C ứ mỗi độ xuân về thì tôi lại
thêm một tuổi. Cái tuổi đời chồng chất chan hòa niềm hân hoan đón xuân, với mái
tóc hoa râm, nếp gia nhăn nheo, trong tuổi ngoài thất thập cổ lai hy, thật khó
chạy đua được với lớp thanh thiếu niên đang vươn lên để bắt kịp trào lưu tiến
hóa của một xã hội văn minh.
Viết một câu thật hay vào giờ khắc thiêng liêng của đất trời! Ý nghĩ này ám ảnh tôi một thời gian dài, hình như từ thời trung học cho đến hết tuổi hăm.
Có 990 ức cư sĩ, do vì đấu tranh kiên cố, phỉ báng kinh giới… sau khi chết đều vào trong loài Rồng..., nay số lượng của loài rông nhiều không thể tính hết.
Có một thời khi cánh cổng tu viện
Chơn Không mở ra, nhiều người nuôi mộng lên núi tu thiền. Tên bạn trẻ vừa gởi
lời từ biệt theo kiểu “nhất đao đại đoạn”, ý rằng tui sẽ mai danh ẩn tích tu
rục, thế là có người chép vội mấy câu thơ mượn ở đâu đó:
T hế gian
chênh lệch nầy quả không hoàn toàn tươi đẹp như cánh hoa hồng. Nó cũng không
tuyệt đối gai góc như cây hồng. Hoa hồng dịu dàng, đẹp đẽ, và mùi thơm ngào
ngạt. Nhưng cái cây sanh ra nó thì mình đầy gai góc. Hoa là hoa. Gai là gai.
Cái gì thuộc về hoa là của hoa. Cái gì thuộc về gai là của gai. Không vì hoa mà
ta lao mình vào gai, cũng không vì gai mà xa lánh hẳn hoa hồng.
Người,
cũng là muôn loài trong cái thế giới ta bà, vẫn mang tứ khổ của cuộc đời, vẫn
phải chịu bao cảnh trầm luân, vẫn phải nỗ lực tu tập để thoát khỏi luân hồi.
Tôi cũng thế. Có lúc tôi chịu đớn đau, chịu bao phiền não. Tôi nào thoát được
chốn trần gian đầy khổ ải.
Một mùa đông nữa lại về trên quê
hương...Đã ba mùa đông trôi đi từ ngày con bước chân vào thành phố này.Bao
nhiêu thay đổi từ nơi con và cả những suy nghĩ cứ dần từng ngày...nhưng con lại
thấy rõ trái tim mình lại ngày càng nhỏ bé và quạnh quẽo vô cùng ở nơi đây!.. .
Từ xưa đến nay, mạng sống chính
là một vấn đề vô cùng thần bí, trừ người dốc hết tâm trí tu hành có được sở
đắc, nếu không thì ai ai cũng đều không biết giây phút nào chúng ta đối mặt với
tử thần. Có lẽ là sang năm hoặc 20 năm sau, có lẽ là hôm nay hoặc một tiếng
đồng hồ sau … Tùy lúc mà có thể bị tai nạn vì xe cộ, động đất hoặc bị những
bệnh hoạn trong thân thể … thật là đáng sợ ! Nhân vì chúng ta không biết thời
hạn khi mình chết, cho nên phải đem câu thành ngữ “triêu bất bảo tịch”
H ình ảnh
hoa sen là một gợi ý sống động để Phật không còn ngần ngại trong việc giáo độ
chúng sanh mà gần gũi nhất là đồng lọai.Ngài đã đánh thức con người thấy rõ
thân phận của mình đang trong nổi khổ trầm luân sinh tử, tử sinh; đang bị nhận
chìm trong vô minh, trói chặt trong muôn điều phiền não, làm cho con người quên
mất hẳn đường về, đường về của sự giải phóng các ách nạn khổ đau trên chính
ngay cái chủ thể có chủng tử Phật tính
Hồ Sinh thuộc dòng dõi thế gia vọng tộc, thông minh đĩnh ngộ, là con trai thứ của một gia đình mộ đạo giàu có trong làng. Lúc nhỏ Sinh đã có tiếng, văn hay chữ tốt nên thầy học vẫn thường khen chàng cho rằng sau này có thể đỗ đạt cao làm rạng rỡ tông môn.
Các tin đã đăng: