Ẩn tu nào
phải cố xa
đời !
Mượn cảnh
u-nhàn học
đạo thôi !
Những thẹn
riêng
mình nhiều nghiệp chướng
Bốn ân còn
nặng
nghĩa đền bồi.
Ẩn tu cảm xót
biển
trần-ai !
Sóng gió trầm
luân
mãi lạc loài
Thân khổ kiếp
người
muôn nỗi khổ !
Nghiệp đời
vay trả,
trả rồi vay !
Ẩn tu hôm sớm
niệm
Di Đà
Lòng lặng
mười muôn
chẳng cách xa
Canh vắng
giường
thiền khi mãn định
Hoa sương
cười nụ
dưới trăng tà.
Ẩn tu uổng
tiếc bạn
đồng hành !
Nói lý cao
huyền đắm
lợi danh !
Già, bịnh,
đoạ sa,
không phản tỉnh
Bóng câu mấy
nỗi
thoáng bên mành !
Ẩn tu cõi
tịnh nhẹ
buông hồn !
Tưởng quán
trời Tây
nhớ Bảo-thôn
Ráng đỏ sắp
đưa,
vầng Nhật-lặn
Phất phơ tà
áo gió
hoàng hôn.
Ẩn tu bền chí
giữ
công phu
Ba cõi không
an lửa
ngục tù !
Ngũ-dục,
Hoàng-lương
say gối mộng
Kiếp người
dường một
thoáng phù du !
Ẩn tu riêng
chạnh
nỗi riêng mình
Túc trái gây
nên,
mối bất-bình
Tích phước
tu-hành
rồi tạo nghiệp
Cánh bèo trôi
giạt
biển phù sinh.
Ẩn tu tưởng
lại quả
đời nay
Bao lớp gian
truân
nỗi đoạ đày !
Ẩn nhẫn trả
xong
tròn nghiệp trước
Dấu hồng
chuyện cũ
tuyết mờ bay !
Ẩn tu nhớ đến
đức
sanh thành
Lắm lúc vì
con chẳng
tạo lành
Con lớn Mẹ
Cha oằn
gánh nghiệp
Bảo châu đền
đáp
cũng mong manh !
Ẩn tu nguyện
trả
nghĩa song đường
Hồi hướng
công phu
mỗi khoá thường
Lại khuyến
nghiêm-từ
tâm đạo phát
Nương thuyền
Phật
huệ đến Tây-phương.
Ẩn tu cửa đạo
trải
bao năm
Kinh nghiệm
nhiều
phen vẫn lạc lầm
Quen lắm lại
càng
thêm việc lắm
Cung đàn
Hạ-Lý, mấy
tri âm ?
Ẩn tu ngùi
ngậm bạn
chung sơ
Nối gót ra đi
chẳng
hẹn chờ
Ngàn dặm cố
nhân hồn
lẫn vẫn
Mười năm việc
cũ nửa
phai mờ !
Ẩn tu ưu cảm
bởi
nhơn tình
Điên đảo luân
thường
lại sát sinh
Khiến lắm tai
trời
thêm ách nước
Vầng hồng xế
bóng
sắp tây khuynh.
Ẩn tu xét
thấy chốn
Tăng-Già
Ganh-hại
thị-phi lắm
bất hoà !
Danh vị, chùa
chiền
tranh đệ tử
Ưu Đàm, Lan
Huệ héo
mầm hoa.
Ẩn tu rõ biết
chuyển
cơ trời !
Nhân-quả lọc
thanh
đạo với đời !
Tai biến dập
dồn
trăm cảnh chết
Núi xương
sông máu,
thảm đầy vơi !
Ẩn tu nghĩ
muốn
thoát dòng mê !
Vững lái
phong ba
lúc nặng nề
Niệm Phật,
niệm Tâm,
tâm niệm Phật
Mây tan thấy
rõ lối
đi về.
Ẩn tu Tín,
Nguyện
Niệm hồng danh
Thời mạt
chướng sâu
đạo khó thành
Chờ đến
Liên-bang
lên pháp-nhẫn
Đem thuyền
Bát Nhã
độ quần sanh.
Ẩn tu Hoa
Tạng mến
môn huyền
Muốn kết
Dao-đài hội
Thắng Liên
Theo bước
Đàm-Loan
chơi bảo-các
Bích Câu lạc
dấu,
Giáng-Kiều tiên.
Ẩn tu tế độ
chẳng
quên lòng !
Bi, Trí đôi
đường
phải suốt thông
Y sĩ nhân tâm
dù đã
sẳn
Còn rành nhân
thuật
mới thành công !
Ẩn tu chi
quản nệ
công-lao
Mà chẳng
tuyên dương
tiếng Hải-trào
Sông lớn khơi
nguồn
từ núi thẳm
Xuống trần
càng đục
biết làm sao ?
Ẩn tu Không
có, Có
mà Không !
Phương tiện,
từ bi
khó biết lòng !
Ngôn thuyết
hãy còn
Thân thuyết-pháp
Sấm mưa ẩn
hiện bóng
Thần Long.
Ẩn tu mây
trắng nhẹ
phiêu diêu
Uốn khúc
sông-in
giãi lụa chiều
Thanh thoát
gió chim
reo nhạc Phật
Lầu-Tần không
lại
lắng hơi tiêu.
Ẩn tu an tĩnh
chốn
cao nguyên
Hoa cảnh lòng
trăng
đẹp dịu hiền
Mây núi điệp
trùng
đêm tịch tịch
Câu Kinh
tiếng Phật
lại triền miên !
Ẩn tu tịnh
thấy cảnh
am mây
Thanh tuấn
thiền sư
dáng huệ gầy
Kiếp trước
Đạo Dung
là tớ đó
Mà nàng Thiên
Thụy
hỏi ai đây ?
Ẩn tu
dũng-tướng nhớ
thời xa
Hoàng-tộc
triều Lê
điện Thái-Hoà
Vì Trịnh – Tú
– Loan
duyên trái khiến
Nửa chừng
xuân gảy
gánh tài hoa !
Ẩn tu được
biết kiếp
lâu xa
Từng ở Thiên
cung
cõi Đại La !
Đại Phước
Lão-tiên
là bạn cũ
Xuống tìm học
Phật
lạc mê hà.
Ẩn tu luân
chuyển
nghĩ bao đời !
Thân-thế bèo
đưa,
sóng nghiệp trôi !
Lỗi bởi tâm
mình
chưa chuyển vật !
Những riêng
thương
thẹn khó nên lời.
Ẩn tu nương
tựa ánh
từ quang
Lần lữa trần
tâm
lắng nhẹ tan
Năm tháng
luyện
thuần trâu hoá trắng
Sáo thanh một
khúc
cỏ hoa nhàn.
Ẩn tu gió mát
toả
gương nga
Tĩnh-thất cài
then
tụng Pháp-Hoa
Bừng sáng
thân tâm
hoà ánh nguyệt
Tầm Dương
bổng dứt
hận Tỳ Bà !
Ẩn tu niệm
Phật cảnh
sâu huyền !
Trong sáng
linh hư
hợp Tịnh, Thiền
Không hữu đều
tan,
Trung đạo dứt
Hoa vàng chợt
nở Bảo
trì liên !
Ẩn tu niệm
dứt tướng
vào ra
Không thấy
thân tâm
Phật với ta
Thanh thoát
rõ rành
vang Thánh-hiệu
Trăm hoa đua
sắc
tiếng Oanh ca.
Ẩn tu niệm
chẳng
thánh cùng phàm
Mắt huệ can
chi dính
mạt vàng ?
Hữu tướng tức
đồng
Vô tướng niệm
Chân Không
huyễn sắc
khắp bao hàm.
Ẩn tu tuy
biết ý cao
siêu
Mà chẳng
thích ưa lý
luận nhiều
Căn tánh
người nay
đà kém loạn
Nói hay làm
phỏng
được bao nhiêu ?
Ẩn tu ngại
lỗi luận
đua tranh
Nói cũng vì
người
thuyết khác hành
Thái cực
ai-phân
nhơn-ngã đó
Lạnh lùng
huyễn lợi
với hư danh !
