Tất
cả mọi hiện tượng đều tương liên với nhau và biến đổi, không có một sự gián đoạn
hay ngưng nghỉ nào, không có gì bớt đi cũng không có gì thêm vào, chỉ có nguyên
nhân này sinh ra hậu quả kia, rồi hậu quả kia lại tạo ra nguyên nhân khác. Đó là cái
nhìn của Phật giáo đối với tất cả các hiện tượng trong vũ trụ cũng như đối với
sự sống và cái chết của từng cá thể.
Các
nhà nghiên cứu người Anh đã tìm ra nguyên nhân khiến nhiều người luôn
sống trong cảm giác tội lỗi kể cả đó là những tội lỗi không phải do họ
gây ra.
Theo bác sĩ tâm thần và thần kinh người Áo - Sigmund Freud, cảm giác
tội lỗi là triệu chứng phổ biến nhất của căn bệnh trầm cảm.
Ở Việt Nam Phật giáo đã đồng hành cùng lịch sử lâu dài của
dân tộc và trở thành một thành tố không thể thiếu trong văn hóa, tư duy,
lối sống của người Việt. Phật giáo đã từng có những thành tựu rực rỡ
gắn liền với những đỉnh cao hào hùng của dân tộc.
B ất nhị là không phải hai hay nhiều, cũng không phải một, mà là vô lượng hay không có số lượng.
Số lượng là số đếm chỉ có trong thế giới tương đối,
nhị nguyên. Thế giới đó bị hạn chế về không gian, thời gian và số lượng.
Con người sống trong thế giới đó đã quá quen thuộc với các thói quen
sai lầm về nhận thức, tưởng rằng đó là lẽ phải đời thường, tưởng rằng đó
là khách quan nằm ngoài ý thức.
Các
nhà khoa học đang nghiên cứu và tìm câu trả lời cho hiện tượng "nhục
thân" mới nhất được phát hiện ở tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc: Đại lão hòa
thượng Diệu Trí, chuyên tu pháp môn Dược Sư, viên tịch vào ngày
25/2/2003, hưởng thọ đến 116 tuổi.
Trong Ðại Thừa Thuyết Luận, quan niệm khai mở tư tưởng Phật bằng ngôn
ngữ lan rộng phát triển theo thời gian hợp với nền tư duy mới mà không
xa rời đệ nhất nghĩa lời kinh Phật dạy từ nguyên thủy, lại còn rõ nghĩa
và lý luận đào sâu tư tưởng hơn.
Năm uẩn nếu ta nói với một từ khác thì Sắc là thể chất, Thọ là cảm tình,
cảm giác, Tưởng là tri giác là so sánh, Hành là chọn lựa, quyết định,
Thức là nhận thức. Hoặc nói cách khác, sắc là thể xác, thọ là tình cảm,
tưởng là lý trí, hành là ý chí, thức là nhận thức.
Như Ðức Phật dạy: “Sau khi Phật diệt độ, chúng ta phải coi Giới luật
là bậc Thầy sáng suốt, cũng như Phật còn tại thế không khác”. Bởi vậy,
sau Phật diệt độ, nhất là trong thời kỳ mạt Pháp nầy, nếu chúng ta có
một tâm giữ gìn được Chánh Pháp của Ðức Như Lai để làm lợi ích cho tất
cả mọi người, mọi chúng sinh đều được an vui hết khổ, thì trước hết phải
giữ gìn giới luật của Ðức Phật còn tồn tại ở thế gian, giới luật có tồn
tại ở thế gian thì mới có thể làm nền móng cho Chánh Pháp được tồn tại.
Muốn giữ gìn giới luật được tồn tại tại thế gian thì phải thực hành nơi
giới luật của Phật chế ra lúc Phật còn tại thế.
Đạo đức là một trong những hình thái ý thức xã hội, có khả năng duy
trì kỷ cương quốc gia, khiến quốc gia không rối loạn, bảo vệ an toàn cho
đời sống nhân dân, xã hội. Lễ giáo mà Trung Quốc xưa kia lập ra, gọi là
“tứ duy bát đức”(1), nhân luân “ngũ thường”, đều là kỳ vọng xây dựng
nên một quốc gia thái bình thịnh thế “trung thứ nhân nghĩa” và phép tắc
trật tự.
Phật giáo nói riêng,
các tôn giáo khác nói chung, tỏ ra đủ sức mạnh để tồn tại với thời gian
là vì có những nguyên tắc sống tương đối hoàn chỉnh và có các tu sĩ
thuộc thành phần cốt cán để duy trì. Các tu sĩ thường có bổn phận giữ
gìn những giới luật mang tính chất giáo dục rất đa dạng, nhằm hướng dẫn
cuộc sống của mình đến chỗ hoàn thiện. Sau đây, chúng tôi xin trình bày
về tính chất giáo dục trong giới luật của đạo Phật.
Các tin đã đăng: