Lời giới
thiệu. -- Đây là bài thuyết giảng về "Đức Phật của chúng ta" một đề
tài dễ làm cho Phật tử ngạc nhiên, vì Đức Phật của chúng ta là Bổn Sư Thích Ca
Mâu Ni Phật rồi còn gì mà phải đặt vấn đề. Nhưng vấn đề sở dĩ được đặt ra là
nhiều khi chúng ta chưa có được một cái nhìn thấu triệt tất cả tinh tường, đức
tướng, hạnh đức, tin đức của đức Phật chúng ta. Do vậy, bài này, một phần giúp
chúng ta trả lời những thiếu sót như vậy.
-oOo-
Đề tài thuyết giảng của chúng tôi hôm nay là: "Đức Phật
của chúng ta" chắc cũng làm cho một số Phật tử ngạc nhiên. Chúng ta là
Phật tử, thời đức Phật của chúng ta là đức Phật Thích Ca Mâu Ni rồi, còn cần gì
thêm mà phải thuyết giảng. Nhưng chúng ta cũng phải xác nhận, chúng ta cũng có
những cái nhìn, những quan điểm lệch lạc về đức Bổn Sư của chúng ta, không đúng
với hình ảnh mà Đức Phật muốn chúng ta hình dung về Ngài cho đúng Chánh Pháp.
Cũng nhiều khi lòng tịnh tín của chúng ta đối với Ngài chưa đạt đến bất động,
còn bị hạn chế rất nhiều. Lại thêm, có nhiều sự kiện chúng ta trích dẫn từ
những tài liệu không được chính xác về Đức Phật của chúng ta và vì vậy, hình
ảnh của chúng ta xây dựng về Ngài cũng có rất nhiều thiếu sót gò bó. Do vậy
chúng tôi nghĩ, một đề tài thuyết giảng nói đến Đức Phật mà chúng ta cũng là
một vấn đề rất cần thiết và nên làm.
Việc trước kia chúng tôi là hạn chế
các tư liệu mà chúng tôi sử dụng, chỉ từ kinh tạng Pali mà thôi. Sự hạn chế này
giúp chúng tôi loại bỏ rất nhiều sự kiện có thể đi quá xa thời đại Đức Phật còn
tại thế, vào khoảng 100 năm sau khi Đức Phật nhập diệt. Sự hạn các tư liệu chỉ
trong kinh tạng Pali giúp chúng tôi xây dựng hình bóng bậc Đạo sư của chúng ta,
vừa có một sự nhất trí trong vấn đề nội dung, vừa diễn tả những hình ảnh tương
đối trung thực về bậc đại Đạo Sư của chúng ta.
Đề cập đến bậc Đạo Sư của chúng ta,
trước tiên, chúng ta cần nhấn mạnh đến vị trí có một không hai của Đức Phật -
vị trí này cho chúng ta thấy không thể có một Đức Phật thứ hai trong suốt hiền
kiếp Đức Phật tại thế - vị trí này còn giúp chúng ta nhận rõ những đóng góp gì
của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni cho nhân loại, cho thế giới này thật là đặc biệt
vô song, có vậy, chúng ta mới đánh giá đúng đắn sự xuất hiện rất đặc biệt của
vị Bổn Sư của chúng ta.
Kinh Tăng Chi Bộ Kinh tập I, trang
37 ghi chép: "Sự kiện này không xảy ra, này các Tỳ keo, không có được
trong một thế giới có hai vị A la hán Chánh đẳng giác, không trước không sau,
xuất hiện một lần. Sự kiện này không xảy ra. Và sự kiên này có xảy ra, này các
Tỳ-kheo. Trong một thế giới, chỉ có một vị A la hán Chánh đẳng giác, xuất hiện,
sự kiện này có xảy ra".
Như vậy, chúng ta có thể nói, trong
hiền kiếp hiện tại, tại thế giới này, chỉ có một Đức Phật, không có hai Đức
Phật, có thể có 6 Đức Phật quá khứ như Đức Phật Tỳ Bà Thi, Đức Phật Thi Khi
v.v... nhưng thuộc vào kiếp quá khứ, không thuộc kiếp hiện tại; và có đức Phật
Di Lặc (Maitriya), nhưng thuộc vào kiếp tương lai, không thuộc kiếp hiện tại.
Như vậy vị trí của Đức Phật, Thích Ca Mâu Ni thật là độc nhất vô nhị, ngay
trong tiền kiếp của thời hiện đại của chúng ta, và ở trong thế giới mà hiện
chúng ta đang sống. Từ nơi vị trí Phật độc nhất vô nhị này, Kinh Tăng Chi Bộ
Kinh tập I trang 29 nói rõ thêm:
"Một
người, này các Tỳ-kheo, khi xuất hiện ở đời, là xuất hiện một người không hai,
không có đồng bạn, không có so sánh, không có tương tợ, không có đối phần,
không có người ngang hàng, không có đặt ngang hàng, bậc tối thượng giữa các
loài hai chân. Một người ấy là ai? Chính là Như Lai, bậc A la hán, Chánh Đẳng
giác; một người này khi xuất hiện ở đời, là xuất hiện một người không hai,
không có đồng bạn, không có so sánh, không có tương tự, không có đối phần,
không có người ngang hàng, không có ngang bằng, không có đặt ngang bằng bậc Tối
thắng giữa các loài hai chân".
Như vậy Đức Phật của chúng ta không
có một ai có thể sánh bằng, không có tương tự, không có đối phần đưa chúng ta
đến một vấn đề mới, đức Phật đứng trên vị trí gì để trở thành một bậc tối
thượng ở đời không ai có thể sánh bằng, Trung bộ kinh III, trang 110, nói lên
địa vị tối thượng này của Sa môn Gotama tức là Đức Phật của chúng ta.
"Không
thể có một vị Tỳ-kheo, này Ba-la-môn, thành tựu một cách trọn vẹn, một cách đầy
đủ tất cả các pháp mà Thế Tôn bậc A la hán, Chánh đẳng giác đã thành tựu. Này
Bà la môn, Thế Tôn là bậc làm khơi dậy con đường trước đây chưa được hiện khởi
làm cho biết con đường trước đây chưa được nói, là bậc hiểu đạo, biết đạo và
thiện xảo về đạo. Và này, các đệ tử là những vị sống hành đạo và tùy hành, và
sẽ thành tựu đạo quả".
Với đoạn kinh trên, chúng ta thấy vị
trí độc nhất vô nhị của đức Phật chúng ta. Ngài là vị đã làm khởi dậy con đường
giải thoát mà trước đây chưa từng được ai làm cho khởi dậy; Ngài làm cho biết
con đường trước đây chưa từng được ai làm cho biết; nói lên con đường trước đây
chưa từng được ai nói. Con đường ấy là gì? Chính là tiến trình giác ngộ giải
thoát mà chính tự Ngài đầu tiên khám phá ra, tự mình tu tập con đường ấy và tự
mình giải thoát giác ngộ nhờ đã đi trên con đường ấy. Tiến trình ấy là một tiến
trình gồm có 5 giai đoạn bắt đầu từ "Giới, rồi đến định, tuệ, giải thoát,
và giải thoát tri kiến". Con đường ấy đã được cô động một cách tuyệt diệu
thành con đường Thánh 10 ngành bắt đầu từ (Bát chánh đạo: chánh tri kiến...,
chánh định, thêm chánh trí và chánh giải thoát).
Đoạn kinh sau đây, trong Trung Bộ
II, trang 211 A, xác nhận rõ hơn nữa vị trí đặc biệt ấy của Đức Phật:
"Này
Bharavaja, ở đây, các vị Sa môn, Bà la môn ấy, đối với các pháp từ trưóc chưa
từng được nghe, tự minh chứng trí hoàn toàn pháp ấy, tự nhận rằng về căn bản
phạm hạnh đã chứng đạt ngay hiện tại thượng trí và cứu cánh bỉ ngạn nhờ thượng
trí. Ta là một trong những vị ấy".
Từ nơi đây, chúng ta không còn lấy
làm lạ khi thỉnh thoảng Đức Phật rống lên tiếng rống con sư tử, tiếng rống làm
ngoại đạo hoảng sợ, tiếng rống nói lên thế ưu việt của chánh pháp, như được
diễn tả trong Trung Bộ Kinh tập I, trang 63: "Này các Tỳ kheo chỉ ở đây
tức chỉ cho trong Pháp và Luật do Đức Phậat thiết lập, chỉ ở đây là đệ nhất Sa
môn, là đệ nhị Sa môn, ở đây là đệ tam sa môn, ở đây là đệ tứ Sa môn, các ngoại
đạo khác không có Sa môn". Tiếng rống con sư tử này xác nhận rằng chỉ
có tiến trình Giới, Định, Tuệ, giải thoát, giải thoát trì kiến, được cô động
trong con đường Thánh Đạo Mười ngành do Đức Phật thiết lập mới đào tạo ra được
các đệ nhất Sa môn, tức là các vị Dự Lưu, các đệ nhị Sa môn tức là các vị Nhất
Lai, các đệ tam Sa môn tức là các vị Bất Lai, các đệ tử Sa môn tức là các vị A
la hán.
Từ nơi lời xác chứng có tính chất
quyết định dứt khoát này, chúng ta mới hiểu câu trả lời của Đức Phật nói với
Upaka, một du sĩ ngoại đạo đã được hỏi đức Phật là ai, khi Đức Phật đi từ Bồ Đề
đạo tràng đến vườn Lộc Uyển, để thuyết pháp lần đầu tiên cho Kiều Trần Như và 4
người bạn. Khi Upaka gặp Đức Phật với các căn trong sáng, vị tu sĩ ngoại đạo
liền hỏi: "Các căn của hiền giả, thật thanh khiết! Nay hiền giả! Vì mục
đích gì hiền giả xuất gia? Ai là bậc Đạo sư của hiền giả?". Đức Phật liền
trả lời với bài kệ:
"Ta
không có Đạo sư,
Bậc như Ta không có.
Giữa thế giới nhân thiên
Không có ai bằng Ta". (Trung Bộ Kinh tập I, trang 171).
Câu trả lời này khiến chúng ta nhớ
đến câu "Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn" được xem là
đức Phật đã tuyên bố khi Ngài đản sanh, và đi bảy bước. Và câu này cũng được
diễn đạt theo truyền thống Pàli với lời tuyên bố, như đã được ghi trong Trường
Bộ Kinh I trang 151: "Aggo ham asmi lokassa, jettho' ham asmi lokassa;
setto' ham asmi lokassa, Avam antima jati natthi dàni puabban"'. Được
dịch ra như sau: "Ta là bậc tối tôn ở đời. Ta là bậc Trưởng thượng ở
đời. Ta là bậc tối thượng ở đời. Nay là đời sống cuối cùng của Ta. Nay ta không
còn tái sanh nữa". Như vậy hai lời tuyên bố tuy từ hai truyền thống
khác nhau, nhưng cũng nói lên địa vị độc tôn của đức Phật.
Đây không phải là một lời tuyên bố
ngạo mạn như có thể bị hiểu lầm. Lời tuyên bố này cũng nói lên vị trí có một
không hai của chánh pháp tức là tiến trình giải thoát giác ngộ giới, định, tuệ,
giải thoát, giải thoát tri kiến. Chính tiến trình này đã được Đức Phật thân
chứng và dạy lại cho các đệ tử Tỳ kheo, Tỳ kheo ni của Ngài tu học để được
chứng quả A la hán như Ngài.
Với Đức Phật, tự mình đã giác ngộ,
khi Ngài mới thành chánh giác. Ngài khởi lên một tư tưởng rất khiêm tốn:
"Thật
là khó khăn sống không cung kính, không vâng lời. Vậy Ta hãy cung kính, đảnh lễ
và sống y chỉ vào một Sa môn hay Bà la môn. Với mục đích làm cho đầy đủ giới
uẩn chưa đầy đủ, làm cho đầy đủ chưa định uẩn đầy đủ... Làm cho đầy đủ tuệ uẩn
chưa đầy đủ... Làm cho đầy đủ giải thoát uẩn chưa đầy đủ. Ta hãy cung kính,
đảnh lẽ và sống y chỉ vào một Sa môn hay Bà la môn nào khác. Nhưng ta không
thấy một chỗ nào trong thế giới chư Thiên, Ác ma và Phạm Thiên, giữa quần chúng
Sa môn và Bà la môn, Chư Thiên và loại người, không có một Sa môn hay Bà la môn
nào khác, với giới.. với định... với tuệ... với giải thoát đầy đủ hơn Ta mà Ta
có thể cung kính đảnh lễ và sống y chỉ. Rồi này các Tỳ kheo. Ta suy nghĩ như
sau: 'Với Pháp này mà Ta đã chơn chánh giác ngộ, Ta hãy cung kính đảnh lễ và
sống y chỉ Pháp ấy'."
Như vậy đức Phật với tâm tư khiêm
tốn muốn tìm một Sa môn để nương tựa y chỉ, nhưng cuối cùng phải nương tựa y
chỉ vào chánh pháp. Thái độ này của Đức Phật giải thích vì sao đức Phật khuyên
tôn giả Ananda chớ có sầu muộn sau khi Đức Phật nhập diệt, vì các đệ tử Phật
luôn luôn có chánh pháp lãnh đạo, có chánh pháp làm chỗ y chỉ, có chánh pháp
làm chỗ nương tựa. Đức Phật có thể xem là vị giáo chủ khuyên chúng ta không nên
nương tựa, ỷ lại cá nhân. Ngài chỉ khuyên chúng ta nên y chỉ vào chánh pháp,
nên nương tựa vào chánh pháp.
Và như vậy, chúng ta thật không lấy
làm lạ khi Đức Phật được tôn xưng là bậc tối thượng trong thế giới các loài hữu
tình như kinh "Lòng tin", số 34 , Tăng Chi II A trang 47, đã xác
định:
"Dầu
cho loài hữu tình nào, này các Tỳ kheo, không chân hay hai chân, bốn chân hay
nhiều chân, có sắc hay không sắc, có tưởng hay không tưởng hay phi tưởng phi
phi tưởng. Thế Tôn bậc A la hán, Chánh đẳng giác được xem là tối thượng. Những
ai đặt lòng tin vào đức Phật, chúng đặt lòng tin vào tối thượng. Với những ai
đặt lòng tin vào tối thượng, chúng được quả dị thục tối thượng."
Từ nơi vị trí độc tôn này, chúng ta
cần phải tìm hiểu chính nơi đời sống của Ngài, những kinh nghiệm gì trên bản
thân Đức Phật đã giúp Đức Phật đạt được những quả vị tối thượng. Nét độc đáo ở
nơi đây là những gì đức Phật giảng dạy đều từ nơi bản thân kinh nghiệm của Ngai
do tự Ngài thực hành đem lại. Chớ không phải do tưởng tượng hay do một ai
truyền lại cho Ngài như đoạn kinh sau này nêu rõ, trong Tăng Chi II, tập A
trang 34 - 35, đức Phật, Đức Phật nói rõ sự hiểu biết của mình như sau:
"Như
vậy, này các Tỳ kheo, Như Lai là vị đã thấy những gì cần thấy, nhưng không có
tưởng tượng những gì cần phải thấy, không có tưởng tượng đối với người thấy. Đã
nghe những cái gì cần nghe, nhưng không có tưởng tượng điều đã được nghe, không
có tưởng tượng những cái gì không được nghe, không có tưởng tượng những gì cần
phải nghe, không có tưởng tượng đối với người nghe. Đã cảm giác những cái gì
cần cảm giác, nhưng không có tưởng tượng nhiều điều đã được cảm giác, không có
tưởng tượng những cái gì không được cảm giác, không có tưởng tượng đối với
người cảm giác. Đã thức tri những cái gì cần thức tri, nhưng không có tưởng
tượng điều đã được thức tri, không có tưởng tượng những cái gì không được thức
tri, không có tưởng tưọng những gì cần phải thức tri, không có tưởng tượng đối
với người thức tri. Như vậy này các Tỳ-kheo, Như Lai đối với các pháp được thấy
được nghe, được cảm giác, được thức tri, nên vị ấy là như vậy. Lại nữa, người
như vậy, không có ai khác tối thượng hơn và thù thắng hơn. Ta tuyên bố như
vậy!".
Sau đây là những kinh nghiệm được
ghi lại về đời sống đầy dục lạc khi Đức Phật còn là Thái tử, thái độ đức Phât
đối với vấn đề sanh lão bệnh tử va ba sự kiêu mạn của tuổi trẻ, không bệnh và
trọng sự sống.
"Này
các Tỳ-kheo, Ta được nuôi dưỡng tế nhị, tối thắng nuôi dưỡng tế nhị, cứu cánh
nuôi dưỡng tế nhị. Này các Tỳ-kheo, trong nhà Phụ vương Ta, các hồ nước được
xây lên, trong một hồ có hoa sen xanh, trong một hồ có hoa sẽ đỏ, trong một hồ
có hoa sen trắng, tất cả phục vụ cho Ta. Không một chiên đàn nào Ta dùng, này
các Tỳ-kheo, là không từ Kàsi đến, bằng vải Kàsi là khăn của Ta, này các
Tỳ-kheo. Bằng vải Kàsi là áo cánh; bằng vải Kàsi là nội y, bằng vải Kàsi là
thượng y. Đêm và ngày, một lọng trắng được che chở cho Ta, để tránh xúc chạm
lạnh, nóng, bụi, cỏ hay sương. Này các Tỳ kheo, ba lâu đài được xây dựng cho
Ta, một cho mùa đông, một cái cho mùa hạ, một cái cho mùa mưa. Và Ta này các
Tỳ-kheo, tại lâu dài mùa mưa, trong bốn tháng mưa, được những nữ nhạc công
doanh vậy, Ta không có xuống dưới lầu..."
"Với
Ta, này các Tỳ kheo, được đầy đủ với sự giàu sang như vậy, được cứu cánh nuôi
dưỡng tế nhị như vậy, Ta suy nghĩ rằng: "Kẻ vô văn phàm phụ tự mình bị
già, không vượt qua khỏi già, khi thấy người khác bị già, lại bực phiền, hổ
thẹn ghê tởm, quên rằng mình cũng như vậy. Ta cũng bị già, không vượt qua khỏi
già, khi ngưòi khác già. Ta có thể bực phiền, hổ thẹn, ghê tởm sao? Như vậy
thật không xứng đáng cho Ta. Sau khi quan sát về Ta như vậy, này các Tỳ kheo,
sự kiêu mạn của tuổi trẻ trong tuổi trẻ được đoạn trừ hoàn toàn".
"Kẻ
vô văn phàm phu tự mình bị bệnh, không vượt khỏi bệnh, thấy người khác bị bệnh,
lại bực phiền, hổ thẹn, ghê tởm, quên rằng mình cũng như vậy. Ta cũng bị bệnh,
không vượt qua khỏi bệnh, khi thấy người khác bị bệnh, Ta có thể bực phiền, hổ
thẹn ghê tởm sao? Như vậy thật không xứng đáng cho Ta. Sau khi quán sát về Ta
như vậy này các Tỳ kheo, sự kiêu mạn của không bệnh trong không bệnh được đoạn
trừ hoàn toàn".
"Kẻ
vô văn phàm phu, tự mình bị chết, không vượt khỏi chết thấy người khác bị chết,
lại bực phiền hổ thẹn, ghê tởm, quên rằng mình cũng vậy. Ta cũng bị chết, không
vượt qua khỏi chết, khi thấy người khác chết, Ta có thể bực phiền, hổ thẹn, ghê
tởm sao? Như vậy thật không xứng đáng cho Ta. Sau khi quán sát về Ta như vậy
này các Tỳ kheo, sự kiêu mạn của sự sống được đoạn trừ hoàn toàn". (Tăng
Chi I, 162 - 163).
Ở đoạn kinh trên chúng ta thấy rõ
đức Phật của chúng ta khi còn làm Thái tử, được hưởng thọ dục lạc ở đời, nhưng
không để cho các dục lạc ấy làm cho say đắm si mê, vẫn ý thức được rằng sanh
già bệnh chết vẫn đang đe dọa nặng trên kiếp sống của con người và như vậy đoạn
trừ được ba sự kiêu ngạo của tuổi trẻ trong tuổi trẻ, kiêu mạn của không bệnh
trong không bệnh, kiêu mạn của sự sống trong sự sống.
Chính nhờ ở kinh nghiệm bản thân về
những dục lạc ở đời, chính nhờ quán sát sáng suốt về thực trạng già, bệnh, chết
của cuộc đời chính mình và tất cả mọi người, nên đức Phật của chúng ta vượt qua
sự kiêu mạn của tuổi trẻ, của không bệnh, của sự sống, để sau này từ bỏ tất cả,
xuất gia tu đạo.
Khi Ngài đã quyết định từ bỏ ngai
vàng, châu báu, vợ đẹp con thơ, tầm đạo giải thoát, chúng ta được nghe đức Phật
của chúng ta kể lại sự học đạo của Ngài với Alàra Kàlama và Udaksa Ràmaputta,
hai vị đạo sư nổi tiếng thời bấy giờ và sau đây là kinh nghiệm bản thân của đức
Phật khi học đạo với Alàra Kalama như kinh Thánh cầu, Trung bộ I, trang 164b đã
khéo ghi chép:
"Rồi
này các Tỳ kheo, sau một thời gian, khi Ta còn trẻ, niên thiếu, tóc đen nhánh,
đầy đủ huyết khí của tuổi thanh xuân, trong thời vàng son của cuộc đời, mặc dầu
cha mẹ không bằng lòng, nước mắt đầy mặt, than khóc, Ta cạo bỏ râu tóc, đắp áo
cà sa, xuất gia, từ bỏ gia đình, sống không gia đình. Ta xuất gia như vậy, đi
tìm cái gì chi thiện, tìm cầu vô thượng tối thắng an tịnh, hướng đến tịch tịnh.
