Ngày xưa, có một con tàu cướp biển ngày ngày cứ lãng vãng quanh vùng cửa
sông Hoàng, mà cầm đầu là tên giặc cướp Lam Lễ Dụ. Hắn tung hoành trên
mặt biển, không có chuyện ác nào là không làm, thấy tàu buôn thì cướp
hàng hóa, thấy thuyền chài thì đoạt cả mẻ cá của người ta, còn nếu gặp
du thuyền thì lột hết vàng bạc của khách du lịch trên tàu.
Tuy nhiên tên giặc cướp thô bạo kệch cỡm này vẫn còn một điều húy kỵ, đó
là hắn không dám béng mảng tới Phổ Đà sơn cướp bóc chùa chiền hay nhiễu
hại tín đồ, vì hắn rất sợ bị đức Bồ Tát Quan Thế Âm đại từ đại bi trừng
phạt.
Một hôm, tàu cướp biển đi ngang qua hải phận bãi cát Thiên Bộ Sa, Lam Lễ
Dụ đang ngồi trong khoang thuyền uống rượu, giương cặp mắt kèm nhèm nhìn
quanh nhìn quất, bỗng hắn thấy dọc theo bờ biển Thiên Bộ Sa có một cô
gái tay cầm giỏ tre, đang đùa nghịch bằng cách đạp trên đầu sóng mà đi
đi lại lại.
Lam Lễ Dụ ngẩn người ra mà nhìn, nghĩ rằng: “Cô gái này bản lãnh thật
cao, biết đạp trên đầu sóng mà đi!” Rồi hắn ra lệnh cho tên lâu la lái
tàu chạy sát lại bờ biển. Khi có thể nhìn rõ, hắn đờ đẫn cả người vì cô
gái đang đạp sóng kia là một thiếu nữ xinh đẹp như một nàng tiên trên
thiên giới!
Lam Lễ Dụ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nghĩ rằng nếu bắt cô gái này về
làm áp thuyền phu nhân thì ta chẳng phải như cọp thêm vây sao? Thật là
nhất cử lưỡng tiện! Càng nghĩ càng thấy đẹp lòng, càng thấy ham muốn,
bất giác nghếch mặt lên trời cười hô hố, rồi lập tức truyền lệnh cho một
tên lâu la thả chiếc thuyền tam bản xuống chèo cho hắn đi vào bờ.
Không ngờ thiếu nữ nọ nhìn thấy Lam Lễ Dụ bơi thuyền tới gần thì nhoẻn
miệng cười và quay đi, tiếp tục đạp sóng hướng tới động Triêu Dương. Lam
Lễ Dụ lòng nóng như lửa đốt, luôn miệng hối lâu la: “Chèo mau, chèo mau
đuổi theo cô ta!” và nhắm hướng động Triêu Dương mà thẳng tiến. Nhìn thì
mắt thấy như đã gần bắt được cô gái rồi, nhưng cô gái lại quẹo về hướng
miếu Hải Triều. Lam Lễ Dụ không nhẫn nại được nữa, vừa đuổi theo vừa la:
“Cô kia đứng lại! Đứng lại ngay!”
Cô gái không lộ chút gì là lo sợ, cứ chốc chốc quay đầu lại nhìn, nhưng
vẫn khoan thai tiến tới phía trước, mỗi bước chân đi làm cho những giọt
hoa biển bắn lên tung toé, trông thật là hồn nhiên và dễ thương! Lam Lễ
Dụ chạy theo mà cả người bốc khói, tâm ác nổi dậy, bèn rút cung tên bắn
cô gái một phát.
Làm như cô gái có cặp mắt đằng sau đầu, cô chờ tên bay tới gần mình rồi
mới ung dung đưa cánh tay ngọc lên “phụp”, chụp lấy mũi tên trong tay,
không quay đầu mà cũng không dừng lại, chân vẫn tiếp tục đạp trên đầu
ngọn sóng mà đi. Lam Lễ Dụ thấy thế giật mình, miệng la oai oái: “Giỏi!
Thật là cao cường! Bản lãnh cô gái này quả là phi phàm!”
Hắn vừa kinh sợ vừa thích thú, nhưng cũng lại vừa cáu vừa thẹn, bèn nhắm
hai cánh tay của cô gái bắn liên tiếp hai mũi tên, trong lòng nghĩ: “Bây
giờ xem cô mình có thoát được tay ta không nhé!” Ý tưởng chưa dứt trong
đầu đã thấy bàn tay phải của người thiếu nữ đưa lên chụp lấy mũi tên thứ
nhất, và chuyển qua phía trái chụp lấy mũi tên thứ hai, xong cô còn quay
đầu lại cười, và tiến vào một con đường nhỏ hướng tới miếu Hải Triều.
Lam Lễ Dụ ngây người kinh hoàng, sững sờ đứng lại, khi tỉnh hồn thì
không thấy bóng dáng cô gái đâu, mà chỉ thấy chiếc giỏ tre của cô bỏ lại
dưới đất. Hắn vội vàng tiến tới nhìn, thấy trong giỏ chỉ có một con cá
không to không nhỏ, đang yếu ớt quẫy quẫy đuôi. Thật lâu sau tên ma đầu
kia mới hiểu thông ra, nổi trận lôi đình la lên: “Cá trong giỏ! Cô ta muốn ám chỉ ta đây mà!
Cô nương thật là to gan, dám đem tên ta ra
mà giễu cợt!”.
Lập tức hắn giận dữ dùng chân đá chiếc giỏ tre bay xuống biển và hậm hực
chạy tiếp đi tìm người thiếu nữ kia.
Hắn điên cuồng chạy vào đại điện của miếu Hải Triều, nhưng ngước đầu lên
chỉ thấy tòa sen của Ngài Quán Âm, phía trước có một lư hương, và trong
lư hương có cắm ba mũi tên nhọn mà hắn đã bắn ban nãy, đuôi tên còn bốc
khói nghi ngút, giống hệt ba cây hương thơm dịu! Hắn bước đến một cách
tức tối toan rút tên ra khỏi lư nhưng kéo tới lồi cả con mắt, ba cây tên
vẫn trơ trơ bất động. Lúc ấy tên cướp biển mới cảm thấy sợ hãi, mặt mày
tái mét không còn một giọt máu, toàn thân toát mồ hôi lạnh, muốn quay
đầu chạy trốn ra khỏi miếu nhưng tại sao chân hắn như có mọc rễ, cất
bước không lên như thế này!
Người đời thường nói: “Kẻ xấu mới hay thấp thỏm lo sợ.” huống chi là một
tên cướp biển đã tạo bao nhiêu tội ác! Nhưng khi hắn ngước mắt lên nhìn
tượng Ngài Quán Âm trên tòa sen, và lại nhìn những mũi tên đang bốc khói
thì đột nhiên đại ngộ, vội lập cập quỳ xuống đất, dập đầu lạy không
ngừng.
Hôm sau hắn giải tán hết bọn lâu la, nhận chìm tàu cướp, còn mình thì tự
đóng một cái gông bằng gỗ, cạo đầu nhẵn thín và từ đó ngày ngày quay mặt
vào tường cầu xin ngài Quán Âm tha thứ tội lỗi cho mình.
Về sau, Quán Âm Đại sĩ thấy ông đeo gông quay mặt vào tường ròng rã ba
năm, biểu lộ rõ ràng sự quyết tâm sám hối tội lỗi xưa để trở thành một
con người mới, bèn chính thức truyền giới cho ông, đặt tên là Già
Lam, làm đệ tử của Phật.
Từ đó ông đi theo Quán Âm Đại sĩ, trải qua không biết bao nhiêu là
chướng nạn, hoàn toàn lột xác, tu hành chứng được chính quả và được mọi
người gọi là Bồ Tát Già Lam.