Nhiều
người đang tin rằng chúng ta có thể dễ dàng giao tiếp được với người
thân đã mất thông qua các hình thức áp vong, gọi hồn. Nhưng thực tế, có
đúng vong hồn giao tiếp với chúng ta hay chỉ là sự tưởng tượng, ám thị
của chính mình?
Trong đời của mỗi một con người chúng ta, việc đáng quan tâm
nhất, hẳn là chính mình; mà trong vấn đề chính mình, quan trọng hơn cả
chính là vận mệnh, số phận hay số kiếp. Về cách nhìn vận mệnh, có người
cảm thấy rằng bất cứ việc gì của mình cũng không bằng người ta, vận mệnh
lận đận éo l
Đức Phật nói: Chúng sinh bị trầm luân trong bể khổ luân hồi.
Bể khổ đó không phải là bể nước mặn. Nếu bể khổ là nước mặn thì chỉ cần
lên núi ở tức khỏi bị khổ, khỏi bị trầm luân.
Duyên
khởi có nghĩa là hết thảy hiện tượng đều do nhân duyên mà phát sinh,
liên quan mật thiết với nhau, nương vào nhau mà tồn tại. Nói theo thuật
ngữ Phật giáo thời “tất cả pháp là vô thường, vạn vật vô ngã, hết thảy
đều không”. “Không” có nghĩa là “vô tự tính”, không có yếu tính quyết
định.
Chúng ta đã
biết xưa kia Phật giáo từ Ấn Ðộ truyền
thẳng sang Việt Nam; có thể, một số tông phái cũng
được truyền
sang Việt Nam nhưng không được truyền bá sâu
rộng, dần dần bị thất truyền. Các tông
phái Phật giáo Trung Hoa truyền sang Việt Nam, có lẽ
cũng gần giống như vậy, riêng
về Thiền Tông, Tịnh Ðộ Tông, Mật Tông vẫn
còn được truyền thừa. Có thể nói, tại
Việt Nam có những nét
đặc thù, nên có
những tông phái phát sinh tại Việt Nam, những tông
phái này cả Ấn Ðộ lẫn Trung Hoa đều không
có, chúng ta lần lượt tìm hiểu từng tông phái
chính tại Việt Nam.
Bruce
và Andera kể rằng họ bắt đầu thấy những dấu hiệu lạ thường ngay từ khi
James hơn 1 tuổi rưỡi. Andrea
kể cậu bé cứ luôn luôn quấn quít bên những chiếc máy bay: Cậu chơi với
máy bay đồ chơi suốt nhiều tiếng đồng hồ không biết chán và reo lên mỗi
khi trông thấy một chiếc máy bay nào đó băng qua bầu trời.
Như
kinh sách đã ghi, sau khi Phật tịch diệt được 7 ngày,
trên đường du
hóa trở về để an cư kiết hạ, đoàn du tăng do Ngài
Ðại Ca Diếp thống lãnh, được
tin nầy từ một đạo sĩ, nhiều tăng chúng u buồn, có một vị tỳ kheo trẻ
Subhadha phát biểu : ‘‘ Khi đức Thế Tôn cò n
tại thế, mọi hành động
đều phải bó buộc trong phạm vi giới luật, mất quyền tự do. Ngày nay, đức Thế
Tôn đã diệt độ, từ đây trở về sau sẽ được
tự do hành động, không bị giới luật ràng buộc ‘’.
Tương truyền rằng đó
là nguyên nhân để Ngài Ðại Ca Diếp
triệu tập tăng
đoàn Kiết tập kinh điển lần thứ nhất.
Hiện nay, không ít nhà nghiên cứu khi tìm hiểu về Phật giáo
thường đưa ra kết luận, Phật giáo là duy tâm. Dẫn chứng là, trong kinh Hoa
Nghiêm, Phật thuyết nhất thiết duy tâm tạo hay tam giới duy tâm,
vạn pháp duy thức . Theo họ, đạo Phật cho rằng tất cả đều từ tâm mà ra, toàn
thể thế giới quanh ta là do tâm tạo nên, không có một thế giới thực, một thế
giới độc lập tồn tại khách quan với con người. Vậy là, thế giới con người đang
sống với nó là không thực có, đó chỉ sản phẩm của tâm tạo tác mà thành, sự tồn
tại và biến hiện của nó phụ thuộc hoàn toàn vào tâm.
Dầu là ai đọc sách Phật, đều rạng rỡ niềm vui khi thấy Phật đề cao cái
Tâm chủ tể, đề cao phẩm giá tâm linh CON NGƯỜI. Điều này thể hiện rất rõ
qua Phẩm Song Yếu, phẩm mở đầu Kinh Pháp Cú: “Trong các pháp, tâm dẫn
đầu, tâm làm chủ, tâm tạo tác”. Chỉ trong một câu, “Tâm” xuất hiện ba
lần với chức năng và phẩm cách khác nhau.
Phật Giáo đã bành trướng trước nhất về phương Tây và đã phát triển sâu rộng ở A-phú-hãn và Ba Tư (ngày nay là I-ran) và đã từng đặt chân đến xứ Tadjikistan (trong vùng cận đông, thuộc Liên Bang Xô Viết trước đây)
Các tin đã đăng: