Sau khi triều bái đức Phật ở Tây phương về, Quán Âm Đại sĩ muốn tìm một
chỗ lập đạo tràng để truyền kinh thuyết pháp. Nga Mi Sơn đã có Phổ Hiền
Bồ Tát nhanh chân lên trước, Ngũ Đài Sơn thì Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát tuyển
dụng, Cửu Hoa Sơn đã có Địa Tạng Bồ Tát ngự trị; Bồ Tát Quán Âm nhất
định tìm một thánh địa đủ đẹp để sánh tày với những đạo tràng kia mới
nghe.
Hôm ấy, Bồ Tát Quán Âm bước lên đóa mây liên hoa, đến biển Đông Hải, từ
trên không nhìn xuống thấy chi chít những quả núi hay hòn đảo với hình
thù kỳ quái, giống như từng viên, từng viên ngọc phỉ thúy ẩn hiện trong
một tấm thảm nhấp nhô sóng biếc ngàn trùng, quang cảnh quả thật là đẹp!
Tuy nhiên, giữa hơn một ngàn hòn đảo ngọc, nên chọn đảo nào là thích hợp
nhất?
Bồ Tát Quán Âm dùng trí huệ chọn tới chọn lui, thấy rằng đảo nào cũng
được, nhưng lại hình như không có đảo nào hoàn mỹ cả. Ngài nghĩ, phải
tìm một hòn đảo có đủ 100 đầu núi, thế mới xứng đáng được gọi là đất
thánh cửa Phật.
Cuối cùng, ngài Quán Âm giáng đài sen xuống đỉnh cao nhất của ngọn Cù
Sơn. Ngài thấy trên núi khói mây mù mịt, với những cây tùng xanh thẳng
tắp, duới chân núi thì chập chùng sóng bạc trên một nền màu xanh ngọc
bích, điểm thêm những cánh buồm màu vàng nghệ căng gió. Phong cảnh tú lệ
như thế khiến ngài Quán Âm vô cùng đẹp lòng, thế là Ngài đi từ đông sang
tây, từ nam lên bắc, và bắt đầu đếm đầu núi.
Thấy ngài Quán Âm làm như thế, Long Vương ở dưới biển Đông thấp thỏm lo
sợ. Biển Đại Cù rộng lớn diễm lệ vốn là kho báu của Long Vương, làm sao
có thể để cho ngài Quán Âm lập đạo tràng ngay bên cạnh kho báu của mình
được!
Thế là Đông Hải Long Vương bèn nổi gió to, dậy sóng lớn, che lấp những
đỉnh núi, phá rối khiến cho ngài Quán Âm đếm đi đếm lại mà đếm hoài
không xong. Ngài Quán Âm hiểu rất rõ nguyên do, nhưng Ngài cũng không
muốn tranh đua cao thấp với Long Vương nên mau mau rời đi chỗ khác. Về
sau người ta đặt cho tên đỉnh núi cao ấy là “Quán Âm Sơn”.
Bồ Tát Quán Âm rời Cù Sơn, tiếp tục tiến tới phía trước tìm kiếm, đột
nhiên thấy một hòn đảo nhỏ ngay dưới mắt mình, non xanh nước biếc, có
những tảng đá linh ngạo nghễ đứng thẳng, thật là một nơi lý tưởng để
thuyết pháp truyền kinh. Ngài lập tức thâu mây lành về, bước xuống đài
sen ở địa điểm cao nhất của hòn đảo nhỏ, ngồi xếp bằng và cẩn thận đếm
những đầu núi. Nhưng từ phải đếm sang trái, từ trái đếm trở về phải, đếm
trọn một vòng rồi đếm tới đếm lui, mà cuối cùng vẫn chỉ có 99 đầu núi mà
thôi!
Ngài Quán Âm vô cùng tiếc rẻ, quyến luyến không muốn rời, bước lên đài
sen cưỡi mây lành đi. Từ trên tận mây cao quay đầu nhìn lại hòn đảo nhỏ,
Ngài định thần đếm lại một lần nữa, thì lần này đếm được 100 đầu núi
không dư không thiếu! Thì ra ban nãy Ngài không cẩn thận, quên đếm ngọn
núi nơi mình đang ngồi! Ngài định quay trở lại, nhưng nghĩ rằng trên
biển Đông có hơn một ngàn hòn đảo lớn nhỏ, lẽ nào lại chẳng có chỗ khác
làm cho mình mãn ý hơn, nên hướng về phía đông tìm một ngôi Phật địa
khác. Hòn đảo này dầu sao cũng được ngài Quán Âm dừng chân, nên người
sau đặt tên là đảo Sóng Phật (Phật Ba Đảo).
Ngài Quán Âm rời đảo Sóng Phật, cưỡi mây liên hoa vừa bay vừa nhìn
xuống, và cuối cùng đến Phổ Đà Sơn.
Nhìn chung thì thấy núi sông chầu mặt trời, trên núi sương mai lượn lờ,
có những cây chương cổ thụ tỏa hương, có những dòng suối biếc róc rách,
cát vàng óng ánh trải trên bờ biển. Ngài Quán Âm rất vừa ý, vội thâu mây
lại bước xuống chỗ cao nhất của đảo. Lần này Ngài rất thận trọng, bắt
đầu đếm từ ngọn núi dưới chân mình, đếm đi đếm lại mấy lần mà cuối cùng
vẫn chỉ có 99 đầu núi mà thôi. Ngài nghĩ có thể cũng giống như lần trước
mình đã quên đếm đầu núi ngay dưới chân mình chăng? Vì Ngài quá ưa thích
hòn đảo này nên chẳng có tâm trí đâu để suy nghĩ kỹ, bèn cộng thêm đầu
núi mình đang ngồi với 99 đầu núi kia, thế là gom vừa chẵn 100 đầu!
Ngài hài lòng cười lên, thế là Phổ Đà Sơn được Ngài tuyển chọn. Về sau,
chùa chiền am miếu được cất trên đảo càng ngày càng nhiều, có một thời
lên đến hơn 300 ngôi! Từ đó, Phổ Đà Sơn trở nên “Quán Âm Đạo Tràng, Hải
Thiên Phật Quốc”.
Kỳ thật, Quán Âm Đại sĩ thừa biết rằng đảo Phổ Đà không có đến 99 đầu
núi chứ đừng nói gì tới 100 đầu! Chỉ vì Ngài quá ưa thích hòn đảo nhỏ
xinh đẹp đầy linh khí này nên mới ở lại, thế thôi!