GIÁO HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM
TIỂU SỬ
TRƯỞNG LÃO HÒA THƯỢNG THÍCH THANH TỨ
Thành viên Hội đồng Chứng minh, Phó Chủ tịch Thường trực Hội đồng Trị
sự Giáo hội Phật giáo Việt Nam; Đại biểu Quốc hội nước Cộng hòa Xã hội
Chủ nghĩa Việt Nam khoá XI, XII; Uỷ viên Đoàn Chủ tịch Uỷ ban Trung ương
Mặt trận Tổ quốc Việt Nam; Phó Chủ nhiệm Hội đồng Tư vấn Tôn giáo; Viện
Trưởng Học viện Phật giáo Việt Nam tại Hà Nội; nguyên Uỷ viên Ban Chấp
hành Trung ương Hội Người Cao tuổi Việt Nam; Uỷ viên Ban chấp hành Liên
hiệp các tổ chức Hữu nghị Việt Nam; Phó Chủ tịch Hội Hữu nghị Việt Nam –
Nhật Bản; Trưởng Ban Trị sự Tỉnh hội Phật giáo Hà Nam; Chứng minh Đạo
sư Ban Trị sự Tỉnh hội Phật giáo Quảng Ninh, Tỉnh hội Phật giáo Thái
Nguyên; Chủ tịch Ban chấp hành họ Trần Việt Nam; Viện Chủ Tùng Lâm chùa
Quán Sứ, chùa Châu Long, chùa Thọ Cầu thành phố Hà Nội, Tổ đình chùa Bái
Đính tỉnh Ninh Bình, Tổ đình chùa Nho Lâm, chùa Bình Kiều tỉnh Hưng
Yên.
I. XUẤT THÂN:
Hòa thượng Thích Thanh Tứ, thế danh Trần Văn Long, sinh năm 1927 tại
thôn Miêu Nha, xã Song Mai, huyện Kim Động, tỉnh Hưng Yên trong một gia
đình nông dân nghèo. Ngài là con thứ ba của cụ ông Trần Văn Đáo và cụ bà
Nguyễn Thị Trỏ, trên Ngài còn có 2 người anh trai.
Năm lên 3 tuổi, thì cụ bà mất, Ngài được cha nuôi dưỡng. Với lòng
thành kính Tam Bảo, hàng ngày cha con lên chùa làng để làm công quả tích
phúc tạo duyên, nhờ đó mà Ngài đã sớm có duyên với Phật Pháp. Năm lên 6
tuổi, Ngài được Ni Trưởng Thích Đàm Ân trụ trì chùa Nho Lâm, huyện Kim
Động, tỉnh Hưng Yên nhận về nuôi và cho đi học tại các trường trong
vùng.
Năm lên 12 tuổi, Ni Trưởng Thích Đàm Ân cho đến thụ giáo Hòa thượng
Thích Thanh Hồ, trụ trì chùa Đống Long, xã Hùng An, huyện Kim Động, tỉnh
Hưng Yên. Với đạo hạnh và trí tuệ thông minh sẵn có, Ngài đã được thụ
giới Sadi năm 1939 và năm 1947 Ngài được thụ Đại giới Tỷ khiêu tại chùa
Đống Long do Tổ đình chùa Pháp Quang, thôn Thọ Ngãi, xã Tân Minh, huyện
Thường Tín tỉnh Hà Tây cũ nay là thành phố Hà Nội tổ chức.
II. NHỮNG ĐÓNG GÓP CHO ĐẠO PHÁP VÀ DÂN TỘC
Sống trong cảnh thực dân phong kiến đô hộ, nhân dân lầm than đau khổ,
Ngài đã sớm nhận thức rằng: nước mất thì đạo cũng bị hủy hoại, nhân dân
tín đồ Phật tử cũng không có cuộc sống an lạc, Phật Pháp không được
xiển dương. Chính vì vậy, Ngài đã liễu nghĩa được mối quan hệ mật thiết
không thể tách rời Đạo - Đời và đây chính là tiền đề quan trọng đối với
con đường tu hành phụng sự đất nước và giác ngộ quần sinh mà Ngài đã lựa
chọn.
Thấm nhuần tư tưởng: "Phật pháp bất ly thế gian giác" với truyền
thống yêu nước "Hộ quốc an dân" của Phật giáo Việt Nam suốt 2000 năm
hiện diện và đồng hành với dân tộc, Ngài đã sớm giác ngộ Cách mạng, tích
cực tham gia hoạt động bí mật trong lòng địch, ủng hộ các phong trào
Cách mạng dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam và Mặt trận Việt
Minh, Ngài đã hóa thân Bồ Tát, lúc làm tu sĩ, lúc làm dân thường, lúc là
người chiến sĩ Cách mạng với bầu nhiệt huyết ưu đời mẫn thế.
Tháng 03 năm 1945, được sự chỉ đạo của tổ chức Cách mạng, Ngài đã lên
kế hoạch để cùng với nhân dân địa phương tổ chức phá kho thóc của chế
độ phong kiến và đế quốc Nhật đặt tại chùa Đống Long nơi Ngài đang tu
hành, nhằm cứu giúp đồng bào đang lâm vào cảnh đói khổ bi thương, rồi
tập hợp quần chúng nhân dân, Phật tử trong vùng đấu tranh và giành chính
quyền năm 1945 tại quê hương.
Cách mạng tháng Tám thành công, đất nước lại bước vào thời kỳ toàn
quốc kháng chiến, Ngài lại tiếp tục tham gia các phong trào phụng đạo
yêu nước của giới Tăng ni, Phật tử tỉnh Hưng Yên. Từ năm 1947 đến năm
1949 Ngài được suy cử làm Uỷ viên Ban Chấp hành Hội Phật giáo Cứu quốc
tỉnh Hưng Yên, tổ chức thành viên của Hội Liên Việt (nay là Mặt trận Tổ
quốc Việt Nam).
Từ tháng 01 năm 1950 đến tháng 9 năm 1951, Ngài đã trực tiếp tham gia
lực lượng vũ trang bí mật tỉnh Hưng Yên, làm công tác dân vận, thúc đẩy
Tăng ni, Phật tử tích cực tham gia các phong trào lao động sản xuất ủng
hộ kháng chiến, bảo vệ Cách mạng. Với những hoạt động tích cực đó, thực
dân Pháp đã đưa tên Ngài vào danh sách những người "đặc biệt quan tâm".
Từ tháng 10 năm 1951 đến tháng 4 năm 1953, Ngài đã bị thực dân Pháp
bắt giam và tra tấn, giải qua nhiêu trại giam, nhà tù: Bốt La Tiến, bốt
Lực Điền ở thị xã Hưng Yên; nhà thờ Kẻ Sặt, nhà giam giam ở tỉnh Hải
Dương; Nha công an, nhà tù Hỏa Lò, trại giam Thanh Liệt, tỉnh Hà Đông,
nay là thành phố Hà Nội.
Trong cảnh giam tù, thực dân Pháp đã sử dụng nhiều thủ đoạn tra tấn
điều tra, hòng làm lu mờ ý chí Cách mạng đang lắng đọng trong Ngài. Song
với tinh thần đại hùng, đại lực, đại từ bi, Ngài đã thể hiện rõ bản
lĩnh của người Trượng Phu phụng sự đất nước, Ngài luôn thản nhiên trước
sự tra tấn cực hình của cai ngục và cuối cùng thực dân Pháp đã phải trả
tự do cho Ngài cùng hơn 100 chiến sỹ Cách mạng khác. Ra khỏi nhà lao,
Ngài lại tiếp tục tham gia hoạt động Cách mạng cho đến ngày miền Bắc
được hoàn toàn giải phóng.
Từ năm 1955 đến năm 1957, Ngài chăm lo Phật sự tại chùa Đống Long,
chùa Nho Lâm, chùa Phó Nham huyện Kim Động, tỉnh Hưng Yên và trực tiếp
cùng Tăng ni, Phật tử và nhân dân địa phương tham gia lao động sản xuất.
Từ năm 1958 đến năm 1967, Ngài tham gia thành lập Tùng Lâm Phật giáo
tỉnh Hưng Yên và được suy cử làm Chánh Thư ký. Trong thời gian này, Ngài
đã cùng Chư tôn đức Phật giáo tỉnh tập trung kiện toàn hệ thống tổ chức
Phật giáo tại Hưng Yên và hướng dẫn lao động sản xuất, giúp đỡ Tăng ni
tại các cơ sở tự viện giải quyết những khó khăn về đời sống tu tập trong
hoàn cảnh đất nước chiến tranh.
Năm 1968, hai tỉnh Hưng Yên và Hải Dương hợp nhất thành tỉnh Hải
Hương, Hội Phật giáo Thống nhất Việt Nam tỉnh Hải Hưng được thành lập,
Ngài được suy tôn làm Chánh Thư ký tỉnh hội. (từ 1969-1973).
Từ năm 1974 đến năm 1980, Ngài được suy cử Uỷ viên Ban Trị sự kiêm
Chánh Văn phòng Trung ương Hội Phật giáo Thống nhất Việt Nam, chính thức
làm việc tại chùa Quán Sứ, Trụ sở Trung ương Hội. Với trọng trách của
mình, Ngài đã cùng Chư tôn Giáo phẩm thành viên Ban Trị sự Trung ương,
xây dựng nhiều chương trình hoạt động Phật sự ích đạo lợi đời, củng cố
hệ thống tổ chức từ trung ương đến địa phương, tạo nền tảng và tiền đề
cho việc phát triển tổ chức Giáo hội Phật giáo toàn quốc khi đất nước
hoàn thành sự nghiệp đấu tranh thống nhất nước nhà.
Năm 1975, cuộc kháng chiến chống Mỹ kết thúc, Nam Bắc chung một nhà,
non sông liền một dải, Trung ương Hội Phật giáo Thống nhất Việt Nam đã
chủ động thành lập các phái đoàn vào thăm các tổ chức hệ phái Phật giáo
miền Trung và miền Nam để tạo mối liên hệ pháp lữ và chia sẻ tâm nguyện
của Tăng ni Phật tử giữa các vùng miền sau nhiều năm đất nước chia cắt.
Trong các chuyến viếng thăm đó, Ngài được cử làm Thư ký đoàn để tham
vấn Chư tôn đức trong việc xây dựng nội dung và chương trình làm việc
tiếp xúc với chư tôn đức lãnh đạo các tổ chức hệ phái Phật giáo ở miền
Trung và miền Nam.
Cuối năm 1979 đầu năm 1980, đoàn Phật giáo miền Bắc do Trưởng lão Hòa
thượng Thích Đức Nhuận – Hội trưởng Hội Phật giáo Thống nhất Việt Nam,
Trưởng lão Hòa thượng Thích Thế Long – Phó Hội trưởng kiêm Tổng Thư ký
và Ngài lúc đó là Chánh Văn phòng đã vào thành phố Hồ Chí Minh, thành
phố Huế, gặp gỡ chư tôn giáo phẩm lãnh đạo các tổ chức, hệ phái Phật
giáo ở miền Trung và miền Nam, làm công tác vận động tổ chức hội nghị
hiệp thương xúc tiến thành lập Ban vận động thống nhất Phật giáo Việt
Nam.
Sau một thời gian chuẩn bị, Ban Vận động thống nhất Phật giáo Việt
Nam được thành lập và Ngài được cử làm Phó Thư ký Ban vận động. Với
trọng trách của mình, Ngài đã đi thăm nhiều cơ sở tự viện, gặp gỡ nhiều
chư tôn Giáo phẩm thuộc các tổ chức, hệ phái Phật giáo, trên cơ sở đó
Ngài đã đóng góp nhiều ý kiến quan trọng, giúp chư tôn Giáo phẩm của các
tổ chức, hệ phái Phật giáo đồng thuận, hòa hợp để sớm đi đến sự hợp
nhất tổ chức thành lập Giáo hội toàn quốc.
Với sự gia trì của Tam Bảo, sự nhất tâm của Tăng ni, Phật tử, Hội
nghị Thống nhất Phật giáo Việt Nam đã được long trọng tổ chức từ ngày 04
đến ngày 07/11/1981 tại chùa Quán Sứ - Hà Nội, Trụ sở Hội Phật giáo
Thống nhất Việt Nam. Sau 04 ngày làm việc trong tinh thần đoàn kết, hòa
hợp, trưởng dưỡng đạo tâm, trang nghiêm tổ chức, Hội nghị đã quyết nghị
thống nhất các tổ chức hệ phái Phật giáo Việt Nam, với danh xưng Giáo
Hội Phật giáo Việt Nam, thông qua Hiến chương, chương trình hoạt động
Phật sự và nhân sự Ban lãnh đạo trung ương: Hội đồng Chứng minh, Hội
đồng Trị sự. Và Ngài được suy cử làm Phó Tổng Thư ký kiêm Chánh Văn
phòng I Trung ương Giáo hội Phật giáo Việt Nam cho đến tháng 11 năm
1997.
Tháng 11 năm 1997, Đại hội Đại biểu Phật giáo toàn quốc lần thứ IV
(1997-2002) thành công, Ngài được suy cử làm Phó Chủ tịch Hội đồng Trị
sự. Năm 2001 Ngài được suy cử làm Phó Chủ tịch Thường trực Hội đồng Trị
sự giáo hội Phật giáo Việt Nam, Viện trưởng Học viện Phật giáo Việt Nam
tại Hà Nội. Tại Đại hội Đại biểu Phật giáo toàn quốc lần thứ V
(2002-2007) và lần thứ VI (2007-2012), Ngài được suy tôn là thành viên
Hội đồng Chứng minh và suy cử làm Phó Chủ tịch Thường trực Hội đồng Trị
sự, Viện trưởng Học Viện Phật giáo Việt Nam tại Hà Nội.
Trải qua các chức vụ từ Chánh Văn phòng, Phó Tổng Thư ký, Phó Chủ
tịch Thường trực Hội đồng Trị sự Giáo hội Phật giáo Việt Nam, Ngài đã có
nhiều đóng góp quan trọng đối với đạo Pháp, đặc biệt là sự phục hồi các
hoạt động Phật sự của Phật giáo miền Bắc sau ngày đất nước được thống
nhất.
Được sự quan tâm giúp đỡ của Đảng, Nhà nước, Mặt trận Tổ quốc Việt
Nam và các bộ ngành, Ngài đã cùng Chư tôn đức lãnh đạo Giáo hội đi đến
nhiều tỉnh, thành phố khu vực phía Bắc để cùng trao đổi và tháo gỡ khó
khăn vướng mắc trong việc kiện toàn tổ chức, nhân sự Giáo hội tại địa
phương, phục hồi các hoạt động Phật sự đúng chính pháp tại các cơ sở tự
viện, kêu gọi công đức trùng tu các cơ sở tự viện bị xuống cấp, động
viên Tăng ni, Phật tử yên tâm hành đạo và tích cực tham gia lao động sản
xuất, đăng ký hộ khẩu ổn định đời sống tu hành, độ người Phật tử xuất
gia và Phật tử tại gia.
Nhiều di tích lịch sử văn hóa của Phật giáo được tôn tạo và mở hội
truyền thống, giữ gìn bản sắc dân tộc, Phật pháp được xiển dương và hạn
chế hủ tục không phù hợp với chính pháp.
Trong quá trình kiện toàn tổ chức nhân sự Giáo hội địa phương, một số
Tỉnh Thành hội Phật giáo lúc mới thành lập gặp nhiều khó khăn, Ngài đã
trực tiếp đảm trách ngôi Chứng minh đạo sư hoặc làm Trưởng Ban Trị sự để
cho Tăng ni, Phật tử địa phương nương tựa, như Tỉnh hội Phật giáo Thái
Nguyên, Quảng Ninh, Thanh Hoá, Hà Nam.
Bên cạnh đó, Ngài còn trao truyền giới châu tuệ mệnh cho hàng ngàn
Tăng ni mới xuất gia và hàng vạn Phật tử tại gia thông qua các đại giới
đàn do Ban Trị sự và các Tổ đình tổ chức.
Sự nghiệp giáo dục đào tạo Tăng ni có đủ tài đức là một trong những
Phật sự được Ngài quan tâm đặc biệt. 30 năm xây dựng và trưởng thành của
Học viện Phật giáo Việt Nam tại Hà Nội luôn gắn liền với tên tuổi và
công lao to lớn của Ngài. Ngài đã đảm trách các Phật sự từ Chánh Văn
phòng đến Phó Viện Trưởng và nay là Viện Trưởng, Ngài đã dành nhiều tâm
lực và trí tuệ với một mong muốn Phật giáo miền Bắc phải có một tuyển
Phật trường xứng tầm với lịch sử Phật giáo Việt Nam.
Sau hơn 20 năm, với bao vất vả, Ngài đã tìm được nơi đắc địa tại xã
Phù Linh, huyện Sóc Sơn, thành phố Hà Nội để đặt đá xây dựng Học viện
Phật giáo Việt Nam tại Hà Nội và đến năm 2006 đã làm lễ khánh thành giai
đoạn I, với một cơ ngơi to đẹp, trang nghiêm, đủ điều kiện ăn ở nội trú
để Tăng ni sinh yên tâm tu học như hôm nay.
Năm tháng cứ trôi đi, tuổi Ngài một cao hơn, sức khỏe lại yếu thêm,
nhưng Ngài vẫn thường xuyên về Học viện thăm hỏi động viên cán bộ, giảng
sư, Tăng ni sinh, rồi Ngài trực tiếp giảng dạy cho Tăng ni sinh những
bài học đầu tiên, hàng tháng Ngài chủ trì và chỉ đạo các phiên họp của
Hội đồng điều hành Học viện.
30 năm xây dựng và trưởng thành của Giáo hội Phật giáo Việt Nam, Ngài
đã có nhiều đóng góp to lớn cho những thành tựu Phật sự chung của Giáo
hội hội Phật giáo Việt Nam, Ngài trở thành cấu nối giữa đạo với đời,
giữa Phật giáo miền Bắc với Phật giáo miền Trung và Phật giáo miền Nam.
Là thành viên tích cực trong khối đại đoàn kết toàn dân tộc, Ngài được
tín nhiệm cử tham gia Đoàn Chủ tịch Uỷ ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc
Việt Nam, Phó Chủ nhiệm Hội đồng Tư vấn Tôn giáo của Uỷ ban Trung ương
Mặt trận Tổ quốc Việt Nam.
Với tinh thần phụng sự chúng sinh là thiết thực cúng dàng chư Phật,
Ngài đã thường xuyên đến thăm hỏi và tặng quà động viên các trung tâm
nuôi dưỡng trẻ mồ côi khuyết tật, ảnh hưởng chất độc da cam, các trung
tâm nuôi dưỡng người không nơi nương tựa, những gia đình gặp hoạn nạn,
khó khăn, xây dựng nhà đại đoàn kết, nhà tình thương, tham gia các hoạt
động xóa đói giảm nghèo. Ngài còn trực tiếp tham gia Ban Chấp hành Hội
Chữ Thập Đỏ Việt Nam, Hội Người Cao tuổi Việt Nam để cùng đóng góp tham
mưu xây dựng chính sách xã hội ngày một hiệu quả hơn.
Đối với công tác Phật sự quốc tế, Ngài đã đi thăm, làm việc và tham
gia nhiều Hội nghị tôn giáo Quốc tế được tổ chức ở các nước châu Mỹ,
châu Âu, châu Á, và Liên Xô (trước đây). Ngài chủ trì nhiều buổi làm
việc, tiếp nhiều vị chính khách Quốc tế đến thăm và làm việc với Giáo
hội. Những nơi Ngài đến, những vị khách được Ngài tiếp đều nhận được
tình cảm thân thiết thắm tình. Thông qua đó, hình ảnh và đất nước con
người Việt Nam, Phật giáo Việt Nam đã được bạn bè quốc tế hiểu hơn và
đánh giá cao. Với những khả năng trí tuệ tinh anh, Ngài được mời tham
gia Ban Chấp hành Liên hiệp Các tổ chức Hữu nghị Hòa bình Việt Nam, Phó
Chủ tịch Hội Hữu Nghị Việt Nam – Nhật Bản.
Với những đóng góp to lớn đối với Đạo pháp và Dân tộc, Ngài luôn được
Tăng ni, Phật tử, nhân dân quý mến và tin tưởng. Ngài được Trung ương
Giáo hội công cử làm đại diện giới Tăng ni, Phật tử tham gia ứng cử đại
biểu Quốc hội và được cử tri bầu trúng cử hai khóa Quốc hội khóa XI,
XII, và là thành viên Uỷ ban các vấn đề xã hội của Quốc hội. Là một đại
biểu lớn tuổi nhất trong Quốc hội, song Ngài vẫn luôn tích cực tham gia
đầy đủ các kỳ họp, thực hiện chức năng nhiệm vụ của người đại biểu nhân
dân, đóng góp nhiều ý kiến tâm huyết, xác đáng tại các kỳ họp, các phiên
thảo luận của Quốc hội, tiếp xúc cử tri trước và sau mỗi kỳ họp được
Quốc hội và cử tri đánh giá cao, với tấm lòng kính trọng một vị cao Tăng
luôn vì dân vì nước. Đúng như Anh hùng Lao động, Giáo sư Vũ Khiêu đã
tặng Ngài đôi câu đối: “Chính Đại Quang Minh Tâm Hướng Phật – Từ Bi Hỷ
Xả Chí Ưu Dân”.
Dù ở vị trí cương vị nào, Ngài luôn nhận được tình cảm kính trọng đặc
biệt của Tăng ni, Phật tử Giáo hội Phật giáo Việt Nam cũng như cộng
đồng xã hội. Đảng và Nhà nước đã trao tặng Ngài nhiều phần thưởng cao
quý: Huân chương kháng chiến hạng nhất, hạng nhì; Huân chương Độc lập
hạng hai; Huân chương Đại đoàn kết toàn dân tộc; Thủ Tướng Chính Phủ
tặng kỷ niệm chương chiến sỹ Cách mạng bị địch bắt và tù đầy tại Hòa Lò.
Các Bộ ngành và các đoàn thể xã hội trao tặng Ngài nhiều kỷ niệm
chương, bằng khen. Giáo hội Phật giáo Việt Nam tặng nhiều Bằng tuyên
dương công đức.
Và đặc biệt, ngày 12 tháng 10 năm 2011, Chủ tịch nước Cộng hòa Xã hội
Chủ nghĩa Việt Nam đã ký quyết định trao tặng Trưởng lão Hòa thượng
Huân chương Hồ Chí Minh, phần thưởng cao quý của Đảng và Nhà nước, vì đã
có công lao to lớn, có nhiều thành tích xuất sắc, đóng góp vào sự
nghiệp Cách mạng của Đảng và của Dân tộc. Qủa thật Ngài là tấm gương
sáng tốt đạo đẹp đời của hôm nay và mai sau.
III. THỜI KỲ LÂM BỆNH
Từ tháng 6 năm 2010, giữa mùa an cư kết hạ Phật lịch 2554, sức khỏe
của Ngài có phần suy giảm, các đệ tử xuất gia và tại gia của Ngài đã mời
nhiều giáo sư, bác sỹ trong nước và quốc tế đến thăm khám, điều trị và
có sự chuyển biến tích cực.
Trong thời gian này, Ngài đã dành nhiều thời gian cho việc chỉ đạo
một số công tác Phật sự quan trọng, đặc biệt trong việc kiện toàn nhân
sự, chuẩn bị mọi mặt cần thiết cho việc thành lập tổ chức giáo hội tại
một số địa phương. Bên cạnh đó Ngài vẫn thường xuyên lên thăm và động
viên Tăng ni sinh Học viện Phật giáo Việt Nam tại Hà Nội, thăm và động
viên chư Tăng ni tham gia an cư kết hạ tại các trường hạ tập trung của
các Tỉnh, Thành hội Phật giáo khu vực phía Bắc và tham gia Hội đồng giới
sư trao truyền giới châu tuệ mệnh cho Tăng ni hậu học tại các giới đàn.
Tưởng rằng Ngài sẽ được trụ lâu hơn nữa để làm thạch trụ cho Tăng ni
Phật tử và các cấp Giáo hội Phật giáo đặc biệt là khu vực phía Bắc nương
y ở nơi Ngài được mãi mãi. Song quy luật vô thường vốn có, Ngài đã an
nhiên thu thần thị tịch vào hồi 08h15’ ngày 26 Tháng 11 năm 2011 (nhằm
ngày 02 Tháng 11 năm Tân Mão, trụ thế 85 tuổi, gần 80 năm tu sống trong
cảnh thiền môn, tham gia hoạt động Cách mạng, lãnh đạo phong trào Phật
giáo.
Ngài viên tịch đã để lại cho môn đồ tứ chúng, các cấp Giáo hội Phật
giáo Việt Nam niềm tiếc thương vô hạn. Ngài mãi mãi là tấm gương sáng về
tình thần phụng sự Đạo pháp và Dân tộc của Giáo hội Phật giáo Việt Nam.
NAM MÔ VIỆT NAM PHẬT GIÁO GIÁO HỘI HỘI ĐỒNG CHỨNG MINH
HỘI ĐỒNG TRỊ SỰ PHÓ CHỦ TỊCH THƯỜNG TRỰC TRƯỞNG LÃO HÒA THƯỢNG THƯỢNG THANH HẠ TỨ GIÁC LINH THIỀN TỌA HẠ