Trong Kinh Đại Bát Niết Bàn 大般涅槃 do ngài Đàm Vô Sấm
(Dharmaraksa) pháp sư người Ấn, dịch ra Hoa ngữ và Kinh Trường A Hàm của
Phật Giáo có kể truyện như sau:
Con voi và sáu người mù
Ngày xưa có một ông vua minh triết, thấy các đại thần của mình
thường bảo thủ cố chấp các hiểu biết nhỏ hẹp của mình, bèn sai người dắt
đến một con voi thật lớn và một bọn người mù bẩm sinh, để cho họ sờ
voi. Sau đó vua hỏi: "Các ông đã biết con voi là như thế nào chưa?"
- Biết rồi! Bọn người mù đáp.
- Thế voi như thế nào?
- Voi xem ra như cái đòn xóc. Người sờ ngà voi bảo.
- Voi như cái quạt. Người sờ tai nói.
- Voi như tảng đá. Người sờ đầu voi đáp.
Người sờ vòi lại bảo: "Voi giống như cái chày".
- Voi giống như cái hộp gỗ. Người sờ mắt voi nói.
- Không phải. Voi như cái giường. Người sờ lưng voi khẳng định.
- Theo tôi con voi như cái thùng to. Người sờ bụng voi kêu lên.
- Đừng cãi nhau nữa, con voi như sợi dây thừng. Người sờ đuôi xác nhận.
Nhà vua nghe bọn mù tranh cãi nhau, cảm khái nói:
Người mù đều rất đông
Tranh nhau nói sự thật
Voi vốn chỉ một thân
Thị phi lại bất đồng
Chúng ta hầu như ai cũng biết câu truyện này, nhưng có lẽ ít người
hiểu ý nghĩa vô cùng sâu xa về mặt triết lý của nó. Chúng ta, những nhà
chính trị, nhà triết học, nhà khoa học, nhà giáo dục…và những người bình
thường khác trong xã hội đều giống như những người mù đó, chúng ta mò
mẫm để hiểu thế giới tự nhiên và xã hội, đưa ra kiến giải và áp dụng các
mô hình để phát triển xã hội. Hầu hết chúng ta đều bị rơi vào chủ nghĩa
hình thức, hay nói chính xác hơn là mắc bệnh hình thức.
Các nhà toán học như David Hilbert (1) muốn xây dựng một lâu đài toán
học thông suốt, có thể dùng logic để giải quyết mọi thứ, nhưng thất
bại, di lụy của nó là Tân toán học và lý thuyết tập hợp chỉ đem lại gánh
nặng vô ích cho học sinh. Các nhà vật lý học như Albert Einstein muốn
đưa ra một lý thuyết trường thống nhất để giải thích thông suốt mọi hiện
tượng trong vũ trụ, nhưng đến cuối đời ông cũng chịu thất bại không thể
hoàn tất công trình, mà cho đến nay và mãi mãi về sau, không ai có thể
hoàn thành. Lý thuyết về logic được ứng dụng rộng rãi hiện nay, có thể
coi là cự phách nhất, chính là hệ điều hành của các máy vi tính, nhưng
cũng không thể cho là hoàn hảo, vì cũng có lúc máy không thể giải đáp
được yêu cầu và bị treo, hoặc dễ thấy nhất là đưa ra thông báo không thể
làm được.
Sở dĩ tất cả mọi người đều chịu thất bại khi họ muốn dùng cái trí tuệ
hiểu biết của mình để giải quyết mọi hiện tượng trong vũ trụ, đó là do
sự giới hạn của tri thức. Tất cả mọi tri thức đều rơi vào chủ nghĩa hình
thức, tức mắc bệnh hình thức. Người ta dùng logic suy luận để đi từ
hình thức này qua hình thức kia với nhận thức là tương đương hay bằng
nhau, nhưng không bao giờ đi được đến tận cùng vì hình thức là vô cùng,
luôn luôn biến động trong không gian và thời gian, không thể khẳng định
được và do đó không bao giờ hiểu được cái toàn thể. Điều này đã được Kurt Gödel (2) phát biểu và chứng minh thành “Định lý bất toàn” công bố năm 1931. Định lý này được phát biểu thành 2 phần :
Định lý 1 : Nếu một lý thuyết dựa trên một hệ
tiên đề phi mâu thuẫn thì trong lý thuyết ấy luôn luôn tồn tại những
mệnh đề không thể chứng minh cũng không thể bác bỏ.
Định lý 2 : Không tồn tại bất cứ một quy trình suy diễn nào cho phép chứng minh tính phi mâu thuẫn của một hệ tiên đề.
Trước Kurt Gödel mấy ngàn năm, Phật Giáo cũng đã đề cập đến điều này. Kinh Bát nhã ba la mật đa nói : “Chư pháp không tướng, bất sanh bất diệt bất cấu bất tịnh bất tăng bất giảm, thị cố không trung vô sắc, vô thọ tưởng hành thức , vô nhãn nhĩ tị thiệt thân ý , vô sắc thanh hương vị xúc pháp…”
Dịch nghĩa : Các pháp (vạn sự vạn vật) không có hình tướng, không
sanh không diệt, không dơ không sạch, không tăng không giảm, như vậy
trong cái không, không có vật chất, không có các cảm giác như thọ (tiếp
xúc), tưởng (tưởng tượng), hành ( chuyển động, hoạt động), thức (phân
biệt), không có mắt, tai, mũi, lưỡi, thân xác, ý thức, không có các đối
tượng của các giác quan là sắc (vật chất), thanh (âm thanh), hương (mùi
hương), vị ( vị giác của lưỡi), xúc ( cảm giác của thân thể), pháp ( đối
tượng của ý thức)…
Đức Phật đã giải thích nguồn gốc của thế giới, vũ trụ, vạn vật, là do
12 nhân duyên nhưng đó cũng chỉ là tạm bợ chứ không phải rốt ráo, đó là
tương đối, giải thích cho người bình thường tạm hiểu, không thể tuyệt
đối hóa. Trong Bát Nhã Tâm Kinh thì Phật phủ định nhân duyên (phi nhân
duyên) qua câu trích ở trên, đồng thời cũng phủ định tự nhiên (phi tự
nhiên) Trí óc con người không làm sao hiểu nổi vì cái chân lý toàn thể
là phi logic, không có không gian, thời gian, số lượng, tất cả tri kiến
đều vô dụng. Tri kiến chỉ có giá trị trong một bối cảnh nhỏ hẹp, tương
đối, có không gian, thời gian, số lượng, còn nếu muốn tuyệt đối hóa,
muốn lập nên một lý thuyết có giá trị phổ quát khắp không gian thời gian
chỉ là ảo tưởng. Einstein đã theo đuổi cái ảo tưởng đó, cố xây dựng lý
thuyết về Trường Thống Nhất cho tới khi qua đời vào năm 1955, đành chịu
thất bại, bởi vì ông không tin vào Định Lý Bất Toàn của Kurt Gödel công bố năm 1931.
Ý trong Tâm Kinh nói là bản thể của thế giới là không, không có gì
cả, chúng ta thấy có đủ thứ như sơn hà đại địa, sinh vật, con người, nhà
cửa xe cộ…đó là do bệnh hình thức. Bệnh này kinh Phật gọi là “ thế lưu
bố tưởng” tức là căn bệnh tưởng tượng đã lưu truyền phổ biến ở thế gian.
Thật ra thế lưu bố tưởng chưa hẳn là bệnh, đó là nhận thức tuy lầm lạc
(vì vô minh) nhưng còn là tướng mạnh và vô hại, nó là cái dụng của Tâm
cũng tức là của cái Chân Lý “Tâm như hư không vô sở hữu”, chỉ có thái độ
chấp trước cho là nhận thức đó đúng 100%, có thật 100% không một chút
nghi ngờ gì mới đích thực là tướng bệnh và có hại, kinh Phật gọi là bệnh
“trước tưởng” tức là cố chấp cho là có thật. Điều này cũng giống như kẻ
ngốc cho rằng những hiện tượng trên màn hình vi tính là hoàn toàn có
thật, không biết đó là ảo. Với trí bát nhã, Phật thấy các hiện tượng
trong thế giới đời thường cũng là ảo, chẳng khác mấy với với các hiện
tượng mà ta thấy ngày nay trên máy vi tính, nó chỉ có cao cấp hơn, các
cảm giác đồng bộ của lục căn (mắt tai mũi lưỡi, thân xác, ý thức) khi
tiếp xúc với lục trần (sắc thanh hương vị xúc pháp) khiến con người có
cảm giác tất cả đều có thật.
Chính vì bản chất của thế giới là không, không có bắt đầu, không có
kết thúc, nên tất cả mọi hiện tượng đều nằm trên một vòng tròn luân hồi,
không có lối ra. Phật giáo gọi vòng tròn luân hồi đó là “mở mắt chiêm
bao” tức là chúng ta chiêm bao giữa ban ngày mà không hay.
Bệnh hình thức là gì ? Đó là bệnh cố chấp vào hình thức, chúng ta là
những người mù sờ voi, con voi tượng trưng cho cái chân lý toàn thể, tri
thức của ta là sự mò mẫm từ hình thức này qua hình thức khác của cái
toàn thể đó mà không bao giờ nắm được toàn thể. Hãy khảo sát một thí dụ
để thấy rõ bệnh hình thức là như thế nào. Nước là gì ?
Một ly nước đối với người bình thường thì đó là nước có thể dùng để
giải khát, để tắm rửa giặt giũ, để sản xuất công nông nghiệp, còn đối
với nhà hóa học thì đó là H2O, có thể phân tích thành hai
loại khí là hydro và oxy. Nếu đi sâu hơn nữa thì cấu tạo của nguyên tử
hydro gồm có 1 hạt nhân bao gồm 1 proton ở trung tâm, và 1 hạt electron
quay xung quanh ở khoảng cách rất xa, như vậy nguyên tử thật ra là trống
rỗng. Hydro có 2 chất đồng vị trong thiên nhiên là deutérium và
tritium. Nhân của deutérium có 1 proton và 1 neutron, còn nhân của
tritium có 1 proton và 2 neutron. Deutérium có thể kết hợp với oxy để
thành nước nặng thường được dùng làm chất điều hòa trong các lò phản ứng
nguyên tử. Tritium kết hợp với oxy thì thành nước siêu nặng.
Nguyên tử hydrogen và 2 đồng vị của nó là deutérium và tritium.
Cấu tạo nguyên tử cho thấy vật chất trống rỗng chứ không phải đặc cứng
như ta cảm giác.
Đi sâu hơn nữa vào hạt nhân nguyên tử ta thấy :
Hạt proton gồm 3 hạt quark :2up+1down
Hạt neutron cũng gồm 3 hạt quark :1up+2down
Kích thước của hạt quark cực kỳ nhỏ. Để hình dung, ta lấy nguyên tử
carbon vốn đã rất nhỏ (0,5 nm -nano mét, 1nm= một phần tỉ mét), phóng
đại bằng kích thước quả địa cầu (phóng đại cỡ 24 triệu tỉ tức 24x1015 lần) thì thấy hạt quark có kích thước chưa tới 5 ly (mm).
Nếu ta chỉ thấy nước là nước để ăn uống và sinh hoạt, đó là ta đã mắc
bệnh hình thức, tức là bám chặt vào một hình thức của vật chất, giống
như người mù sờ voi, không biết rằng bản thể của nước là các hạt quark
và electron. Nhưng hạt quark không thể đứng một mình nghĩa là không thể
độc lập tồn tại, hai hạt quark kết hợp với nhau mới thành hạt meson (gồm
1 quark và 1 phản quark, hạt này chỉ tồn tại một phần nghìn tỉ giây
dưới dạng vật chất. Tương tác của các hạt quark rất phức tạp, lực kết
nối chúng là lực tương tác mạnh được thực thi bởi một loại hạt trao đổi
là gluon, khi tách 2 quark rời xa nhau thì lực này rất mạnh đến vô hạn
nên không thể tách được gọi là hiện tượng giam hãm –confinement- còn khi
chúng tiến sát nhau thì lực này bằng 0, bán kính tương tác của lực này
chỉ khoảng một phần triệu tỉ mét, tức 10-15 m, ngoài khoảng
cách này, lực gần như biến mất) ba hạt quark kết hợp với nhau mới thành
hạt baryon, hai loại hạt baryon cơ bản nhất là hạt proton và hạt
neutron, gọi chung là hadron nằm trong hạt nhân nguyên tử. Đó rõ ràng
mang ý nghĩa nhân duyên hay sanh diệt. Một hạt quark đơn lẻ không thể
độc lập tồn tại, phải có yếu tố nhân duyên kết hợp hai hay ba hạt quark
mới sanh ra vật chất. Nếu tách rời các hạt quark thì vật chất biến mất.
