Đầu xuân, chùa làng nghi ngút hương trầm, thiện nam tín nữ chen chúc
nhau vào chánh điện dâng hương bái Phật. Người ra kẻ vào ngược xuôi như
bất tận, mặt ai nấy đều vui tươi phấn chấn, y rằng cuộc đời này không hề
có đau khổ lo toan… Nhưng rồi, mọi người phải cau mày nhíu mặt khi
trông thấy một cô gái lạ lùng đang lảng vảng ngoài sân chùa, hệt như
người từ hành tinh xa lạ mới xuống thăm trái đất.
"
Nụ cười cũng có nội dung riêng của nó, nhất là nụ cười Việt Nam không
phải rằng, "cái gì cũng ‘hì’ là xong chuyện" như cách nhìn của Nguyễn
Văn Vĩnh ngày xưa..."
Qua làng Điều Nha, vừa đến địa phận làng Đại, thằng Cường bảo người lái
xe đi chậm lại để tôi có điều kiện nhìn cảnh quan của làng. Đến đoạn rẽ
ngã ba Cầu Bục, thằng Cường - đứa cháu họ của tôi - đột ngột hỏi: Ông
còn nhớ con sông này là con sông nào không?
Hăm ba tháng mười âm lịch qua đi, người Huế tạm biệt cái lo “trời hành
cơn lụt mỗi năm” và tiếp đến đương đầu với mưa lạnh lê thê của mùa
đông. Mưa từ ngày này qua ngày khác thật da diết, thế nhưng, khi trời
vừa xửng, thì niềm vui lại đến, trời đất thênh thang hơn, hoa cỏ bừng
dậy, và dầu đi giữa trời mà vẫn kè kè áo đi mưa, ta vẫn cảm thấy ấm
lòng vì những tín hiệu của mùa xuân như lấp lánh đâu đó.
Trong một năm, thời khắc
thiêng liêng đầy xúc cảm, đó là đêm giao thừa, thời điểm giao thoa giữa năm cũ
và năm mới, cảm xúc giữa cái cũ và cái mới. Đối với thế giới phàm tục và thế
giới siêu nhiên hòa quyện vào nhau, dường như có sự giao cảm vào thời khắc đó.
Thông
lệ hằng năm, năm hết tết đến, nơi nơi người người, dọn dẹp nhà cửa, cho
ngăn nắp hơn, sắp xếp bàn ghế, sửa soạn tủ giường, cho tiện nghi hơn,
trang hoàng phòng khách, cho sáng sủa hơn, lau chùi bàn thờ, cho trang
nghiêm hơn.
Tôi về thăm nhà giữa mùa bão lũ. Sau ba năm xa cách,
những nếp nhăn thay nhau xếp hàng trên khuôn mặt Mẹ, còn tóc tôi cũng bắt đầu
ngã màu vì những ‘lao tâm’ ở xứ người.
Đọc qua lịch sử chúng ta biết nhiều về
hạnh động thù nghịch của Đề-bà-đạt-đa đối với đức Phật như thế nào. Không phải
chỉ xảy ra trong thời đức Phật còn tại thế mà còn lắm nhiều kiếp khác
nữa.
Mọi người mọi việc đều có thể
được nhìn một cách đơn giản khách quan; cái nhân, cái quả cũng tựa như
những giọt nước rơi bừa bãi trên mặt hồ. Chúng ta cứ mãi mê chìm đắm trong bể vô tình và quan trọng hóa mọi sự vật và mọi tình huống . Để
rồi thật ra, tất cả chỉ là cơn gíó thoảng hay những đợt sóng dạt vào bờ
liên tục thay đổi không ngừng - đến rất lẹ và đi cũng rất nhanh.
Thu đã về ở Lumbini. Mỗi buổi sáng ở đây tôi lại được đánh thức bởi
bản hoà tấu của các lòai chim. Thoạt tiên văng vẳng từ xa đến gần là
tiếng gọi giông giống như “Đến đây bái Phật - Đến đây bái Phật” (chim
“bắt cô trói cột” của vùng rừng miền Đông Nam bộ).
Các tin đã đăng: