Loài vật vẫn có những loài sống 
thành đôi, thành cặp, có trống có mái, có đực có cái, cũng sinh con và 
cũng biết nuôi cho con của chúng lớn lên, đủ lông đủ cánh, biết săn mồi.
Con người là một động vật cao cấp khác với loài vật vì con người có tư 
duy, có lao động và biết suy nghĩ trước khi hành động.
Trong việc duy trì nòi giống, con người thương yêu nhau, kết hợp 
với nhau thành gia đình, sinh con, giáo dục con thành người có ích. Việc
người nam và người nữ kết hợp với nhau thành vợ chồng đều phải thông 
qua hôn nhân, được gia đình, xã hội và luật pháp công nhận. Hôn nhân là 
kết quả của quá trình yêu đương giữa người nam và người nữ đã trưởng 
thành, là sự kết hợp với nhau thông qua sự chấp thuận của cha mẹ đôi 
bên, sự công nhận của pháp luật thông qua thủ tục đăng ký kết hôn. Từ 
đó, giữa họ hình thành một mối quan hệ mới là quan hệ gia đình.
Gia đình là tế bào của xã hội, là cái nôi nuôi dưỡng con người, là
môi trường quan trọng hình thành và giáo dục nhân cách. Gia đình tốt 
thì xã hội mới tốt. Xã hội tốt thì gia đình càng tốt. Trong xã hội, con 
người có nhu cầu tín ngưỡng và thực thi lý tưởng mà tự thân hướng đến. 
Chúng ta là những Phật tử, là những con người có niềm tin và làm theo 
những gì mà Phật Thích Ca Mâu Ni đã chỉ dạy. Do đó, chúng ta càng phải 
có những nhận thức đúng đắn về hôn nhân-gia đình để xây dựng hạnh phúc 
phù hợp với giáo lý đạo Phật đồng thời phù hợp cuộc sống xã hội.
1- Quyền có hôn nhân và gia đình:
Đạo Phật là đạo giải thoát, giác ngộ. Bất cứ ai là Phật tử hay 
không Phật tử theo quan điểm của đạo Phật đều có quyền đi đến hôn nhân 
và gia đình. Tuy nhiên, những người đủ duyên để xuất gia, trở thành 
những nhà sư, tu sĩ thì nguyện sống một đời sống không gia đình, chiếm 
một số lượng rất nhỏ trong số tín đồ Phật giáo. Họ tự nguyện xa rời cuộc
sống thế gian, không vướng bận vào vòng tình ái, vợ con. Cần nói rõ 
thêm, trước khi xuất gia, họ có quyền có hôn nhân, gia đình, vợ con. 
Nhưng khi đã xuất gia thì họ phải toàn tâm toàn ý tu học Phật pháp để 
trở thành người giác ngộ và giúp cư sĩ tại gia tu học.
Những người chưa đủ duyên để xuất gia thì tu học tại nhà. Đạo Phật
không ngăn cấm cư sĩ tại gia không được có tình yêu, hôn nhân và gia 
đình. Cư sĩ tại gia tin và tu theo giáo lý đạo Phật, sống cùng xã hội, 
tuôn theo luật pháp và đạo lý con người.
2-Phật tử tại gia có quyền có tình yêu, hôn nhân, gia đình:
Tình yêu trai gái là điều tự nhiên của con người. Con người được 
sinh ra, được nuôi dưỡng và lớn lên. Khi đến tuổi trưởng thành, người 
nam và người nữ tự nhiên có tình cảm với người khác phái. Từ đấy, họ nẩy
nở tình yêu. Tình yêu giữa người nam và và người nữ hoàn toàn không có 
gì là xấu xa. Đó là quy luật phát triển tự nhiên của con người. Không ai
có thể ngăn cấm tình yêu trai và gái. Có những lề thói cổ hũ ngăn cấm 
đã dẫn đến những hâu quả khôn lường, mang lại nổi đau cho những người 
thân yêu, ruột thịt.
Tình yêu và hôn nhân là chuyện bình thường của con người. Cha mẹ 
nuôi dưỡng con cái lớn khôn luôn mong mỏi con cái của mình tìm được “ý 
trung nhân” để xây dựng mái ấm gia đình hạnh phúc. Đức Phật không hề bác
bỏ hay ngăn cấm người nam, nữ trưởng thành yêu nhau. Đức Phật khuyên 
dạy con người từ lúc yêu thương nhau đến lúc chung sống với nhau phải 
phù hợp với chuẩn mực đạo đức xã hội, phải hợp với đạo lý làm người.
Giáo lý nhà Phật đặt nền tảng trên tình thương yêu con người. Ngài
dạy con người phải thương yêu nhau, mang lại niềm vui, an lạc cho nhau.
Xây dựng cuộc sống hôn nhân, gia đình là phải mang lại hạnh phúc, niềm 
vui cho nhau , chứ không phải mang lại nỗi đau.
Trong Kinh Đại Bảo Tích , Đức Phật đã dạy: “Nếu một người đàn ông 
có thể tìm được một người vợ, người phụ nữ thích hợp và hiểu biết; người
phụ nữ có thể tìm được một người chồng, người đàn ông thích hợp và hiểu
biết, cả hai thực sự may mắn”. Như thế, Đức Phật đã nêu rõ nền tảng của
hạnh phúc gia đình là sự hiểu biết lẫn nhau và phù hợp với nhau. Dân 
gian Việt Nam chúng ta nói nôm na là “Nồi nào vung nấy”, tức là sự phù 
hợp với nhau về tính cách, lối sống và sự cảm thông nhau. Sự phù hợp ở 
đây hoàn toàn không có nghĩa là “Môn đăng hộ đối” với hàm ý phân chia 
giàu nghèo, sang hèn. Nếu hai người không phù hợp với nhau mà phải chung
sống với nhau thì rất khó có hạnh phúc.
Tình yêu chân chính bao giờ cũng dẫn đến hôn nhân, tạo lập gia 
đình. Như thế hôn nhân phải luôn đi đôi với gia đình. Tình yêu không đi 
đến hôn nhân thì thường là mang đến nỗi sầu khổ đôi khi mang đến hận 
thù. Chuyện tình “Roméo và Juliet” là một câu chuyện lãng mạn về tình 
yêu. Chỉ vì mối thù giữa hai dòng họ, khiến cho họ không thể đến với 
nhau bằng hôn nhân, nàng Juliet tìm đến cái chết bằng thuốc độc, chàng 
Roméo tự vẫn bằng gươm. Ngày nay, cũng đôi khi đôi ban trẻ không được 
đến với nhau do gia đình ngăn cấm, họ cũng tìm đến cái chết. Thật thương
thay !
3-Hôn nhân- gia đình, hạnh phúc của người Phật tử:
Như trên đã nói, Phật tử ở đây là các cư sĩ tại gia. Khi đã có 
tình yêu thì người Phật tử có quyền tiến đến hôn nhân và lập gia đình. 
Giáo lý nhà Phật không can thiệp, ngăn cấm hay bó buộc gì giữa đôi trai,
gái. Đạo Phật là đạo từ bi, hỷ xả, không cố chấp. Giáo lý đạo Phật 
không đòi hỏi phật tử của mình buộc người hôn phối phải từ bỏ đạo khác 
mới được kết hôn như một vài tôn giáo khác.
Hai người nam nữ trưởng thành thương yêu nhau và tiến đến hôn nhân
là một nhân duyên lớn. Khi tiến đến hôn nhân để có cuộc sống chung giữa
hai người là bắt đầu một quá trình thử thách. Hôn nhân này có dẫn đến 
hạnh phúc hay khổ đau phụ thuộc rất nhiều vào đạo đức và nhân cách của 
hai người.
Để có cuộc sống hạnh phúc, người Phật tử cần phải thực hiện những 
nguyên tắc đạo đức của con người, sống và thực hiện các quy định của 
pháp luật, trên hết người Phật tử cần phải nhớ kỹ và thực hành những lời
Phật dạy.
Về góc độ luật pháp, hôn nhân phải đảm bảo các nguyên tắc tự 
nguyện, tiến bộ, một vợ một chồng và bình đẳng. Vợ và chồng phải chung 
thủy, thương yêu, quý trọng, giúp đỡ nhau cùng nhau xây dựng gia đình no
ấm, bình đẳng, tiến bộ, hạnh phúc, bền vững. Vợ chồng tôn trọng và giữ 
gìn danh dự, nhân phẩm, uy tín cho nhau. Vơ chồng tạo điều kiện cho nhau
trong việc chọn nghề, học tập, tham gia các hoạt động chính trị, kinh 
tế, xã hội theo nguyện vọng và khả năng mỗi người. Khi có con, cha mẹ có
nghĩa vụ và quyền yêu thương, trông nom, nuôi dưỡng, chăm sóc, bảo vệ 
quyền và lợi ích hợp pháp của con, chăm lo việc học tập và giáo dục con 
phát triển lành mạnh về thể chất, trí tuệ và đạo đức.
Về góc độ đạo lý con người: Vợ chồng phải thương yêu nhau, quý 
trọng nhau và cùng nhau có trách nhiệm xây dựng gia đình hạnh phúc, nuôi
dưỡng con cái thành người hữu ích.
Về góc độ giáo lý đạo Phật, vợ chồng phải biết bao dung, chân 
tình, thương yêu và quý trọng lẫn nhau theo nếp sống xây dựng một đời 
sống gia đình hạnh phúc mà Phật đã dạy. Người chồng phải biết yêu 
thương, kính trọng và trung thành với người vợ, săn sóc chu đáo đời sống
kinh tế của người vợ; thương yêu chưa đủ, hạnh phúc cần phải đáp ứng 
các nhu cầu cuộc sống. Người vợ phải thương yêu, kính trọng, chung thủy 
với chồng, khéo léo hành xử đối với những mối quan hệ của chồng và vui 
vẻ với làng giềng.
Trong thời đại ngày nay, hạnh phúc của người Phật tử là phải biết 
hướng dẫn con cái trở thành Phật tử, biết tôn kính Tam bảo, biết đi 
chùa, thương yêu người, bố thí, bớt tham sân si....Con cái hiếu để, kính
trọng ông bà, cha mẹ, lánh xa kẻ xấu ác và không làm điều ác, thường 
hay làm việc thiện.
Phật tử là cư sĩ tại gia có nhiều trách nhiệm đối với xã hội (làm 
công dân, làm người lao động, làm kinh tế), đối với gia đình (làm chồng,
làm vợ, làm cha, làm mẹ), đối với bản thân (thường xuyên tu dưỡng đạo 
đức, làm gương sáng cho con) nên người Phật tử tại gia phấn đấu tu học 
làm một việc hết sức khó khăn.Thật đúng với lời nói: “Thứ nhất là tu tại
gia, thứ nhì tu chợ, thứ ba tu chùa”.
Phật tử tại gia xây dựng được mái ấm gia đình hạnh phúc, làm kinh 
tế đủ sống hoặc dư giả, nuôi dạy con nên người, đồng thời vẫn có thời 
gian đến chùa nghe pháp, tu học thì đúng là một kỳ tích phi thường.
4- Những điều nên làm để có hạnh phúc trong hôn nhân-gia đình:
Khi trưởng thành, người nam và người nữ bắt đầu có tình yêu thì 
phải giữ gìn cho tình yêu trong sáng. Sự thương yêu nhau là hết sức cần 
thiết, song quan trọng hơn là biết kính trọng nhau. Sự kính trọng ngay 
những ngày yêu thương nhau sẽ làm nên tảng cho tình yêu lâu dài. Có kính
trọng nhau mới vượt qua được sự ham muốn, giữ cho nhau sự trong sáng về
mặt trinh tiết và phẩm hạnh. Nhiều bạn trẻ sớm đổ vỡ tình yêu vì đã quá
hiểu rõ về nhau, cho nhau tất cả những gì cần phải gìn giữ cho hạnh 
phúc trước khi lập gia đình.
Tạo điều kiện cho người bạn đời tương lai của mình hiểu biết về 
gia đình cha mẹ, anh em hai bên. Có hiểu về gia đình nhau mới thông cảm 
cho nhau, biết là gia đình người hôn phối có đạo lý, đạo đức như nhà 
minh không. Gặp nhà không biết đạo đức thì nên hướng dẫn họ sống đạo 
đức, nếu không được thì nên sớm nói lời chia tay trước khi quá muộn.
Chọn người yêu phù hợp với mình, trước hết là phù hợp về tín 
ngưỡng. Không nên chọn người tôn giáo khác mà người ấy buộc mình phải bỏ
đạo Phật mới tiến đến hôn nhân. Đạo Phật không đòi hỏi người yêu của 
mình bỏ đạo thì người yêu của mình cũng không được buộc mình phải bỏ đạo
Phật. Như thế là mất công bằng và bình đẳng trước khi hai người trở 
thành vợ thành chồng. Trong hôn nhân mà không có bình đẳng ghì thật khó 
có hạnh phúc lâu dài. Nhiều cuộc hôn nhân với người khác tôn giáo đã cho
thấy, họ cũng có hạnh phúc trong thời gian đầu, sau đó họ lục đục vì 
tranh chấp dạy dỗ con cái, cho con theo đạo nào và bản thân họ cũng mặc 
cảm bất an vì đã “bỏ đạo”. Nhiều người đàn ông vì muốn lấy được người 
mình yêu đã bỏ đạo, nhưng sau đó cũng bỏ cả “đạo theo” vì lương tâm cắn 
rứt, lúc ấy người hôn phối cũng mất hạnh phúc vì chồng (vợ ) mình bị gia
đình nhiếc mắng có thằng chồng (con vợ) phản đạo. Khi tiến đến hôn nhân
và thành lập gia đình, cả vợ và chồng cần phải luôn có ý thức cộng đồng
trách nhiệm trong tạo dựng hạnh phúc gia đình. Không phải chỉ một người
nhường nhịn mà phải cả hai người cùng nhường nhịn lẫn nhau. Cuộc sống 
gia đình làm gì không có những mâu thuẩn to hay nhỏ, nếu chỉ vì một lời 
nói, một tự ái thiếu kìm chế thì cuộc sống hôn nhân sẽ đổ vỡ.
Vợ chồng khi đã lấy nhau rồi cũng phải tiếp tục kính trọng như 
ngày chưa lấy nhau. Người Việt Nam ta có câu “ Tương kính như tân” (Quý 
trọng nhau như mới gặp nhau). Có tôn trọng lẫn nhau thì sẽ không có 
người nầy xem nhẹ, xem thường người kia, không có lời nói của kẻ cả với 
vợ hay chồng mình. Khi được tôn trọng, vợ chồng sẽ có lời nói nhẹ nhàng,
mang lại niềm vui và hạnh phúc cho nhau. Vợ chồng nên giảm thiểu lới 
trách móc, chì chiết mà thay vào đó bằng lời nói yêu thương, nhẹ nhàng. 
Có thương yêu tôn trọng nhau thì vợ và chồng sẽ không dám có tư tưởng và
hành động phản bội, thiếu thủy chung.
Vợ chồng phải thành thật với nhau, vợ chồng tuy hai mà là một, tuy
một mà là hai. Vợ chồng không được dấu diếm nhau điều gì Không có bí 
mật tư riêng. Vợ chồng chia sẻ niềm vui lẫn nỗi buồn sẽ giúp nhau giải 
quyết khó khăn, thông cảm nhau hơn và cùng nhau vượt qua khó khăn. Người
chồng hay người vợ giấu diếm, che dấu điều gì sẽ khiến cho người hôn 
phối của mình cảm thấy bị lừa đối. Từ đấy sẽ mất niềm tin với nhau. Vợ 
chồng mà thiếu niềm tin thì hạnh phúc cũng kém bền vững.
Vợ chồng phải có cách thức giáo dục con cái nên người. Con cái nên
người, thành đạt là niềm hạnh phúc của gia đình. Nếu đứa con tốt thì 
cha mẹ hạnh phúc. Đứa con hư thì cha mẹ bất hạnh. Đức Phật dạy: “Cha mẹ 
phải có bổn phận khuyên bảo con cái tránh xa điều xấu, làm điều tốt, tạo
cho con cái có nền giáo dục tốt, tạo điều kiện cho chúng lập gia đình 
với người phù hợp”.
Hôn nhân - gia đình là một hiện tượng xã hội, không chỉ luật pháp 
quy định chặt chẽ về hôn nhân gia đình mà đạo đức xã hội, giáo lý của 
các tôn giáo đều có những quy định để buộc công dân, tín đồ của mình 
tuân theo. Đạo Phật đã thấm nhuần vào trong cuộc sống của nhiều người 
dân, vì giáo lý đạo Phật thật sự tôn trọng tình yêu, hôn nhân và gia 
đình của con người. Pháp luật về hôn nhân và gia đình ở nước ta có nhiều
nguyên tắc, trong đó có một nguyên tắc mà đạo Phật chú trọng, đó là 
nguyên tắc bình đẳng trong hôn nhân. Bình đẳng là nguyên tắc đảm bảo 
hạnh phúc lâu dài. Để có hạnh phúc, người Phật tử cần tin và làm theo 
lời Phật dạy, sống và hành động đúng theo đạo lý làm người, phù hợp quy 
định của luật pháp đem đến hạnh phúc an vui cho chính mình và cho mọi 
người./. 
TT. Thích Đạt Đạo 
Phó thường trực Ban Hướng dẫn Phật tử TW GHPGVN