Trong một dịp đi hành hương các
chùa nhân dịp đầu năm, chúng tôi có cơ hội chứng kiến việc đốt vàng mã
để cúng lễ tại các chùa đền khắp nước Việt Nam. Nay trong một dịp dự
tang lễ người quen tại một nhà quàn ở thành phố Westminster Hoa Kỳ,
chúng tôi cũng chứng kiến việc đốt vàng mã cúng tế người quá vãng. Thật
không ngờ thói tục này lại có thể được thực hiện nơi một xứ được gọi là
văn minh tiên tiến nhất thế giới này. Sau khi tìm hiểu, chúng tôi được
cho biết là ngay trong cộng đồng người Việt tại Hoa Kỳ và một vài nước
khác trên thế giới, vẫn còn việc đốt sớ và vàng mã cho những người đã
khuất nhân dịp họ cúng giỗ và cầu siêu tại gia đình hay tại một số chùa.
Tại Việt Nam, tục lệ đốt vàng mã đã và
đang phát triển mạnh, không còn ở trong phạm vi cúng giỗ ở gia đình và
chùa đền mà còn lan sang các cơ quan công quyền quốc doanh, trở thành
một nghi thức không thể thiếu của các công ty xây dựng cầu đường và các
công trình thủy điện, trong các buổi lễ động thổ, khởi công các công
trình do nhà nước giao phó. Theo Bộ Văn Hoá Thông Tin cho biết khoảng
50.000 tấn vàng mã được sử dụng trong một năm và riêng tại Hà Nội đã
tiêu thụ trên 400 tỉ đồng cho việc đốt vàng mã. Tại miền Nam California,
nơi có đông người Việt cư ngụ, không có con số thống kê nhưng tất cả
các siêu thị Việt Nam và Trung Hoa đều bày bán vàng mã, chứng tỏ có nhu
cầu tiêu thụ.
Trong nước, đã có nhiều vị Sư kêu gọi bà
con nên bỏ thói tục mê tín này, Hoà Thượng Thích Thanh Từ, viện trưởng
Thiền Viện Trúc Lâm, cũng đã có nói trong nhiều bài giảng pháp. Nhân một
dịp viếng thăm Thiền Viện, người viết được Hoà Thượng cho biết lỗi lầm
mê tín này là do quý thầy không giáo dục Tăng Ni Phật tử. Gần đây Hoà
Thượng Thích Thanh Tứ tại chùa Quán Sứ Hà Nội cũng lên tiếng chỉ trích
việc đốt vàng mã. Thầy cho biết “nhiều người lúc cha mẹ còn sống thì
ngược đãi, đánh đập. Thế mà đến ngày báo hiếu thì những người con ấy lại
đốt vàng mã thật nhiều để báo hiếu cha mẹ. Hành vi ngược đãi cha mẹ,
luật pháp cũng không dung tha, Phật cũng không chấp nhận lễ của những
đứa con bất hiếu đó. Phật dạy, con cái phải thờ phụng cha mẹ, nuôi dưỡng
cha mẹ lúc già yếu. Không nên biến ngày Đại lễ Vu Lan trở thành ngày mê
tín dị đoan, lãng phí.”
Thật ra tục lệ đốt vàng mã đã có từ lâu
đời, đã bén rễ và ăn sâu vào tâm thức của người dân Việt Nam nên rất khó
từ bỏ trong một sớm một chiều. Nhiều người cho đó là một trong những
nét đẹp văn hoá của phong tục thờ cúng tổ tiên. Nhưng việc này cần nên
xét lại, có thể chỉ vì không biết rõ nguồn gốc nên cứ theo tục “trước
làm sao nay làm vậy”. Vậy chúng ta cũng nên tìm hiểu nguồn gốc của nó để
thấy rõ đó là một thói tục mê tín cần loại bỏ trong sinh hoạt đời sống
tâm linh của người Việt.
Sau khi nghiên cứu lịch sử Trung Hoa,
chúng tôi được biết, tục đốt vàng mã là của người Trung Hoa, bắt đầu từ
nhà Hán. Nguyên do vì nhà vua muốn thực hành lời dạy của Đức Khổng Tử:
“Sự tử như sự sinh, sự vong như sự tồn”, nghĩa là thờ người chết như thờ
người sống, thờ người mất như thờ người còn. Nên khi nhà vua băng hà,
phải bỏ tiền bạc thật vào trong áo quan để vua tiêu dùng. Sau đó quan
bắt chước vua và rồi dân bắt chước quan. Ai cũng chôn tiền thật theo
người chết. Bọn trộm cướp biết vậy nên đào trộm mồ những người giầu có,
như mộ vua Hán Văn Đế bị quân trộm khai quật lấy hết vàng bạc châu báu.
Về sau từ quan đến dân thấy việc chôn tiền bạc thật quá tốn kém nên mới
nảy sinh ra dùng giấy cắt ra làm tiền giả, vàng giả để thay thế. Dần dà
người dân bắt chước và trở thành tập tục. Đến năm Khai Nguyên thứ 26 (
738 DL), vua Đường Huyền Tông ra sắc dụ cho phép dùng tiền giấy thay cho
tiền thật trong việc cúng tế cầu siêu. Việc sử dụng vàng mã chính thức
bắt đầu từ đấy và sau đó du nhập qua Việt Nam theo dấu chân những người
Trung Hoa đi chinh chiến.
Nguồn gốc chỉ vì một ông vua Tàu tuân
hành lời dạy của ông Khổng coi người chết như còn đang sống, chứ ai cũng
biết người chết không thể nào tiêu xài số tiền vàng chôn theo ấy. Ngày
xưa chôn tiền bạc thật theo người chết như thế, không có ích lợi gì mà
chỉ làm khổ người thân, thì việc đốt vàng mã tức toàn đồ giả thời nay có
ích gì. Huống hồ nếu xét kỹ thấy toàn những chuyện nghịch lý đến khôi
hài. Như có người (ở Hà Nội) cúng người chết cả máy điện thoại cầm tay
bằng giấy, Honda Dream bằng giấy và máy vi tính bằng giấy nữa. Khi còn
sống không hiểu người chết ấy có biết sử dụng máy vi tính, điện thoại
cầm tay hay xe Honda không? Còn nữa chưa hết, người viết xin ghi lại một
đoạn tường thuật ngắn của phóng viên báo VnExpress khi đi thăm phố Hàng
Mã nhân dịp ngày Vu Lan năm ngoái. Xin trích “Tại phố Hàng Mã (Hà Nội)
điểm "phân phối" hàng mã cho những người bán rong trên các đường phố
luôn đông nghịt người mua sắm, bộ cúng thần linh rẻ nhất cũng 15.000
đồng, cúng chúng sinh giá tương tự. Chúng tôi chen chân hỏi mua đồ cúng
với giá "bình dân" đã không được các chủ hàng bán. Tôi chứng kiến một
phụ nữ trung niên cùng cô con gái đến mua nhà lầu, xe hơi, điện thoại di
động, tivi, xe máy, quần áo, tiền USD. Họ còn mua thêm một cô gái bằng
giấy, nhưng cũng giày cao gót, cũng váy ngắn, áo lửng. Khi bà mẹ cầm "cô
gái" trong tay thì cô con gái cầm ngay chiếc kéo nhỏ đâm lia đâm lịa
vào mặt hình nhân thế mạng. Giải thích cho những người xung quanh về
việc làm kỳ quặc của cô con gái, người phụ nữ trung niên nói: "Bố cháu
làm tổng giám đốc, nay xuống dưới ấy cũng phải gửi cho ông ấy cô thư ký,
nhưng phải làm cho nó xấu xí để khỏi trở thành bồ của bố cháu".
Thật là khôi hài, lễ Vu Lan và các lễ
tết truyền thống của người Việt chúng ta là những ngày để con cháu nhớ
tưởng đến cha mẹ, ông bà, tổ tiên, đã bị biến thể một cách lạ lùng. Nếu
bảo rằng “sự tử như sự sanh” thì thử hỏi những đồ vàng mã ấy khi còn
sống có ai tiêu xài được không.
Với Phật giáo, chúng tôi không hề thấy
có việc đốt vàng mã cúng tế người chết ghi trong tam tạng kinh điển.
Quan điểm của đạo Phật hoàn toàn bác bỏ tục lệ mê tín này. Phật giáo chỉ
khuyên các con cái thân thuộc của người chết nên làm các việc như bố
thí giúp người nghèo khổ, cúng dường trai tăng, ăn chay niệm Phật và
phóng sinh rồi hồi hướng công đức ấy cho vong linh để siêu độ vong linh;
khi mai táng, không nên dùng quan tài đắt tiền, không nên để cho người
chết mặc quần áo đắt tiền, không nên phung phí quá nhiều công và của cho
việc tang lễ. Trái lại, nên mặc cho người chết quần áo bình thường,
sạch sẽ, còn quần áo tốt đẹp và mới thì nên đem bố thí cho kẻ nghèo, nếu
có tiền thì nên in kinh sách để Phật pháp lưu hành và bố thí cho người
nghèo bớt khổ. Chỉ có làm như vậy, vong linh người chết mới thật sự được
lợi ích; còn nếu đem các đồ vật quý cùng mai táng với người chết, hay
đốt vàng mã để người chết tiêu dùng dưới âm phủ, thì đó là hành vi thiếu
trí tuệ, không xứng đáng là một Phật tử chân chánh.