Khi phân tích cơ cấu nguyên tử, người ta thấy rằng phần lớn khối lượng
nguyên tử nằm ở hạt nhân. Trong hạt nhân, proton có khối lượng gấp 1836
lần electron (điện tử) còn neutron có khối lượng gấp 1839 lần electron.
Như vậy ta thấy khối lượng của electron rất khiêm tốn so với hạt nhân.
Tuy nhiên vai trò của hạt electron trong cơ chế tạo ra cảm giác của các
giác quan mắt, tai, mũi, lưỡi, thân thể thì lại rất lớn. Tất cả những
cảm nhận giác quan của chúng ta về vật chất, kể cả các hóa tính và lý
tính của từng loại nguyên tố, đều do đám mây electron chuyển động rất
nhanh quanh hạt nhân tạo ra, tất nhiên đám mây đó được sắp xếp thế nào
cũng tùy thuộc hạt nhân. Như vậy bản chất của cảm giác là điện (electron
là điện tử mang điện tích âm) đó là một loại ảo giác rất kỳ diệu, rất
rõ ràng, rất khác biệt nhau khiến cho đại đa số người và tất cả loài vật
đều tưởng là thật.
Trở lại vấn đề nước là gì, ta chỉ có thể trả lời một cách hời hợt đó
là chất lỏng thiết yếu cho đời sống sinh vật, dùng để uống, sinh hoạt và
sản xuất. Câu trả lời đó tất nhiên là mắc bệnh hình thức. Đó là thế lưu
bố tưởng, còn nếu ta tin chắc 100% là nước có thật thì đó là trước
tưởng, một căn bệnh hình thức rất trầm trọng của chúng sinh nói chung và
con người nói riêng. Nó sẽ dẫn tới khổ do Sinh, Lão, Bệnh, Tử, tới
chiến tranh do tranh giành tài nguyên, lãnh thổ, lãnh hải, đất đai, nhà
cửa, tài sản, tới đủ thứ thiên tai, nhân họa. Chứ nếu đi sâu nghiên cứu
đến tận cùng bản thể thì không thể trả lời được nước thực sự là gì. Nói
đó là H2O thì chỉ là một hình thức nông cạn, chưa đầy đủ. Nói
đó là một kiểu tập hợp của các hạt proton, neutron và electron cũng
chưa đủ. Nói đó là một kiểu tập hợp của các hạt quark và electron cũng
chưa hẳn là tận cùng, bởi vì khi tách rời được các hạt quark như Trương
Bảo Thắng đã từng biểu diễn khi đi xuyên qua tường của Đại Lễ Đường Nhân
Dân Bắc Kinh năm 1982, thì vật chất biến mất hoàn toàn, trở thành
không, thân thể anh ta và bức tường đều biến mất, anh ta có thể đi xuyên
qua tường dễ dàng để xuất hiện lại bên trong. Nói tóm lại, tất cả chúng
ta (chỉ trừ Đức Phật và các vị Tổ Sư Thiền đã giác ngộ như Huệ Năng,
Đơn Điền, Hám Sơn, Nguyệt Khê…) đều chỉ là những người mù sờ voi, không
biết con voi thực sự như thế nào, không thể xác định được. Chính vì vậy
Kinh Kim Cang mới có câu “Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm” Phải không có
chỗ trụ mới ngộ ra cái tâm ấy, bởi vì nếu có chỗ trụ thì mắc bệnh hình
thức, bệnh trước tưởng, không phải chân lý.
