Tuổi trẻ nào rồi cũng sẽ qua, thời gian thì không chờ đợi bất cứ điều gì, và ai chắc được mình sẽ sống cho đến phút tuổi già. Trong quãng đời ngắn ngủi ấy, ta đã để lại được gì cho cuộc sống hay cũng chỉ mờ nhạt như màn sương khói?
Thời gian - hai từ ấy nghe quá đỗi quen thuộc, bình thường. Nhưng sáng nay khi thức dậy, tôi thật sự ngỡ ngàng vì nhận ra hôm nay là ngày chủ nhật. Lại một tuần nữa đã hết, thời gian qua thật nhanh quá! Nhìn lại, ta thấy mình dường như đã lãng phí và hời hợt trong nhiều thứ. Chí nguyện chưa thành, nghĩa tình chưa báo, mà nhịp vô thường vẫn vùn vụt vô tình.
Tuổi trẻ nào rồi cũng sẽ qua, thời gian thì không chờ đợi bất cứ điều gì, và ai chắc được mình sẽ sống cho đến phút tuổi già. Trong quãng đời ngắn ngủi ấy, ta đã để lại được gì cho cuộc sống hay cũng chỉ mờ nhạt như màn sương khói?
Trong khoảnh khắc này đây, tôi bỗng cảm nhận sâu sắc lời Phật dạy về "thời gian":
"Ngày nay lại đã qua rồi
Mạng căn huyết mạch lần hồi tiêu hao
Dường như cá cạn ở ao
Khổ thêm thì có chút nào vui đâu..."
Cũng cùng trong cuộc sống này, nhưng lại có người đạt đến ước mơ, người lại không. Sự khác biệt đó phải chăng là ở niềm tin và nghị lực nơi mỗi người? Niềm tin và nghị lực là chiếc chìa khóa để mở ra cánh cửa thành công, và mỗi chúng ta ai cũng sẵn có chiếc chìa khóa ấy. Nhưng có lẽ vì biết mình đã có được chìa khóa nên chúng ta có thái độ ỷ y và chờ đợi, thời gian vẫn còn dài và ta vẫn còn trẻ, vội gì lo lắng chuyện ngày mai. Chính vì lẽ ấy mà nguồn năng lượng “niềm tin & nghị lực”không được ta nuôi dưỡng thường trực. Và cỗ xe vô thường thì không hề báo trước cho bất cứ ai, tuổi già hay tuổi trẻ.
Cuộc sống đúng là vô thường, nhưng mỗi nhịp vô thường chính là từng cung bậc của đời sống, mỗi phút đi qua là mỗi phút ta được chứng kiến sự biến ảo của cuộc đời. Thăng trầm, vinh nhục, khổ vui… tất cả làm cho bức họa vô thường thêm đa màu sắc.
Khi nói đến vô thường chúng ta thường có những suy nghĩ bi quan và muốn chôn vùi khát vọng, đây hoàn toàn không phải là một nhận thức đúng đắn. Dẫu biết là vô thường, nhưng lời Phật dạy là ta cần đi trong vô thường và vận dụng vô thường để đạt đến mục tiêu, đó mới là một nhận thức khôn ngoan và tích cực. Thử hỏi nếu không có sự vô thường thì làm sao từ một em bé lại trở thành vị kĩ sư, bác sĩ? Không có vô thường thì ở địa vị phàm phu làm sao tu hành có thể đạt thành Thánh vị?
Chính nhờ vô thường mà ta có đầy đủ niềm tin và nghị lực để vượt lên chính mình và đạt thành sở nguyện. Và cũng vì là vô thường biến đổi mà ta cần tích cực tranh thủ thời gian để tìm đến đại dương mênh mông bằng đôi chân niềm tin và nghị lực. Chớ để như cá trong ao cạn thì thật không lấy gì làm đảm bảo cả…