Học để hoàn thiện chính mình là việc học suốt cả cuộc đời, chẳng thể nào được tốt nghiệp trọn vẹn, nếu ta không có đủ ý chí và nghị lực.
Việc tu hành không phải chỉ là khắc chế thói xấu của thân mà còn phải hóa giải những chướng ngại của tâm ở bên trong mình.
Vẫn biết mình tuy còn là phàm phu, dẫu chưa sánh được với bậc thánh nhân, nhưng không vì thế mà tự coi thường. Nỗ lực tiến tu, thường răn nhắc lỗi mình, cố gắng sửa đổi lỗi lầm, không phải là để trở thành bậc thánh mà là thành một người tốt.
Con người nói chung và người tu hành nói riêng rất dễ rơi vào bẫy của sự tôn kính. Thế tục có bẫy của thế tục. Đạo học có bẫy của đạo học. Quyền lực, địa vị là bẫy của thế tục. Sự tôn trọng và ngưỡng vọng chính là bẫy của đạo học.
Những lúc bực tức phiền não một việc gì đó, tự lượng khả năng suy nghĩ của mình không thể hóa giải được thì niệm Phật là cách tốt nhất để chuyển hóa muộn phiền.
Chúng ta có thể nhờ sự tu hành, trì giới, bố thí, nhẫn nhục mà dần dần mới chuyển hóa được thói xấu.
Cuộc đời này có điều gì là thuộc về chúng ta? Của cải, vật chất, người thân, bạn bè… có thuộc về chúng ta không? Hãy cùng xem cuộc hội thoại giữa người thanh niên và vị thần dưới đây để biết được câu trả lời.
Rảnh rỗi thường xét lỗi mình. Chuyện trò chớ nói thị phi!
Khổ nhọc làm việc sẽ dạy người ta tính kiên trì và sức chịu đựng. Thông qua đó người ta mới từng bước trưởng thành, dần dần tiến đến mục tiêu cao đẹp mà mình hướng tới.
Sự nhận định không qua suy xét bằng lý trí không chỉ dẫn đến chúng ta hành động mù quáng mà nó còn khiến chúng ta sanh phiền não khi thấy người khác không có cùng nhận định với mình.
Các tin đã đăng: