- Thứ nhất, Tư lương vị, tướng nó như thế
nào?
Tụng rằng:
Cho đến
chưa khởi thức,
Cấu trụ
tánh Duy thức,
Ðối hai
thủ tùy miên,
Còn
chưa thể phục diệt.
Luận rằng: Từ khi phát tâm đại Bồ đề thâm
sâu vững chắc, cho đến khi chưa khởi lên thức thuận theo phần quyết trạch của
Gia hạnh vị, một mặt chuyên cầu trụ tánh chơn thắng nghĩa của Duy thức, ngang
trong giai đoạn ấy, đều thuộc vào Tư lương vị. Vì tâm hướng tới Vô thượng chánh
đẳng Bồ đề, mà tu tập các thứ Tư lương thù thắng và vì chúng hữu tình mà siêng
năng cầu giải thoát, do đó cũng gọi là thuận theo phần giải thoát.
Bồ tát ở địa vị này còn dựa vào bốn lực thù
thắng là nội nhân, thiện hữu, tác ý và tư lương, nên đối với nghĩa lý Duy thức
tuy có tin hiểu sâu sắc, nhưng chưa có thể hiểu rõ cả năng thủ, sở thủ đều
không. Vì phần nhiều còn trụ ở cửa ngoài (sự tướng) mà tu hạnh Bồ đề, cho nên
đối với tùy miên của hai thủ còn chưa có công sức khắc phục, trừ diệt khiến cho
nó không khởi lên hai thủ hiện hành.
Trong bài Tụng nói "hai thủ" chính
là nói hai thứ chấp thủ về hai thủ, tức chấp thủ Kiến phần năng thủ và chấp thủ
Tướng phần sở thủ. Tập khí của hai thủ tức gọi là Tùy miên của hai thủ. Nó theo
đuổi loài hữu tình và ẩn ngủ trong Tạng thức, hoặc theo chúng hữu tình làm tăng
thêm mê lầm tội lỗi, nên gọi là Tùy miên. Ðó cũng chính là chủng tử của sở tri
chướng và phiền não chướng.
Phiền não chướng là chấp thật ngã Tát ca gia
kiến (thân ngã kiến) theo Biến kế sở chấp. Kiến này đứng đầu của 128 Căn bản
phiền não và các Tùy phiền não từ nó tương tợ lưu xuất ra. Chúng đều làm rối
loạn bức não thân tâm loài hữu tình và làm chướng ngại Niết bàn, cho nên gọi là
Phiền não chướng.
Sở tri chướng là chấp thật pháp Tát ca gia
kiến (pháp ngã kiến). Kiến này đứng đầu của kiến, nghi, vô minh, ái, nhuế, mạn
v.v... chúng che lấp cảnh sở tri tánh không điên đảo, và làm chướng ngại Bồ đề,
cho nên gọi là Sở tri chướng. Sở tri chướng này quyết định không tương ưng với
thức Dị thục thứ tám, vì thức này quá vi tế liệt nhược; vì thức này không tương
ưng với vô minh và tuệ (mà sở tri chướng thì là vô minh là liệt tuệ); và vì
thức này cũng khởi với trí phẩm pháp không.
Trong 7 chuyển thức, thì tùy sự thích hợp mà
có sở tri chướng này hoặc ít hoặc nhiều, giống như Phiền não chướng.
Năm thức nhãn, nhĩ, v.v... vì không có tánh
phân biệt, nên không tương ưng với kiến, nghi v.v... của pháp chấp. Ngoài kiến,
nghi, còn các phiền não khác, do ý lực dẫn khởi, nơi năm thức đều có.
Sở tri chướng này chỉ tương ưng với tâm bất
thiện và vô ký. Luận nói: "Vô minh (Sở tri chướng) chỉ có tánh bất thiện
và vô ký", vì si (bất thiện) và vô si (thiện) không tương ưng nhau.
Trong Phiền não chướng chắc chắn có sở tri chướng, vì phiền não chướng nhất
định dùng Sở tri chướng làm chỗ nương.
Hai chướng thể không khác nhau mà dụng thì
có khác. Cho nên hai thứ tùy miên này tùy theo năng lực của Thánh đạo hơn hoặc
kém mà dứt trừ nó có trước, có sau.
Trong 4 thứ vô phú vô ký (là oai nghi, công
xảo, biến hóa, Dị thục), sở tri chướng này thuộc Dị thục sanh. Còn các thứ oai
nghi vô ký kia thể dụng bạc nhược không thể chấp lấp cảnh sở tri, làm chướng
ngại Bồ đề. Ðây gọi là Sở tri chướng là vô phú, là đối với Nhị thừa mà nói, nếu
đối với Bồ tát thì Sở tri chướng cũng là hữu phú.
