Trên một dốc núi gần Bàn Đà Thạch ở Tây Thiên có hai hòn đá hình dáng
giống hai con rùa biển, được người ta đặt tên là đá “hai rùa nghe Pháp”
(Nhị quy thính Pháp thạch). Có người đã viết về hai con rùa đá mấy câu
thơ như sau:
Thuở xưa nghe đất Bàn Đà linh,
Muôn loài từng ở đấy nghe Kinh.
Vì sao hai rùa phải hóa đá?
Hay vì trộm Pháp bởi tư tình?
Tương truyền vào thuở xưa thật là xưa, trên núi Phổ Đà chưa có tăng có
tục và chùa chiền, Ngài Quán Âm tu hành một mình, cứ đêm đêm đoan tọa
trên tảng đá Bàn Đà tụng kinh. Trong những đêm trăng sáng rực rỡ, dưới
ánh nguyệt lung linh giọng của Ngài càng thêm truyền cảm, hấp dẫn nên
lôi cuốn hết tất cả thú vật chim chóc trên núi cũng như cá tôm rùa ốc
dưới biển. Cứ mỗi lần Ngài Quán Âm tụng kinh là chúng túa đến bao vây
tảng đá Bàn Đà, Ngài chưa đi thì chúng cũng chưa về.
Tin này truyền đến long cung dưới đáy biển, khiến Long vương lấy làm
quái lạ. Một đêm nọ, Long vương lén đến biển Liên Hoa, quả nhiên thấy
rất nhiều loài thủy tộc đang say sưa, mê mẩn ngẩng đầu nghe Bồ Tát Quán
Âm tụng kinh. Long vương nghĩ rằng:
– Quán Âm Đại sĩ đang tụng kinh gì khiến cho loài thủy tộc động lòng đến
dường ấy? Nếu lấy được kinh này đem về Thủy Tinh cung mà đọc, biết đâu
các loài thủy tộc sẽ phục tòng ta hơn?
Càng nghĩ Long vương càng đẹp dạ, khoái trá, bèn trở về Thủy Tinh cung
và lập tức triệu thừa tướng Rùa đến hầu, truyền cho ông ta làm sao lấy
về cho được bộ kinh mà Ngài Quán Âm đang tụng. Thừa tướng Rùa duỗi dài
cổ ra, vỗ ngực bẩm Long vương rằng:
– Ý kiến của bệ hạ thật là tuyệt diệu! Thần xin bảo đảm với bệ hạ rằng
sau 81 ngày, thần sẽ lấy trộm được bộ kinh ấy đem về đây hiến dâng cho
bệ hạ!
Trong đám thuộc hạ của thừa tướng Rùa có hai con rùa biển trí nhớ rất
tốt, thừa tướng bèn truyền lệnh cho chúng mỗi chiều phải lén đi nghe Bồ
Tát Quán Âm tụng kinh, cho đến khi trời sáng mới được về long cung phục
mệnh.
Hai con rùa vâng lệnh đi nghe lén kinh. Ban đầu chúng chỉ đến biển Liên
Hoa, lẫn lộn trong đám cá tôm, nhô đầu lên im lặng ghi nhớ thuộc lòng,
nhưng về sau càng nghe càng thấm, bèn dần dần xích lại gần Quán Âm động.
Đến đêm thứ 81, chúng lại càng bò đến gần tảng đá Bàn Đà hơn khiến cho
chim muông thú vật đang đứng trên dốc núi lúc ấy phải hoảng sợ, con thì
bay, con thì chạy, náo động hẳn lên.
Trên tảng đá Bàn Đà, Bồ Tát Quán Âm chỉ cần nhìn lướt qua hai con rùa
liền biết ngay đấy là mật thám của Long Vương sai đến trộm kinh, bất
giác nhè nhẹ mỉm cười, tiếng tụng kinh của Ngài nghe càng êm ái hơn, lôi
cuốn hơn. Hai anh chàng rùa nghe mê say đến nỗi tiếng mõ canh tư không
nghe thấy, qua đến tiếng mõ canh năm cũng chẳng nhúc nhích, mà trời hừng
sáng rồi chúng cũng không động đậy. Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Số là Ngài Quán Âm vốn luôn luôn chủ trương “chúng sinh bình đẳng”, bây
giờ Long vương muốn hai con rùa đến trộm kinh, chỉ với dụng ý muốn dùng
kinh làm khí giới để chế ngự các loài thủy tộc. Điều này hoàn toàn ngược
lại với tôn chỉ của nhà Phật, làm sao Bồ Tát Quán Âm lại cho Long vương
toại ý được?
Do đó trong lúc tụng kinh, Ngài đã phương tiện dùng chút pháp thuật điểm
hai con rùa khiến chúng đứng yên. Vì thế, từ đó trở đi chúng cứ giữ
nguyên tư thế của mình, con thì duỗi cổ, con thì ngóc đầu.
Long vương và thừa tướng Rùa ngồi dưới Thủy Tinh cung khoái trá đợi hai
con rùa đem kinh về, nhưng đợi hoài đợi mãi mà không thấy chúng về. Họ
nào có biết là hai con rùa đã hóa đá rồi!