Những điều phụ đã bàn xong, bây giờ hãy biện
chánh luận: Chủng tử trong bản thức đủ làm ba duyên sanh tám thức hiện hành
phân biệt, trừ Ðẳng vô gián duyên. Nghĩa là chủng tử thân sanh tám thức hiện
hành, đó là Nhân duyên, chủng tử đó lại là Sở duyên duyên cho Kiến phần năng
duyên của tám thức, nếu lại chủng tử thức này có sức trợ giúp hoặc không làm
chướng ngại cho tám thức kia hiện hành, thì đó là Tăng thượng duyên. Chủng tử
thanh tịnh sanh thức hiện hành thanh tịnh cũng giống thế (chủng sanh hiện).
Tám thức hiện hành phân biệt triển chuyển
đối với nhau, cũng đủ làm ba duyên cho nhau, trừ Nhân duyên.
Thức của loài hữu tình triển chuyển đối với
nhau, thì đủ làm hai duyên là Tăng thượng duyên và Sở duyên duyên, trừ Nhân
duyên và Ðẳng vô gián duyên.
- Nhóm tám thức của trong mỗi hữu tình triển
chuyển đối với nhau, nhất định có Tăng thượng duyên, chắc chắn không có Nhân
duyên, Ðẳng vô gián duyên; còn Sở duyên duyên thì hoặc có hoặc không. Thức thứ
tám đối với bảy thức trước thì có Sở duyên duyên, vì Tướng phần của thức thứ
tám làm bản chất sở duyên cho bảy thức trước duyên. Ngược lại bảy thức trước không
làm Sở duyên duyên cho thức thứ tám (thức thứ tám không duyên bảy thức). Thức
thứ bảy đối sáu thức trước, trong đó nó không là Sở duyên duyên cho năm thức
trước, nhưng làm Sở duyên duyên cho thức thứ sáu. Ngược lại sáu thức trước
không làm Sở duyên duyên cho thức thứ bảy. Thức thứ sáu không làm Sở duyên
duyên cho năm thức trước. Ngược lại năm thức trước làm Sở duyên duyên cho thức
thứ sáu, vì năm thức trưóc chỉ dựa vào Tướng phần của thức thứ tám mà duyên.
- Các thức tự loại niệm trước đối với niệm
sau: Nếu là thức thứ sáu trước đối với sau thì đủ ba duyên, trừ nhân duyên. Còn
bảy thức kia tự loại niệm trước đối với sau, thì có Ðẳng vô gián và Tăng thượng
duyên, vì chúng chỉ duyên hiện cảnh. Nếu chấp nhận Kiến phần năm thức niệm sau
duyên Tướng phần năm thức niệm trước, thời năm thức và thức thứ bảy niệm trước
đối niệm sau cũng có ba duyên, trừ Nhân duyên. Bảy chuyển thức đối với thức thứ
tám cũng có nghĩa là Sở duyên duyên, vì hiện hành bảy chuyển thức huân thành
chủng tử kiến, tướng nơi thức thứ tám.
- Các Tâm, Tâm sở đồng một nhóm, mà khác thể
(như Tâm, Tâm sở nhãn thức v.v... đồng một nhóm nhưng Tâm vương và mỗi Tâm sở
có thức dụng riêng) triển chuyển đối với nhau chỉ có là Tăng thượng duyên, vì
Tâm, Tâm sở đồng nhóm thì đồng duyên một cảnh, nhưng nó không duyên được Kiến
phần của nhau; hoặc y cứ Kiến phần mà nói thì Kiến phần không duyên kiến phần
của nhau; nếu y cứ Tướng phần mà nói thì Kiến phần của tâm này duyên được Tướng
phần của tâm kia, vì các Tướng phần của các tâm đắp đổi làm bản chất cho nhau.
Như chủng tử trong bản thức làm bản chất cho tướng phần của tâm sở Xúc v.v...
Nếu không vậy, khi sanh Vô sắc giới, tâm sở Biến hành xúc v.v... Ở cõi Vô sắc
kia không có cảnh sở duyên. Giả sử cho ở Vô sắc giới có biến ra định quả sắc,
nhưng tâm sở Xúc v.v... cũng nhất định duyên chủng tử rồi biến ra tướng phần
chủng tử để duyên, chứ không thể nói cảnh Tướng phần của Tâm sở lại không đồng
một bản chất cảnh với Tâm vương.
- Tướng phần đồng một thể tự chứng phần với
Kiến phần, thì nó làm Tăng thượng duyên và Sở duyên cho Kiến phần; còn Kiến
phần đối với Tướng phần chỉ có là Tăng thượng duyên. Kiến phần đối với tự chứng
phần có hai duyên là Tăng thượng duyên và Sở duyên duyên. Tự chứng phần và Kiến
phần trông nhau cũng vậy. Tự chứng và Chứng tự đối với nhau có hai duyên là
Tăng thượng và Sở duyên. Trong đây không dựa theo Tướng phần chủng tử mà nói,
chỉ nói Tướng pháp hiện hành làm duyên cho nhau.
Nhóm tám thức thanh tịnh giữa tự và tha đối
với nhau đều làm Sở duyên duyên, vì thức thanh tịnh có thể duyên cùng khắp. Chỉ
trừ Kiến phần không phải là Sở duyên duyên của Tướng phần, vì Tướng phần đúng
lý không có tác dụng duyên cảnh.
Ðã nói tám thức hiện hành phân biệt duyên
nơi chủng tử và hiện hành, mới được sanh khởi, thì đúng lý chủng tử cũng duyên
nơi hiện hành và chủng tử mới sanh khởi. Vậy hiện hành đối với chủng tử làm mấy
duyên? Chủng tử đối với chủng tử làm mấy duyên?
- Chủng tử chắc chắn không do Sở duyên duyên
và Ðẳng vô gián duyên mà sanh khởi, vì hai duyên này chỉ đối với hiện hành Tâm,
Tâm sở mà lập. Nếu hiện hành đối với chính chủng tử của mình, thì có Nhân duyên
và Tăng thượng duyên. Nếu đối với không phải chủng tử của chính mình thì chỉ có
Tăng thượng duyên. Chủng tử đối với chủng tử chính của mình, cũng đủ Nhân duyên
và Tăng thượng duyên, còn chủng tử đối với không phải chủng tử của chính mình,
thì chỉ Tăng thượng duyên.
- Dựa vào nội thức triển chuyển làm duyên
cho nhân sanh khởi đó, mà giáo lý phân biệt nhân quả được thành. Nếu chấp phải
có ngoại duyên thì cũng vô dụng, huống gì chấp có ngoại duyên là trái với giáo
lý, sao cố chấp làm gì!
- Trong bài tụng tuy nói
chữ "phân biệt" là tổng chỉ cho Tâm, Tâm sở trong ba cõi, nhưng tùy
theo nghĩa trội hơn mà trong Thánh giáo có nhiều mặt hiển bày, hoặc nói hai,
nói ba, nói năm (chơn thức, hiện thức là hai; nghiệp thức, chuyển thức, hiện
thức là ba, hoặc tâm, ý, thức là ba, hoặc thêm trí thức là bốn, hoặc thêm tương
tục thức là năm). Như trong các luận phân biệt rộng.