Mười Bài Kệ Chăn Trâu
Thích
Quảng
Độ
dịch
Tìm
Trâu
Nước
biếc
non
xanh
nhuộm
một
mầu
Um
tùm
lối
cỏ
biết
tìm
đâu
?
Hơi
tàn
chân
mỏi
hồn
hiu
quạnh
Chiều
xuống
ve
kêu
gợi
nỗi
sầu
Thấy
Dấu
Chân
Trâu
Ven
suối
bìa
rừng
in
dấu
chân
Hỏi
tin
hoa
lá
đứng
tần
ngần
Trời
xa
ráng
nhạt
mờ
sương
khói
Núi
thẳm
rừng
sâu
một
chiếc
thân
Thoáng
Thấy
Bóng
Trâu
Trên
cành
thỏ
thẻ
tiếng
hoàng
anh
Gió
nhẹ
trời
quang
dặm
liễu
xanh
Thấp
thoáng
đâu
đây
hình
bóng
cũ
Mơ
màng
giấc
mộng
vẫn
chưa
thành
Đã
Bắt
Được
Trâu
Giờ
đây
trâu
đã
dắt
nơi
tay
Cố
giữ
làm
sao
khỏi
tuột
dây
Có
lúc
như
trèo
lên
đỉnh
núi
Nhưng
rồi
chợt
thấy
ngủ
trong
mây
!
Chăn
Trâu
Sợ
quen
đường
cũ
lại
đi
hoang
Từng
phút
từng
giây
phải
buộc
ràng
Đến
một
ngày
kia
nên
thuần
thục
Tha
hồ
trời
rộng
bước
thênh
thang
Cưỡi
Trâu
Về
Nhà
Cưỡi
trâu
lững
thững
trở
về
nhà
Tiếng
địch
chiều
thu
tiễn
ráng
xa
Bát
ngát
bốn
bề
hương
trầm
tỏa
Tri
âm
nào
biết
cõi
lòng
ta
Quên
Trâu
Còn
Người
Cưỡi
trâu
giờ
đã
đến
nhà
rồi
Roi
gác
trâu
buông
ngủ
thảnh
thơi
Rực
rỡ
vừng
hồng
còn
dệt
mộng
Trong
gian
nhà
cỏ
một
mình
thôi
Quên
Người
Và
Trâu
Trâu
người
nhà
cỏ
thảy
đều
không
Lồng
lộng
trời
xanh
tin
chẳng
thông
Sợi
tuyết
trên
lò
đang
rực
lửa
Đến
được
đấy
rồi
hợp
tổ
tông
Về
Nguồn
Tìm
lối
quay
về
những
uổng
công
Nào
biết
xưa
nay
lí
vốn
không
Trước
mắt
bao
la
nhưng
chẳng
thấy
Hoa
cười
tươi
thắm
nước
mênh
mông
Thõng
Tay
Vào
Chợ
Mình
trần
lem
luốc
cười
ha
ha
Ngất
ngưỡng
rong
chơi
chốn
chợ
xa
Phép
lạ
thần
tiên
không
màng
tới
Cây
cỗi
cành
khô
khiến
trổ
hoa
!
Thích
Quảng
Độ
dịch
Sài
Gòn,
mùng
1
tết
Kỉ
mão
(Ngày
16.02.1999)