Thời xưa tại đảo Lục Hoành ở Châu Sơn có một gia đình họ Trương, gồm hai
vợ chồng và một cô con gái duy nhất tên là Thụy Châu. Năm ấy, Thụy Châu
vừa tròn 20 tuổi. Người ta thường ví nhan sắc của cô gái đôi tám như một
đóa hoa, nhưng Thụy Châu thì đẹp không khác gì một tiên nữ cõi trời.
Người trong đảo thường tự hỏi ai sẽ là người có diễm phúc cưới được một
cô gái xinh đẹp đến dường ấy về làm vợ!
Nào có ngờ đâu một ngày kia, trời chạng vạng tối, đột nhiên có một bọn
cướp xông vào nhà ông bà Trương bắt cóc Thụy Châu đem về cho đại vương
của họ làm áp trại phu nhân. Hai vợ chồng ông bà Trương van xin thế nào
chúng cũng không nghe. Đối với một bọn cướp thì có lý lẽ nào mà chúng
chịu nghe? Cuối cùng Thụy Châu cũng bị bắt mang đi.
Bọn cướp đưa Thụy Châu đến một con thuyền cập ở bến đò, nhưng lúc ấy
thủy triều đang xuống, thuyền mắc cạn, không thể đi được. Bọn cướp đành
kiếm một lữ điếm tạm trú đêm ấy.
Thụy Châu bị nhốt trong một căn phòng nhỏ trong lữ điếm. Đêm đã khuya,
cô nằm trên giường khóc lóc bi thương, không tài nào nhắm mắt ngủ. Bỗng
nhiên giữa tiếng khóc của cô, có tiếng “két” của cánh cửa vừa mở ra. Một
bà lão đầu tóc bạc phơ bước vào nói:
– Cô nương, xin cô làm ơn làm phước... tôi già cả không nơi nương tựa,
cô giúp tôi được không?
Thụy Châu nhìn bà lão đói khổ kia, lòng rất cảm thương, không ngờ trên
thế gian này cũng có người khổ không kém gì mình. Cô vội vàng lấy chút
lương khô mà bọn cướp mang đến cho cô ban nãy, nói với bà lão:
– Bà ơi, cháu cũng đang trong cơn hoạn nạn, nhưng có chút lương khô đây,
bà dùng cho đỡ đói.
Bà lão đỡ lấy nắm lương khô, không một lời cám ơn, từ từ ăn hết. Ăn xong
bà lại thở ra:
– Ui chao! Đêm nay không biết ngủ ở đâu đây!
Thụy Châu nói:
– Bà ở lại đây mà ngủ đi!
Nói xong cô đỡ bà lão lên giường nằm. Bà lão cũng chẳng làm khách, buông
gậy, cởi dép, vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay, chẳng mấy chốc đã
ngáy pho pho!
Trong phòng chỉ có mỗi một cái giường đã nhường cho bà lão ngủ rồi, Thụy
Châu chỉ còn biết ngồi trong góc phòng mà khóc thương cho thân phận khổ
nạn của mình.
Khóc cho đến nửa đêm thì cô mệt quá ngủ thiếp đi, khi bừng tỉnh thì trời
cũng vừa hừng sáng. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì không thấy bà lão nằm trên
giường nữa, nhưng dưới đất thì còn lại đôi dép của bà. Thụy Châu thầm
nghĩ:
– Bà lão vô ý quá đi thôi, làm sao lại quên đôi dép ở đây! Già cả như
thế mà không có dép làm sao mà đi?
Nghĩ đến đây cô bèn lấy đôi dép của bà lão giấu trong người, định rằng
khi nào gặp lại sẽ trao trả cho bà. Chẳng bao lâu, bọn cướp đưa Thụy
Châu lên thuyền.
Thuyền vừa mới rời Lục Hoành, mặt biển đang êm bỗng nổi gió lớn. Từng
ngọn sóng khổng lồ ập xuống tứ phía, chẳng bao lâu thuyền đã lật nhào.
Khi Thụy Châu rơi xuống nước thì đôi dép kia cũng rơi theo sau, nhưng
lại bỗng nhiên biến thành hai chiếc lá sen, nâng Thụy Châu lên khỏi mặt
nước. Toàn thể bọn cướp đều bị chết chìm làm mồi cho cá biển, còn Thụy
Châu thì đứng trên lá sen, nương theo gió mà rẽ sóng trôi giạt thẳng về
đảo Lục Hoành.
Thụy Châu vừa bước lên bờ thì hai chiếc lá sen nọ bỗng biến thành một
luồng khói, bay bay theo gió hướng về Phổ Đà Sơn.
Thế là Thụy Châu được về đoàn tụ với cha mẹ. Người trong làng ai cũng
đến chúc mừng. Khi nghe Thụy Châu kể lại chuyện mình làm sao thoát hiểm,
và đến đoạn bà lão đi chân đất, tất cả mọi người đồng thanh nói:
– Bà lão ấy chắc chắn là hóa thân của đức Quán Thế Âm.
Từ đó chuyện “Quán Âm đi chân đất” được loan truyền khắp nơi.