Ảnh minh họa
Ừa, thì tôi vẫn còn trẻ, mới 26 tuổi, nhưng có biết bao những người
trẻ hơn tôi đã ra đi vì những lý do nào đó? Và, còn cả những em nhỏ ở
Bệnh viện Ung Bướu TP.HCM – nơi mà lâu lâu tôi vẫn có ghé thăm, để nhìn
thấy những nụ cười hồn nhiên trên cơ thể chứa mầm bệnh ung thư của các
em. Nghĩ về những điều đó để thấy rằng đôi khi cuộc sống cũng khắt khe
với con người, vô tình hoặc cố ý lấy đi sinh mạng của những người rất
trẻ, đầy nhiệt huyết! Do vậy, ta phải chuẩn bị cho mình sự bất trắc theo
quy luật thường tình của thế gian: có sinh, có tử. Chuẩn bị để chẳng
may mình nhận được kết quả “chỉ còn một ngày để sống” và có cách ứng
biến như những nhân vật mà mình đã từng gặp trên mặt báo như chị Nguyễn
Hồng Công, Lê Thanh Thúy…
Họ đã sống hết mình, đã tỏa sáng trong những thời khắc cam go nhất:
đối diện với từng giây phút ngắn ngủi của cuộc đời. Nếu không có nghị
lực, không có ý chí và niềm khát khao truyền lửa thì làm sao những người
trẻ ấy có thể làm được hành động hơn người trong những tháng ngày cuối
đời, ở lứa tuổi thanh xuân, thậm chí là tuổi teen.
Giả thiết tưởng chừng như ảm đạm và bi quan ấy hóa ra lại rất đỗi cần
thiết đối với bất kỳ ai nếu chúng ta hiểu rõ ý nghĩa của nó. Giả thiết
để giật mình, rằng những tháng ngày qua mình đã sống như thế nào? Có
sống hoài, sống phí, có buông lung theo hoàn cảnh, chạy theo những giá
trị vật chất phù phiếm, bỏ quên tuổi trẻ…? Chắc là có, vì chúng ta còn
trẻ nên chúng ta hay ỷ lại, cứ nghĩ rằng mình khoẻ, mình có khả năng nên
cứ “quên đời đi nhé”, say trong men rượu và men tình, trong những cuộc
vui mà sau khi hả hê ta sẽ thấy trống rỗng, và cứ thế chạy theo những
cuộc vui ấy đến lúc giật mình: ta đã đánh mất quá nhiều thứ…
Không ít người trẻ đã… giá như sau những ngày tháng trôi lăn trong
hơi rượu, thuốc lắc… vì mình đã sống không hết mình, đã để tuổi trẻ ngắn
lại, cho đến khi “chỉ còn một ngày để sống”.
Tôi giả thiết và tôi trả lời, khe khẽ: tôi sẽ thở và mỉm cười với sự
thật mà mình đang đối diện là còn một ngày để sống. À, thì phải vậy
thôi, bởi ta có lo lắng thì sự thật cũng đến, là sau ngày ấy cái chết sẽ
hiện hữu.
Ảnh minh họa
Tôi sẽ gọi điện, và nói với mẹ: con thương mẹ! Câu nói ấy giản dị,
nhưng tôi quên hoặc ít nói, mẹ tôi ít nghe quá nên hẳn mẹ sẽ chẳng biết
tôi thương mẹ nhiều. Mà có thể khi nhận diện được cái chết đang đến tôi
mới biết thương mẹ nhiều hơn tôi tưởng? Có thể lắm chứ!
Tôi sẽ nói với người yêu của mình rằng… tôi yêu em, và em phải vui
sống, sống tốt khi tôi không còn nữa, bởi khi đó em sống còn là sống cho
cả tôi nữa!
Và nếu được, tôi sẽ nói với những người đồng cảnh ngộ như tôi, những
người chỉ còn một ngày sống hãy sống trọn vẹn những yêu thương mà mình
muốn sẻ chia với ai đó. Nếu chưa nói lời xin lỗi thì hãy nói đi, nếu
chưa bộc bạch yêu thương thì cũng hãy nói đi…