩnh viễn. Lúc đó, con không nghĩ đựơc rằng một chú điệu đi theo hầu thầy là việc lớn lao, pha một ấm trà, rót cho thầy cốc nước, đuổi chim khi chúng sà xuống trộm thóc,... tất cả nếu con làm với tâm thật hồn nhiên trọn vẹn thì đó là việc lớn lao rồi. Chiều nay, con thấy chú điệu đi sau thầy với nét ngây thơ trong sáng... Con đã đánh mất thứ gì đó...