Ta đến chỗ Alàra Kàlama ở, khi đến xong liền thưa với Alàra Kàlama: "Hiền
giả Kàlama, tôi muốn sống phạm hạnh trong Pháp và Luật này".
"Này
các Tỳ kheo, được nghe nói vậy, Alàra Kàlama nói với Ta: "Này Tôn giả, hãy
sống (và an trú) Pháp này là như vậy, khiến kẻ có trí, không bao lâu vị Bổn sư
của mình chỉ dạy, tự trị, tự chứng, tự đạt và an trú" Này các Tỳ kheo, và
không bao lâu Ta đã thông suốt Pháp ấy một cách mau chóng... "Này các Tỳ
kheo, Ta suy nghĩ như sau: "Alàra Kàlama tuyên bố Pháp này không phải chỉ
vì lòng tin. Sau khi tự trị, tự chứng, tự đạt, Ta mới an trú. Chắc chắn Alàra
Kàlama biết Pháp này, thấy Pháp này rồi mới an trú".
"Này
các Tỳ kheo, rồi Ta đi đến chỗ Alàra Kàlama ở, sau khi đến, Ta nói với Alàra
Kàlama: "Hiền giả Kàlama, cho đến mức độ nào, Ngài tự trị, tự chứng tự đạt
và tuyên bố Pháp này?" Này các Tỳ kheo, được nói vậy, Alàra Kàlama tuyên
bố về vô sở hữu xứ. Rồi các Tỳ kheo, Ta suy nghĩ: "Không phải chỉ có Alàra
Kàlama có lòng tin. Ta cũng có lòng tin. Không phải chỉ có Alàra Kàlama mới có
tinh tấn. Ta cũng có tinh tấn. Không phải chỉ có Alàra Kàlama mới có niệm. Ta
cũng có niệm. Không phải chỉ có Alàra Kàlama mới có định. Ta cũng có định.
Không phải chỉ có Alàra Kàlama mới có tuệ. Ta cũng có tuệ. Vậy Ta hãy cố gắng
chứng cho được Pháp mà Alàra Kàlama tuyên bố: "Sau khi tự trị, tự chứng,
tự đạt, Ta an trú"
"Rồi
này các Tỳ kheo, không bao lâu, khi tự trị, tự chứng, tự đạt Pháp ấy một cách
mau chóng. Ta an trú. Rồi này, các Tỳ kheo, Ta đi đến chỗ Alàra Kàlama ở, sau
khi đến, Ta nói với Alàra Kàlama: "Này hiền giả Kàlama có phải hiền giả đã
tự tri, tự chứng, tự đạt và tuyên bố Pháp này đến mức độ như vậy" -
"Vâng hiền giả. Tôi đã tự tri, tự chứng, tự đạt và tuyên bố Pháp này đến
mức độ như vậy" - "Này hiền giả, Tôi cũng đã tự trị, tự chứng, tự đạt
và tuyên bố Pháp này đến mức độ như vậy". "Thật khéo lợi ích thay cho
chúng tôi, khi chúng tôi được thấy một đồng Phạm hạnh như tôn giả Pháp mà tôi
tự trì, tự chứng, tự đạt và tuyên bố, chính Pháp này hiền giả tự tri, tự chứng,
tự đạt và an trú; Pháp này hiển giả tự tri, tự chừng, tự đạt và an trú; chính
Pháp ấy tôi tự tri, tự chứng, tự đạt và tuyên bố. Pháp mà tôi biết, chính Pháp
ấy hiền giả biết; Pháp mà hiền giả biết, chính Pháp ấy Tôi biết. Tôi như thế
nào, hiền giả là như vậy; hiền giả như thế nào, Tôi là như vậy. Nay hãy đến
đây, hiền giả! Hai chúng ta hãy chăm sóc hội chúng này".
"Như
vậy, này các Tỳ-kheo, Alàra Kàlama là Đạo sư của Ta, lại đặt Ta, đệ tử của vị
ấy ngang hàng với mình, và tôn sùng Ta với sự tôn tối thượng. Này các Tỳ kheo,
rồi Ta tự suy nghĩ: "Pháp này không hướng đến yểm ly, không hướng đến ly
tham, không hướng đến đoạn diệt, không hướng đến an tịnh, không hướng đến đoạn
diệt, không hướng đến an tịnh, không hướng đến thượng trí, không hướng đến giác
ngộ, không hướng đến Niết Bàn, mà chỉ đưa đến giác ngộ, không hướng đến Niết
bàn, mà chỉ đưa đến sự chứng đạt vô sở hứu xứ" Như vậy, này các Tỳ kheo,
Ta không tôn kính Pháp này và chán nản Pháp ấy, Ta bỏ đi".
Tiếp đến là nếp sống khổ hạnh, Đức
Phật của chúng ta tự mình hành trì luôn trong sáu năm trên kinh nghiệm bản thân
của Ngài, như đức Phật đã diễn tả: "Này Sariputta, Ta đầy đủ bốn hạnh:
về khổ hạnh Ta khổ hạnh đệ nhứt; về bần uế, Ta bần uế đệ nhất; về yểm ly, Ta
yểm ly đệ nhất; về độc cư, Ta độc cư đệ nhất" (Trung Bộ I, trang 76b).
Đoạn văn sau đây diễn tả hạnh ăn ít
của Đức Phật chúng ta, chính những hạnh này khiến Thế Tôn gầy mòn chỉ còn da
bọc xương, như đã được diễn tả trong các bức tượng Tuyết Sơn, khắc ghi lại sự
khổ hạnh đặc biệt của Thế Tôn (trong kinh Sư Tử Hống, Trung Bộ I, trang 80).
"Vì
Ta ăn quá ít, tay chân Ta trở thành những cộng cỏ hay những đốt cây leo khô
héo. Vì Ta ăn quá ít, hàn trôn của Ta trở thành như móng chân con lạc đà. Vì Ta
ăn quá ít, cái xương sống phô bày của Ta giống như một chuối banh. Vì Ta ăn quá
ít, cái xương sườn gầy mòn của Ta giống nư rui cột một nhà sàn hư nát. Vì Ta ăn
quá ít, nên con người của Ta long lanh nằm sâu thẳm trong lỗ con mắt, giống như
ánh nước long lanh nằm sâu thẩm trong một giếng nước thâm sâu. Vì Ta ăn quá ít,
da đầu Ta trở thành nhăn nhiu khô cằn như trái bí đắng màu trắng, cắt trước khi
chín, bị cơn gió nóng làm cho nhăn nhíu khô cằn".
"Này
Sariputta, nếu Ta nghĩ: "Ta hãy rờ da bụng", chính xương sông bị Ta
nắm lấy. Nếu Ta nghĩ: "Ta hãy rờ xương sống; chính da bụng bị Ta nắm lấy
vì ta ăn quá ít ". Này Sariputa, nếu Ta muốn xoa dịu thân ta, lấy tay xoa
bóp chân tay, thời này Sariputta trong khi Ta lấy tay xoa bóp chân tay, các
lông tóc hư mục rụg khỏi thân Ta, vì ta ăn quá ít". Đức Phật của chúng ta
đã tự mìn hành tri khổ hạnh, và sau sáu năm hành trì không có kết quả, Ngài
cương quyết từ bỏ khổ hạnh và bắt đầu hướng đến hành thiền như đoạn kinh sau
này nêu rõ:
"Này
Aggivessana, rồi Ta suy nghĩ như sau: "Thưở xưa có những Sa môn, Bà la
môn, và tương lai có những Sa môn, Bà la môn; và hiện tại có những Sa môn, Bà
la môn thình lình cảm thọ những cảm thọ, những cảm giác chói đau, khổ đau, khốc
liệt. Những sự đau khổ này là tối thượng, không thể có gì hơn nữa, vẫn không
chứng được pháp thượng nhân, trí kiến thù thắng, xưng đáng bậc Thánh. Hay có
đạo lộ nào khác hơn đưa đến giác ngộ?".
"Này
Aggivessana, rồi Ta suy nghĩ như sau: Ta biết trong khi phụ thân Ta thuộc giòng
Sakka đang cày, và Ta đang ngồi dưới bóng mát cây Diêm phù đề. Ta ly dục, ly
bất thiện pháp, chứng và trú thiền thứ nhất, một trạng thái hỷ lạc do ly dục
sanh, có tầm có tứ. Khi an trú như vậy, Ta nghĩ: "Đạo lộ này có thể đưa
đến giác ngộ chăng? Và này Aggivessana, tiếp theo ý niệm ấy, ý thức này khởi
lên nơi Ta. Đây là đạo lộ đưa đến Giác ngộ" (Trung bộ I, trang 240b). Từ
nơi kinh nghiệm bản thân này, Đức Phật của chúng ta từ bỏ khổ hạnh, hành trì
thiền định, chứng được sơ thiền, thiền thứ hai, thiền thứ ba, thiền thứ tư,
chứng được túc mạng minh, thiên nhãn minh và "với tâm định tỉnh, thuần
tịnh, trong sáng, không cấu nhiễm, không phiền não, như nhuyễn, dễ sử dụng,
vững chắc, bình tĩnh như vậy, Ta hướng Tâm đến lâu tận trí. Ta biết như thật:
"Đây là khổ", Ta biết như thật: "Đây là khổ tập". Ta biết
như thật: "Đây là khổ diệt". Ta biết như thật: "Đây là con đường
đưa đến khổ diệt". Ta biết như thật: "Đây là các lậu hoặc", Ta
biết như thật: "Đây là lâu hoặc tập khởi". Ta biết như thật:
"Đây là lâu hoặc diệt". Ta biết như thật: "Đây là con đường đưa
đến lâu hoặc diệt". Nhờ hiểu biết như vậy, nhận thức như vậy, tâm của Ta
thoát khỏi dục lậu, thoát khỏi hữu lậu, thoát khỏi vô minh lậu. Đối với tự tâm
đã giải thoát như vậy, khởi lên sự hiểu biết: "Ta đã giải thoát". Ta
đã biết: "Sanh đã tận, Phạm hạnh đã thành, những việc nên đã làm, không
còn trở lại trạng thái này nữa" (Trung bộ I, 248a-248).
Như vậy, cùng với kinh nghiệm bản
thân, từ bỏ khổ hạnh, tu tập thiền định, phát triển trí tuệ, bậc Đạo sư của
chúng ta thành tựu chánh đẳng chánh giác và trở thành đức Phật.
Sau khi thành đạo, đức Phật chúng ta
luôn luôn đi hoằng hóa, thuyết pháp độ sanh. Tuy vậy, Ngài vẫn bị xuyên tạc
hiểu lầm. Và Sunakkhatta đã hiểu lầm về đức Phật của chúng ta như sau: "Sa
môn Gotama không có pháp thượng nhân, không có trì kiến thù thắng, xứng đáng
bậc Thánh, Sa môn Gotama thuyết pháp, pháp ấy tự mình tạo ra, do suy luận tạo
thành, tùy thuận trắc nghiệm và thuyết cho mục tiêu đặc biệt, có khả năng hướng
thượng, có thể dẫn người thực hành diệt tận khổ đau' (Trung bộ I trang 69).
Đức Phật với nhận thức sáng suốt của
Ngài, chấp nhận phần hai của lời phê bình của Sunakkhatta là đứng đắn, vì pháp
Phật dạy, không do ai dạy Ngài, chỉ do tự bản thân tu tập, chính do tự suy
luận, chính do tùy thuận trắc nghiệm của Ngài xây dựng lên, và pháp ấy dạy cho
một mục tiêu đặc biệt là đoạn trừ khổ đau của chúng sanh, và có khả năng hướng
thượng giúp chúng sanh đoạn tận tham sân si, chấm dứt khổ đau.
Nhưng Đức Phật không chấp nhận phần
đầu lời phê bình của Sunakkhatta khi Sunakkhatta nói Ngài không có pháp thượng
nhân, không có trì kiến thù thắng xứng đáng bậc Thánh. Ở đây, đức Phật mới
rống, tiếng rống con sư tử, xác nhận đức Phật có được 4 pháp truyền thống. Ngài
là vị có đủ 10 danh hiệu là Thế Tôn, bậc A la hán, chánh đẳng giác, minh hạnh
túc, thiện thệ, hiểu biết thế gian, bậc vô thượng, điều ngự những ai đáng được điều
ngự, bậc Thầy chư Thiên và loài người, Phật, Thế Tôn. Và Ngài chứng được thần
túc thông, thiên nhĩ thông và tha tâm thông:
Như Lai là
vị có được mười Như Lai lực, có bốn vô sở úy. Như Lai như thật biết sự kiện có
xảy ra là có xảy ra, sự kiện không xảy ra là không xảy ra. Như Lai như thật
biết quả báo tuỳ thuộc sở do, tuỳ thuộc sở nhân của các hạnh nghiệp quá khứ, vị
lai, hiện tại. Như Lai như thật biết con đường đưa đến tất cả cảnh giới. Như
Lai như thật biết thế giới với nhiều chủng loại sai biệt. Như Lai như thật biết
chí hướng sai biệt của một loài hữu tình. Như Lai như thật biết các căn thượng
hạ của loài người, của các loài hữu tình; Như Lai như thật biết sự tập nhiễm,
sự thanh tịnh, sự xuất khởi của các thiền chứng về thiền và giải thoát, về định.
Như Lai nhớ đến các đời sống quá khứ; với thiên nhãn thuần tịnh siêu nhân, thấy
sự sống và sự chết của chúng sanh Như Lai nhờ đoạn trừ các lậu hoặc tự mình
chứng trí, chứng ngộ, thành tựu và an trú ngay trong hiện tại, vô lậu tâm giải
thoát, tuệ tâm giải thoát. Chính nhờ mười Như Lai lực này, Như Lai tự nhận cho
mình địa vị ngưu vương, rống lên tiếng rống con sư trong các hội chứng và
chuyển pháp luân (Trung bộ III, trang 70A- 71A).
Như Lai có
được bốn vô sở uý, tức là bốn điều không sợ hãi, chính nhờ thành tựu bốn pháp
này. Như Lai tự nhận cho mình địa vị ngưu vương, rống tiếng rống con sư tử
trong hội chúng và chuyển pháp luân: "Thế nào là bốn? Này Sariputta, Ta
thấy không có lý do gì, một Sa môn, Bà la môn, chư Thiên, Ma vưong, Phạm Thiên
hay một ai ở đời có thể chỉ trích Ta đúng pháp rằng: "Các pháp này chưa
được chứng ngộ hoàn toàn mà Ngài tự xưng là đã chứng ngộ hoàn toàn." Này
Sariputta, vì Ta không thấy có lý do gì như vậy, nên Ta sống, đại được an ổn,
đạt được không sợ hãi, đạt được vô uý. Này Sariputta, Ta không thấy có lý do
gì, một Sa môn, Bà la môn, chư Thiên, Ma vương, Phạm Thiên hay một ai ở đời có
thể chỉ trích Ta đúng pháp rằng: "Các lậu hoặc này chưa được đoạn trừ mà
Ngài tự xưng đoạn trừ...". Những pháp này được Ngài gọi là các chướng ngại
pháp, khi được thực hành thời không có gì là chướng ngại pháp cả... Này
Sariputta, Ta thấy không có lý do gì một Sa môn, Bà la môn, Chư Thiên, Ma
vương, Phạm Thiên hay một ai ở đời có thể chỉ trích Ta đúng pháp rằng:
"Pháp do Ngài thuyết giảng, không đưa đến một mục tiêu đặc biệt, không có
khả năng hướng thượng, không có thể dẫn người thực hành đến diệt tận khổ
đau". Này Sariputta, vì Ta thấy không có lý do gì như vậy, nên Ta sống đạt
được an ổn, đạt được không sợ hãi, đạt được vô uý (Trung bộ I, trang 71 B).
Như vậy, với 4 pháp truyền thống,
với 10 Như Lai lực, với 4 vô sở úy, Đức Phật của chúng ta xác chứng Ngài có
pháp thượng nhân, có tri kiến thù thắng của bậc Thánh, xứng đáng với địa vị
Ngưu vương, rống tiếng rống con sư tử trong các hội chứng và chuyển pháp luân.
Đức Phật của chúng ta sở dĩ chiếm
một địa vị ưu thế so sánh với các ngoại đạo đương thời là vì Ngài là vị đầu
tiên để lại chúngta một truyền thống kế thừa rất đặc biệt, khác với các ngoại
đạo cổ xưa, và truyền thống ấy mãi cho đến ngày nay, sau hơn 2.500 năm có mặt
trên thế giới này, vẫn còn được tôn trọng, tiếp nối và truyền thừa.
Kinh Makhàdeva 83, Trung bộ kinh II
trang 75 đề cập đến truyền thống của vua Makhadeva, vị vua này khi sợi tóc bạc
đầu tiên hiện ra trên đầu của Ngài, liền giao ngôi báu cho hoàng tử, tự mình
xuất gia tu đạo. Vua Makhedeva lại dặn hoàng tử lên ngôi trị vì cho đến khi sợi
tóc bạc đầu tiên mọc lên thời liền trao ngôi báu cho hoàng tử của mình, còn
mình thời xuất gia tu đạo. Vua Makhedeva lại dặn hàng tử lên ngôi trì vì cho
đến khi sợi tóc bạc đầu tiên mọc lên thời liền trao ngôi báu cho hoàng tửi của
mình, còn mình thời xuất gia tu đạo. Vua Makhedeva dặn dò phải giữ gìn truyền
thống này đừng cho gián đoạn. Tuy vậy, truyền thống của vua Makhadeva được
truyền cho đến khi vua Nemi là vị vua cuối cùng gìn giữ truyền thống này, con
của vua Nemi là Kalàrajanaka lại không tiếp tục truyền thống này, không chịu
xuất gia khi sợi tóc đầu tiên mọc trên đầu của mình và do vậy truyền thống của
Makhàdeva bị chấm dứt.
Nhưng truyền thống của Đức Phật của
chúng ta lại khác. Chính Đức Phật xác nhận như sau trong Trung bộ I trang 82A:
"Này
Ananda, truyền thống ấy của Makhàdeva không đưa đến yếm ly, ly tham, đoạn diệt,
tịch tịnh, thượng trí, giác ngộ, Niết Bàn. Và này Ananda, thế nào là truyền thống
tốt đẹp được Ta thiết lập và truyền thống ấy đưa đến yểm ly ly tham, đoạn diệt,
tịch tịnh, thượng trí, giác ngộ, Niết bàn? Chính là Thánh đạo tám Ngành này,
tức là chánh tri kiến, chánh tư duy, chánh ngữ, chánh nghiệp, chánh mạng, chánh
tinh tấn, chánh niệm, chánh định. Này Ananda, đây là truyền thống tốt đẹp được
Ta thiết lập, và truyền thống ấy đưa đến yểm ly, ly tham, đoạn diệt, tịch tịnh,
thượng trí, giác ngộ, Niết bàn. Này Ananda, về vấn đề này, Ta nói như sau:
"Truyền thống tốt đẹp này do Ta thiết lập, hãy tiếp tục duy trì. Các người
chớ có thành tối hậu sau Ta". Này Anada, khi hai người còn tồn tại, và có
sự dứt đoạn, người ấy là người tối hậu vậy. Này Ananda, Ta nói với người:
"Truyền thống tốt đẹp này do Ta thiết lập, các người hãy tiếp tục duy trì,
Các người chớ có thành người tối hậu sau ta" (Trung bộ II, 82 A).
Như vậy quí vị đã thấy truyền thống
kê thừa mà Đức Phật đã để lại cho chúng ta, chúng ta đã tiếp tục thừa kế trải
hơn 2.500 năm lịch sử, và cho đến nay, truyền thống kế thừa ấy vẫn được tiếp
tục.
Để tìm hiểu hơn nữa về bậc Đạo sư
của chúng ta, chúng ta cần phải có một ý thức rõ ràng, Đức Phật là ai, Đức Phật
đã tự mình diễn tả về mình như thế nào và Đức Phật đã được các đệ tử của mình
và các ngoại đạo đề cao như thế nào? Những tư liệu đó sẽ giúp chúng ta hiểu
được đức Phật của chúng ta rõ ràng chính xác hơn và đánh giá được những đóng
góp mà bậc Đạo sư đã đem lại cho nhân loại và cho Thế giới.
Một vấn đề có thể làm nhiều người
thắc mắc trong quá khứ cũng như trong hiện tại, là đức Phật là ai? Ngài là
thiên thần chăng? Thiên nhân chăng? Ngài là người như chúng ta chăng? Kinh Tăng
Chi tập II A trang 51 ghi chép như sau:
"Bà la môn Dona thấy dấu chân
đức Phật có dấu bánh xe (Pháp Luân) với đầy đủ tất cả chi tiết, khi Đức Phật đi
trên con đường giữa Ukkttha và Setabbya, liền suy nghĩ đây không phải là dấu
chân của loài người, nên đến gần đức Phật và hỏi: "Có phải Ngài sẽ là vị
Tiên, Ngài sẽ là Càn thát bà, Ngài sẽ là Dạ Xoa, Ngài sẽ là loài người?"
Với bốn câu hỏi này, Đức Phật tuần tự trả lời: "Ta sẽ không phải là
Tiên, Ta sẽ không phải là Càn thát bà, Ta sẽ không phải là Dạ Xoa, Ta sẽ không
phải là người?
Câu trả lời làm cho Bà la môn Dona
ngạc nhiên và chúng ta cũng dễ hiểu, vì nếu Đức Phật trả lời: "Ta sẽ là
chư Thiên... hay Ta sẽ là loài người", tức là đức Phật còn phải tái sinh,
còn phải sinh tử luân hồi. Cho nên Đức Phật mới trả lời: "Ta sẽ không phải
là Chư Thiên, Ta sẽ không là Càn thát bà, Ta sẽ không phải là Dạ xoa, Ta sẽ
không phải là Người". Những câu trả lời ây đã làm cho Bà la môn Dona ngạc
nhiên khiến phải hỏi tiếp: "Vậy sở hanh của Ngài là gì? Và tôn giả sẽ là
gì?". Câu trả lời tiếp của Đức Phật rất là đặc biệt:
"Này
Bà la môn, đối với những người chưa đoạn tận các lậu hoặc, Ta có thể là Chư
Thiên với các lậu hoặc đã đoạn tận, được chặt đứt từ gốc rễ, được làm thành như
cây Ta-la, được làm cho không thể hiện hữu được làm cho không thể sanh khởi
trong tương lai. Này Bà la môn, đối với những người chưa đoạn tận các lậu hoặc,
Ta có thể là Càn thát bà, Ta có thể là Dạ Xoa, Ta có thể là loài người, với các
lậu hoặc đã đoạn tận, được chặt đứt từ gốc rễ, được làm thành như cây Ta la,
được làm cho không thể hiện hữu, được làm cho không thể sanh khởi trong tương
lai...".
Như vậy, tùy thuộc chúng sanh được
đề cập đến, đối với chúng sanh là chư Thiên chưa đoạn tận các lậu hoặc, Đức
Phật có thể là chư Thiên nhưng với các lậu hoặc đã đoạn tận, không còn sanh tử
luân hồi. Đối với loài người chúng ta chưa đoạn tận các lậu hoặc, Đức Phật có
thể là người, nhưng là một con người đã đọan tận các lậu hoặc. Nói một cách
khác, dầu thuộc loại chúng sanh hữu tình nào đang còn có lậu hoặc, đang còn
sanh tử luân hồi, Đức Phật có thể là chúng sanh ấy, nhưng với các lậu hoặc đã
đoạn tận. Chúng ta là người, Đức Phật đối với chúng ta là người, chỉ có sự sai
khác: Đức Phật là ngưòi đã đoạn tận các lậu hoặc.
Rồi Đức Phật cho chúng ta một thí dụ
xác định rõ ràng vị trí của Ngài trong thế giới loài người:
"Ví
như, này Bà la môn, bôn sen xanh, bông sen hồng hay bông sen trắng sanh ra
trong nước, lớn lên trong nước, vươn lên khỏi nước và đứng thẳng, không bị thấm
ướt. Cũng vậy, Bà la môn, sanh ra trong đời, lớn lên trong đời, Ta sống chinh
phục đời, không bị đời thấm ướt. Này Bà la môn, Ta là Phật, hãy như vậy thọ
trì...".
Sau đây là một số lời tán thán hay
định nghĩa về bậc Đạo Sư của chúng ta, những lời này được chính Đức Phật xác
chứng:
"Này
Sariputta, những ai nói một cách chơn chánh về Ta, sẽ nói như sau: "Một vị
hữu tình không bị ai chi phối, đã sanh ra ở đời, vì lợi ích, vì hạnh phúc của
chúng sanh, vì lòng thương tưởng cho đời, vì lợi ích, vì hạnh phúc, vì an lạc
cho Chư Thiên và loài người" (Trung bộ I, 83). Tiếp đến là lời vị đệ tử đã
chứng quả A la hán nói lên lời tán thán bậc đạo sư của mình: "Thế Tôn đã
giác ngộ Ngài thuyết pháp để giác ngộ. Thế Tôn đã điều phục, Ngài thuyết pháp
để điều phục. Thế Tôn đã tịch tịnh, Ngài thuyết pháp để vượt qua. Thế Tôn đã
chứng Niết Bàn, Ngài thuyết pháp để chứng Niết Bàn..." (Trung bộ I, trang
237).
Sau đây là lời tán thán của Tôn giả
Udâyi đối với bậc Đạo Sư của mình: "Thế Tôn thật sự là vị đã đoạn trừ
nhiều khổ pháp cho chúng ta. Thế Tôn thật sự là vị đã mang lại nhiều lạc pháp
cho chúng ta. Thế Tôn thật sự là vị đã đoạn trừ nhiều bất thiện pháp cho chúng
ta. Thế Tôn thật sự là vị đã mang lại nhiều thiện pháp cho chúng ta" (Trung
bộ I, trang 448).
Kinh Tăng chi I, trang 28, xác nhận
sự xuất hiện của bậc Đạo Sư của chúng ta là một sự xuất hiện đem lại hạnh phúc
cho đa số:
"Một
người, này các Tỳ kheo khi xuất hiện ở đời, sự xuất hiện đem lại hạnh phúc cho
đa số, an lạc cho đa số, vì lòng thương tưởng cho đời, vì lợi ích, vì hạnh
phúc, vì an lạc cho chư Thiên, và loài người. Một người ấy là ai? Chính là Thế
Tôn, bậc A la hán. Chánh đẳng giác. Chính một người này, này các Tỳ kheo, khi
xuất hiện ở đời, sự xuất hiện đem lại hạnh phúc cho đa số, an lạc cho đa số, vì
lòng thương tưởng cho đời, vì lợi ích, vì hạnh phúc, vì an lạc cho chư Thiên và
loài người".
"Sự
xuất hiện của một người, này các Tỳ kheo, khó gặp được ở đời. Của người nào?
Của Như Lai, bậc A la hán, Chánh đẳng giác. Sự xuất hiện cuả một người này, này
các Tỳ kheo, khó gặp ở đời".
"Một
người này, này các Tỳ kheo, khi xuất hiện ở đời, là xuất hiện một người vi
diện. Một người ấy là ai? Chính là Thế Tôn, bậc A la hán, Cháng đẳng giác .
Chính một người này, này các Tỳ kheo, khi xuất hiện ở đời là một sự xuất hiện
vi diệu".
"Sự
mệnh chung của một người, này các Tỳ kheo, được đa số thương tiếc. Của một
người nào? Của Như Lai, bậc A la hán, Chánh đẳng giác. Sự mệnh chung của một
người này, này các Tỳ kheo, đươc đa số thương tiếc"
Trong khi các bậc Đạo sư khác, giới
không thanh tịnh, mạng sống không thanh tịnh, thuyết pháp không thanh tịnh, trả
lời pháp không thanh tịnh, tri kiến không thanh tịnh, thời bậc Đạo sư của chúng
ta thật là tuyệt diệu về cả 5 phương diện này, như Tăng Chi II, quyển B miêu
tả:
"Này
Mossallàna, Ta có giới thanh tịnh và Ta tự rõ biết: "Giới của Ta thanh
tịnh, trong sáng, không có uế nhiễm. Các đệ tử không có che chở Ta về giới.
Mạng sống của Ta thanh tịnh, Ta tự rõ biết. Mạng sống của Ta thanh tịnh trong
sáng, không có uế nhiễm, các đệ tử không có che chở Ta về mạng sống. Ta không
có chờ đợi các đệ tử che chở Ta về mạng sống. Thuyết pháp của Ta thanh tịnh, Ta
tự rõ biết. Thuyết pháp của Ta thanh tịnh trong sáng, không có uế nhiễm. Các đệ
tử không có che chở Ta về thuyết pháp. Ta không có chờ đợi các đệ tử che chở Ta
về thuyết pháp. Các câu trả lời của Ta thanh tịnh, trong sáng, không có uế
nhiễm. Các đệ tử không có che chở Ta về các câu trả lời. Ta không chờ đợi các
đệ tử che chở Ta về các câu trả lời. Tri kiến của Ta thanh tịnh, trong sáng,
không có uế nhiễm. Các đệ tử không có che chở Ta về tri kiến. Ta không có chờ
đợi các đệ tử che chở Ta về tri kiến".
Cuối cùng, chúng ta được nghe Đức
Phật của chúng ta nói đến sự ưu ái của Ngài đối với các đệ tử của Ngài, một
lòng ưu ái nhiệt tình chơn chánh, luôn luôn hướng dẫn các đệ tử của mình trên
con đường giải thoát và giác ngộ:
"Này
Ananda, những gì vị đạo sư cần phải làm, vì lòng từ mẫn, mưu tìm hạnh phúc cho
các đệ tử, những điều ấy đã được Ta làm, vì lòng từ mẫn của Ta đối với các
người này, này Ananda, đây là những gốc cây, đây là những khoảng trống. Hãy tu
thiền, này Ananda, chớ có phóng dật, chớ có hối hận về sau. Đây là lời dạy của
Ta cho các người".
Nói tóm lại, tìm hiểu và luận bàn về
đức Phật của chúng ta, thời không bao giờ có thể chấm dứt, làm sao chúng ta có
thể nói lên đầy đủ thân thế sự nghiệp của vị Bổn sư chúng ta, nói lên về tướng
đức, giới đức, uy đức, trí đức và quả đức của Ngài cho nên tôi xin kết luận bài
giảng của chúng tôi hôm nay với hai nhận xét mà chúng tôi xem là ưu việt, trong
sự nghiệp hoằng pháp dộ sanh cuả Đức Phật chúng ta.
Trước hết, Đức Phật của chúng ta,
dầu cho có chứng được thần túc thông, tha tâm thông, thiên nhĩ thông, đã không
dùng thần thông để giáo hóa chúng sanh. Ngài lựa pháp môn giáo hóa để hóa độ
chúng sanh. Nói cho đúng hơn, Ngài dùng thần thông một cách hết sức dè dặt, tế
nhị, về hết sức kín đáo.
Trong suốt 45 năm thuyết pháp và như
chúng ta được thấy rõ ngang qua các bài kinh được để lại, Ngài đi bộ từ làng
này qua làng khác, từ thị trấn này qua thị trấn khác, đi vào nhà, đi vào giảng
đường, đi vào hội chúng, với uy nghi bình thường của một bậc Đạo sư đi truyền
đạo và đi giảng đạo. Ngài không dùng thần thông, phép lạ để làm hoa mắt, để làm
choáng váng những người đến với Ngài, Ngài chỉ dùng lời nói từ hòa khiêm tốn,
thuyết pháp độ sinh; Ngài chỉ dùng thân giáo và khẩu giáo để giáo hóa chúng
sanh. Cử chỉ, hành động của Ngài khiêm tốn và tế nhị đến nỗi Pukkasati, một đệ
tử của Ngài, gặp Ngài mà vẫn không biết Ngài là Đức Phật. Ngài tế nhị và khiêm
tốn đến nỗi người giữ vườn cho ba vị tôn giả Anuruddha, Kimbila và Ananda không
biết ngài là Đức Phật, đã ngăn cản Ngài không cho vào thăm ba vị đại đệ tử của
Ngài.
Chính thái độ hóa thần thông để giáo
hóa chúng sanh đã làm nổi bật giá trị tâm lý hoằng pháp mà Đức Phật của chúng
ta đã dùng để hoằng hóa độ sanh.
Ưu điểm thứ hai trong sứ mệnh hoằng
pháp độ sanh của Đức Phật chúng ta là Ngài luôn luôn giữ đúng vị trí của một
bậc Đạo sư đối với các đệ tử. Trong kinh Ganaka Moggalana, Trung bộ kinh, Bà la
môn Ganaka hỏi Đức Phật: "Có phải khi sa môn Gotama giảng dạy như vậy,
thời tất cả đệ tử của Ngài đều chứng được cứu cánh Niết Bàn?" Đức Phật trả
lời là một số chứng được cứu cánh Niết Bàn, một số không chứng được.
Đức Phật trả lời một cách rất nhẹ
nhàng, khiêm tốn nhưng cũng rất thiết thực và tuyệt diệu, giữ đúng vị trí của
bậc Đạo sư đối với các đệ tử:
"Cũng
vậy, này Bà la môn, trong khi có một Niết Bàn, có một con đường đưa đến Niết
Bàn và trong khi có mặt Ta là người chỉ đường. Nhưng các đệ tử của Ta, được Ta
khuyến giáo như vậy, giảng dạy như vậy, một số chứng được cứu cánh Niết Bàn,
một số không chứng được. Ở đây, này Bà la môn, Ta làm gì được? Như Lai chỉ là
người chỉ đường". (Trung bộ kinh III, trang 105).
Câu trả lời của Đức Phật chúng ta
nói lên trách nhiệm của một bậc Đạo sư là trình bày giảng dạy con đường giải
thoát giác ngộ chớ không phải thay thế đệ tử tu hành giúp cho các đệ tử. Thái
độ của đức Phật trong tư cách của môt bậc Đạo sư cũng nói lên lòng tin tưởng
của mình đối với khả năng hiểu biết và tu chứng của các đệ tử của mình. Ngài
chỉ dạy con đường, các đệ tử phải tự mình dấn bước trên con đường ấy. Chính nhờ
Đức Phật ý thức rõ ràng vị trí của bậc Đạo sư và vị trí của người đệ tử, nên
Đức Phật đã thành công rực rỡ trong sứ mệnh hoằng pháp độ sanh của Ngài.
Với hai nhận xét trên, chúng tôi xin
kết thúc bài giảng của chúng tôi hôm nay về bậc Đạo Sư của chúng ta, với hy
vọng rằng bài giảng của chúng tôi giúp các Phật tử hiểu rõ hơn về sứ mệnh hoằng
pháp độ sanh cuả Đức Phật chúng ta, để chúng ta, những đệ tử của Ngài, xuất gia
cũng như tại gia, dầu đã trải qua 2500 năm lịch sử, vẫn tin tưởng và mạnh mẽ
tiến bước trên con đường giác ngộ va giải thoát mà bậc Đạo sư đã giảng dạy./.
Nam mô Bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Tỳ kheo Thích Minh Châu
Sài Gòn, ngày 12-12-1988