Định lý bất toàn của Kurt Gödel là sự xác nhận khoa học rằng
tri thức của con người là có hạn, không thể đạt tới cái toàn thể bằng
trí óc phân tích, con người có thể dùng cái đã biết, suy luận bằng logic
ra cái chưa biết nhưng không bao giờ đạt tới cái biết trọn vẹn. Tuy
nhiên không phải vì thế mà con người bó tay, thực nghiệm của các nhà tu
hành Phật Giáo chứng tỏ rằng có thể đạt tới cái toàn thể bằng cách chấm
dứt tư duy, bởi vì suy luận chính là sở tri chướng, là áng mây đen che
lấp mặt trời, ngừng tư duy tức là quét sạch đám mây đó để mặt trời chân
lý tự hiện ra. Giác ngộ là thoát khỏi luân hồi, thoát khỏi cái vòng tròn
luẩn quẩn. Nói thoát khỏi cũng chỉ là một cách diễn tả tạm bợ, thật ra
luân hồi không có thật, thế giới vũ trụ cũng chỉ là huyễn ảo không có
thật. Khoa học không thể nào tách rời được các hạt quark trong hạt
proton và neutron vì phải cần tới một năng lượng vô hạn, nhưng bằng
phương pháp tâm linh, Đức Phật và các vị Tổ Sư Thiền làm được, một vài
người có công năng đặc dị như Trương Bảo Thắng cũng làm được. Khi làm
được như vậy họ mới thấu hiểu rằng vũ trụ chỉ là huyễn ảo không có thật.
Các nhà khoa học, các nhà duy vật, trái lại tin chắc rằng thế giới vũ
trụ là có thật, họ đều là những người mù sờ voi, mắc bệnh trước tưởng mà
không tự biết. Chính vì nhận ra vũ trụ là không có thật nên ngài Hộ
Pháp (Dharmapàla), xuất phát từ ý nghĩa của bộ kinh Duy thức tam thập
tụng (zh. 唯識三十頌, sa. triṁśikā-vijñaptimātratāsiddhi-kārikā) của Bồ Tát Thế Thân (世親 Vasubandhu),
đã viết bộ “Thành duy thức luận” mà ngài Huyền Trang đã dịch ra Hán văn
trong đó có câu tổng kết “Tam giới duy tâm, vạn pháp duy thức” (Ba cõi
-dục giới, sắc giới, vô sắc giới- đều là tâm, vạn vật đều là do tâm
thức biến hiện”
Vị Tổ thứ 6 của Thiền Tông Trung Quốc là Huệ Năng, sống vào đời
Đường, cùng thời với nữ hoàng đế Võ Tắc Thiên, là một trong những người
nổi tiếng nhất đã làm được điều đó, tức là ngộ cái chân lý toàn thể mà
Thiền gọi là Kiến tánh thành Phật (Phật chỉ có nghĩa là người giác ngộ).
Ông biết trước ngày viên tịch và căn dặn đệ tử cứ để y nguyên thân xác
ông sau khi tịch diệt ở tư thế ngồi kiết già. Nhục thân đó trở thành bất
hoại, không cần bất cứ sự can thiệp nào từ bên ngoài, đến nay trải qua
1300 năm, nhục thân bất hoại của Huệ Năng vẫn còn nguyên vẹn, được thờ
tại chùa Nam Hoa gần Quảng Châu, Trung Quốc, cùng với nhục thân bất hoại
của Hám Sơn và Đơn Điền. Còn nhục thân của Nguyệt Khê (tịch năm 1965)
thì thờ tại chùa Vạn Phật ở Hong Kong. Các vị Tổ Sư để lại nhục thân bất
hoại nhằm mục đích làm niềm tin cho đời sau, để chứng tỏ rằng những
điều họ nói là có cơ sở.
|
|
David Hilbert |
Kurt Gödel |
Kurt Gödel : (1906-1978) Nhà toán học người Mỹ gốc Áo, tác giả của Định Lý Bất Toàn.
David Hilbert : (1862-1943) là người đứng đầu nhóm “Xây dựng một hệ thống siêu-toán-học
(meta-mathematics) – một hệ thống toán học tuyệt đối siêu hình, tuyệt
đối thoát ly khỏi thế giới hiện thực, cho phép XÁC ĐỊNH tính trắng/đen,
đúng/sai của bất kỳ một mệnh đề toán học nào và chứng minh tính phi mâu
thuẫn của toàn bộ toán học.”
Mục đích của Hilbert không bao giờ đạt được vì đó chỉ là ảo tưởng như Định Lý Bất Toàn của Gödel đã chỉ ra.
Tài liệu tham khảo :
“Mr Why” & Định Lý Bất Toàn của Phạm Việt Hưng- Vietsciences
Wikipedia