- Nếu trong Sở tri chướng gồm có kiến, nghi
v.v... thế tại sao trong Khế kinh nói chủng tử Sở tri chướng là vô minh trụ
địa?
- Vì trong Sở tri chướng thì vô minh tăng
thạnh hơn, nên gọi chung là vô minh, chứ không phải không có kiến, nghi, như
trong loại chủng tử Phiền não chướng nếu thuộc ác kiến thì lập làm kiến ái trụ
địa, nếu thuộc về Dục, Sắc, Vô sắc giới thì lập làm dục ái trụ địa, sắc ái trụ
địa, hữu ái trụ địa, chứ đâu phải trong các trụ địa đó không có mạn, vô minh
v.v...
Hai chướng như vậy, nếu là phân biệt khởi,
thì nhiếp về kiến đạo đoạn; nếu là nhậm vận (câu sanh) khởi thì nhiếp về tu đạo
đoạn.
Nhị thừa chỉ đoạn được phiền não chướng, Bồ
tát mới đoạn được cả hai chướng. Nhưng vĩnh viễn đoạn được chủng tử hai chướng,
thì chỉ có Thánh đạo ở mười địa mới làm được. Còn khắc phục hiện hành hai
chướng, thì cả hữu lậu đạo trước khi đăng địa cũng làm được.
Bồ tát trụ trong Tư lương vị này, tuy khắc
phục được hai chướng hiện hành phần thô, nhưng đối với hai chướng hiện hành
phần tế và hai tùy miên của hai chướng đó, thì vì sức chỉ quán còn yếu kém nên
chưa thể dẹp dứt được.
Ở Tư lương vị này tuy chưa chứng được tánh
chơn như Duy thức, nhưng nương vào sức hiểu biết thù thắng, tu các thắng hạnh
(Lục độ), nên nó cũng được nhiếp vào địa vị giải hạnh.
- Thắng hạnh tu ở đây, tướng nó như thế nào?
-Lược có hai thứ là phước và trí. Trong các
thắng hạnh nều do tuệ làm tánh thì gọi là trí, ngoài ra thì gọi là phước. Như
sáu Ba la mật đa, tướng chung thì đều gồm cả phước và trí; theo tướng riêng thì
năm Ba la mật đầu là phước đức; Ba la mật thứ sáu là trí tuệ. Hoặc Ba la mật
đầu chỉ là phước đức; một Ba la mật chót là trí tuệ; hai Ba la mật tinh tấn,
thiền định thì thông cả phước và trí.
- Lại có hai thứ, là tư lợi và lợi tha. Khi
tu tập thắng hạnh, tùy theo sức ý lạc mà hết thảy thắng hạnh thông cả tư lợi,
lợi tha.
Nói theo tướng sai biệt, thì sáu Ba la mật
và các pháp Bồ đề phần đều nhiếp về hạnh tự lợi; còn bốn nhiếp sự, bốn vô lượng
tâm v.v... đều nhiếp về hạnh lợi tha. Những hạnh tu như thế nhiều vô biên, đều
là thắng hạnh được tu tập ở Tư lương vị này.
Ở Tư lương vị này tuy chưa dẹp trừ được hai
chướng, khi tu thắng hạnh, dầu có ba sự thối thất, nhưng có thể lấy ba sự để
tôi luyện tâm mình, khiến được dõng mãnh không bị thối thất việc tu chứng. Ba
sự đó là:
1. Nghe nói Vô thượng Chánh đẳng Bồ đề rộng
lớn sâu xa, tâm liền thối khuất, bèn dẫn việc của người khác đã tu, đã chứng
đại Bồ đề, để tôi luyện tâm mình được dõng mãnh không còn thối thất.
2. Nghe nói bố thí Ba la mật v.v... rất khó
thực hành, tâm liền thối thất, bền thức tỉnh ý ưa thích của mình có thể tu hạnh
bố thí v.v... để tôi luyện tâm mình, khiến dõng mãnh không còn thối thất.
3. Nghe nói quả chuyển y viên mãn của các
đức Phật rất khó chứng đạt, tâm liền thối khuất, bèn dẫn điều thiện thô thiển
của người đem so với nhân tu thù diện của mình để tôi luyện tâm mình, khiến
dõng mãnh không thối khuất.
Do ba sự đó mà tôi luyện được tâm mình trong
việc tu các thắng hạnh.