Trước khi Bồ Tát Di Lặc thành Phật, ngài là con của một gia đình tài chủ
rất giàu có.
Từ nhỏ sinh ra đã trắng trẻo mập mạp, suốt ngày cười hà hà, đặc biệt tốt
bụng, luôn luôn đem tài sản trong nhà ra bố thí cho người nghèo. Khi Di
Lặc lớn lên thì gia sản kếch sù kia đã bị đem cho hết sạch sành sanh
rồi, cuối cùng cả quần áo trên thân cậu cũng bố thí hết, chỉ còn lại cái
quần duy nhất. Nhưng cậu không hề hối hận cũng chẳng hề buồn, cả ngày
mình trần trùng trục vẫn vui vẻ uỡn bụng mà cười.
Quán Âm Đại Sĩ biết được việc này thì trong tâm rất tán thưởng nhân cách
của Di Lặc. Nhưng chuyện tai nghe sao rõ bằng mắt thấy, Ngài muốn tự
mình thử thách anh chàng thanh niên này, nếu như danh bất hư truyền thì
sẽ hóa độ cho cậu ta về Phổ Đà Sơn thành Phật.
Một hôm, Ngài Quán Âm giả trang thành một cô gái nghèo, tìm đến Di Lặc
để cầu xin bố thí. Di Lặc thật là khó xử, trên thân chỉ còn có cái quần,
ngoài ra không có lấy một vật gì khác, đứng trước mặt một cô gái làm sao
cậu có thể cởi quần đem bố thí cho cô ta được! Cậu xoa bụng cười hề hề
mà rằng:
– Cô nương chờ một chút, tôi đến nhà mấy người nhà giàu xin cái gì về
cho cô nương nhé!
Nói xong bèn xoay lưng đi ngay. Ngài Quán Âm nhẹ mỉm cười, kêu giật Di
Lặc lại:
– Khoan đã! Bần nữ có hai chậu hoa ở đây, tiên sinh một chậu tôi một
chậu. Nếu hoa trong chậu của tiên sinh nở trước, thì tôi sẽ không xin
tiên sinh bố thí cho gì cả; còn nếu hoa trong chậu của tôi nở trước thì
tiên sinh phải cho tôi cái gì của chính tiên sinh, không được đi xin vật
gì của ai khác.
Di Lặc nghe xong, không đòi hỏi gì hơn, vui vẻ cười dài, luôn miệng nói
“được!”, nhưng thật ra trong tâm thì cậu không có một chủ ý gì.
Ngài Quán Âm và Di Lặc đến một nơi vắng vẻ, cả hai nhắm mắt ngồi bệt
xuống đất trước mặt chậu hoa của mình.
Hai giờ trôi qua, Ngài Quán Âm hé mắt ra nhìn thì thấy chậu của mình thì
không có lấy một nụ hoa, còn chậu của Di Lặc thì có một đóa hoa đã nở
rồi. Bồ Tát Quán Âm vẫn cố tình muốn thử Di Lặc nên mới nhẹ nhẹ đổi chỗ
hai chậu hoa, rồi giả bộ làm ra vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ kêu lên rằng:
– Hoa trong chậu của tôi đã nở rồi!
Tuy Di Lặc rất thật thà nhắm nghiền đôi mắt nhưng vẫn cảm biết khi Ngài
Quán Âm đổi chỗ hai chậu hoa, cậu nghĩ thầm: “Người ta là một đại cô
nương, ta phải nhường nhịn cô ta chứ có lý gì mà tị nạnh hơn thua!” Cậu
bèn mở banh hai mắt, cười hề hề:
– Tôi thua rồi! Tôi thua rồi!
Bồ Tát Quán Âm thấy dáng điệu của cậu như thế thì cười:
– Tiên sinh thua rồi, bây giờ phải bố thí cái gì cho tôi!
Di Lặc gãi đầu, xoa bụng và cười hì hì:
– Cô nương ơi, cô nương cũng thấy rồi mà, thật ra tôi không có gì để
tặng cô nương hết. Tuy nhiên tôi hãy còn cái giải quần này!
Nói xong Di Lặc tháo cái giải quần ra trao cho Ngài Quán Âm, còn mình
thì lấy hai tay xách quần, vui vẻ cười hoài.
Ngài Quán Âm rất cảm động nên nói thật cho Di Lặc biết mình là ai, và
chủ ý của mình là gì. Di Lặc đồng ý ngay, theo Quán Âm Đại sĩ về Phổ Đà
Sơn.
Thần hộ Pháp của Quán Âm viện là ngài Vi Đà, thấy Bồ Tát Quán Âm đã về,
đi theo sau có một anh chàng thanh niên mình trần trùng trục lại hai tay
xách quần miệng cười hề hề, thì bất giác cau mày, mắt toé lửa, đưa chày
hàng ma lên, khí lực hùng dũng uy nghi chận cửa đại điện nhìn Di Lặc
hét: “Đứng lại!”
Bồ Tát Quán Âm thấy Di Lặc bị chận ở ngoài đại điện thì vội vàng đến
giải thích mọi sự cho ngài Vi Đà nghe, lúc ấy ngài Vi Đà mới ngây người
ra để cho Di Lặc bước vào.
Ngài Quán Âm nhìn Di Lặc, rồi lại nhìn ngài Vi Đà, nói rằng:
– Di Lặc miệng luôn tươi cười, có thể đón khách thập phương. Vi Đà uy
nghi lẫm liệt, làm Hộ Pháp bảo vệ điện Phật đúng lắm!
Từ đó trở đi, ngài Di Lặc, ngài Vi Đà, và tứ đại Kim Cương cùng nhau thủ
hộ chùa chiền ở Thiên Vương Điện. Phật Di Lặc ngồi đối mặt với cửa
chính, lúc nào cũng mang bộ mặt vui vẻ tươi cười hỉ hả.