Ẩn tu suối
bạc ánh
màu ngân
Muốn gẫm gần
xa
chuyện túc nhân
Người cảnh ai
bày
vui với khổ
Hoa trăng
cười cợt ý
bâng khuâng.
Ẩn tu thôi
mặc dở
hay đời
Chỉ ước lâm
chung dự
biết thời
Nương nguyện
Phổ-Hiền sanh Cực-Lạc
Rồi dong
thuyền độ
khắp nơi nơi.
Ẩn tu an phó
bịnh
suy già
Nhơn thế xưa
nay vẫn
thế mà
Giữ chắc
hồng-danh
thuyền tế độ
Muôn trùng
bao quản
ngọn phong ba !
Ẩn tu suy gẫm
sức
hồng danh
Phước huệ
tăng-kỳ
kết tụ thành
Sáu chữ chí
tâm tiêu
vạn tội
Một câu chín
phẩm
thoát siêu sanh.
Ẩn tu tuy
chửa đến
Tây Phương
Cành ngọc
chim linh
ứng mộng thường
Rõ biết tâm
lành
sanh cảnh tịnh
Quả nhân cảm
hiện lẽ
chiêu chương.
Ẩn tu niệm
Phật suốt
thâu canh
Cam lộ từ
răng đượm
ngọt thanh !
Khát nước đã
nhờ
công đức thuỷ
Lam Kiều chi
nhọc
hỏi Vân Anh ?
Ẩn tu chợt
nhớ Hổ
Khê xưa !
Suối bạc non
xanh đệ
nhứt thừa
Một giống
Bạch Liên
truyền đất Việt
Hương sen còn
đậm
hạt thu mưa !
Ẩn tu riêng
mến đạo
Đông Lâm
Biển Phật
thuyền Sen
thật chẳng lầm
Liên lậu
trước chùa
ghi nhựt khoá
Đến nay còn
dậy khúc
Thanh âm.
Ẩn tu trần
niệm
chẳng còn dư
Kinh điển
dường
quên, tám vạn tư
Chẳng biết Lư
Sơn
mày mặt thật
Chỉ nhân mình
ở tại
non Lư.
a) Ẩn tu nghĩ
chuộng
sắc thanh-duyên
Thanh sắc đâu
bằng
cõi Bảo Liên
Sắc rực ánh
vàng
thanh suối ngọc
Tô Đà hương
phạn lại
tham thiền.
b) Ẩn tu nghĩ
kẻ sắc
thanh tranh
Thanh sắc đâu
bằng
cõi Thái Thành
Sắc đẹp ba
hai thanh
phạm tám
Ăn xong thiền
duyệt
lại kinh hành.
Ẩn tu khuyên
khách
mến giang hồ !
Nên học Liên
phương
niệm Phật đồ
Về cõi Bảo
Hoa đi
dạo khắp
Muôn trời
tịnh diệu
nét Xuân tô !
Ẩn tu lòng
đạo sáng
gương rằm
Bạn Cúc quê
vàng
cảnh vắng tâm
Cây biếc mây
hồng
che tĩnh xứ
Khói sương
vùi dập
mấy mươi năm.
Ẩn tu Lan-Nhã
ngắm
tư bề
Ríu rít mây
chim
tiếng gọi về
Dâu biển
người đời
thương biến đổi
Đâu hay muôn
cảnh
vốn Bồ đề.
Ẩn tu nhớ dạy
Tịnh
Liên Hoa
Trí Giả
nguyên là
Phật Thích Ca
Lại có Vĩnh
Minh
cùng Thiện Đạo
Tương truyền
thân
hóa của Di Đà
Ẩn tu thấy
nói Tổ
bên Thiền
Long Thọ, Mã
Minh
chứng đạo huyền
Đều tín Liên
tông
khuyên NIỆM PHẬT
Sao hàng hậu
học tạo
khinh duyên ?
Ẩn tu thương
nghĩ
cánh Nam tông
Tịnh độ cho
là pháp
viễn vông
Bác phá Đại
thừa phi
Phật thuyết
Yến Ly đâu
biết dấu
chim hồng ?
Ẩn tu ngẫm
diệu đạo
Liên trì
Căn tiểu thừa
nghi
chẳng lạ gì ?
Thượng đức
năm ngàn
Linh Thứu hội
Thành quân
bại Bắc
rút lui đi.
Ẩn tu chán kẻ
nói
loanh quanh
Đem hiệu Di
Đà phối
ngũ-hành
Bao-tử giả là
ao
Thất-bảo
Phật lành
niệm Phật
để làm danh !
Ẩn tu than kẻ
chấp
ly kỳ
Không sắc
thật quyền
chẳng biết chi
Bảo Phật gỗ,
đồng
không độ lửa
Còn thân Phật
đất,
nước tan đi.
Ẩn tu chẳng
ngại
hung yêu ma
Vì để biệt
phân
chánh với tà
Chỉ sợ cửa
không
hàng phá Kiến
Dắt người lầm
lạc
khó nhìn ra.
Ẩn tu thời
mạt nhớ
Kinh ghi
Học đạo muôn
ngàn ít
ngộ kỳ
Duy niệm
Hồng-danh
cầu Tịnh-độ
Hiện đời giải
thoát
rất ly-kỳ.
Ẩn tu xót kẻ
học Như
Lai
Thiền, Tịnh,
thị phi
chấp trước dày
Kiên cố đấu
tranh đà
hiện rõ
Đạo đời phân
hóa
cảnh thời nay.
Ẩn tu ý Tổ
cảm thông
tri
Bi trí tuỳ cơ
độ
Mạt-thì
Đâu phải chấp
đua
như thế tục
Mà riêng khen
Tịnh
đạo huyền vi.
Ẩn tu thời
mạt nhớ
câu than
Đức Tín Tỳ
Kheo kém
Thiện-nam
Cư-sĩ lại
thua hàng
tín-nữ
Thiên Như
huyền ký
để lời vàng.
Ẩn tu lòng
đạo muốn
tăng cao
Phải quán tam
đồ khổ
lớn lao
Phát ý Bồ đề
siêng
niệm Phật
Bởi cơ nước
lửa sắp
dâng trào.
Ẩn tu nhìn
khắp cảnh
ban mai
Người vật ra
đường
chim nhảy bay
Tất cả chỉ vì
lo vóc
huyễn
Nhọc, già,
bịnh,
chết mấy ai hay?
Ẩn tu tục luỵ
thấy
muôn mầu
Trong cảnh
giàu sang
dễ bạc đầu
Việc đắc ý
nên dừng
nghĩ lại
Kiếp trần tạm
gởi
được bao lâu.
Ẩn tu nhìn
thế loạn
đường tơ
Các nước phân
tranh
rối cuộc cờ
Đạo-pháp vang
hồi
chuông cảnh tỉnh
Mộng thành
sấm dậy
chẳng tan mơ.
Ẩn tu niệm
Phật gọi
Liên-hương
Khắp nguyện
đồng lên
Tuyển-Phật trường
Hoàng Hạc lầu
mây
lòng chẳng tưởng
Non Tiên ba
cõi vẫn
vô thường.
Ẩn tu thường
thấy
hạng ngu thành
Niệm Phật
thiện
chung hoặc vãng sanh
Khiến nghĩ
làng tu
huyền luận giỏi
Bởi đâu khi
tịch
chẳng an lành?
Ẩn tu hằng tự
nhủ
riêng lòng (mình)
Đã biết đường
Tây
phải gắng công
Bình nhựt là
nhân
như chẳng thật
Lâm chung quả
có nở
Sen hồng.
Ẩn tu quyết
chí gạt
trần tình
Mặc nỗi khen
chê lẫn
bất bình
Sức yếu phải
cam
phần kém yếu
Tình đời ví
nhẹ đạo
tâm sinh.
Ẩn tu tưởng
đến cảnh
Lê-viên
Điệu múa Nghê
thường
đẹp áo Xiêm
Kim cốc sanh
ca dìu
dặt trổi
Mà nay suông
lạnh
ánh thu thiềm !
Ẩn tu
Chiêm-tộc nhớ
Mường-Lan
Nữ chúa rừng
xanh
đẹp khác phàm !
Tướng sĩ trận
voi
uy-vũ thạnh
Nhạc mờ Phan
Thiết
núi sương lam !
Ẩn tu liên
tưởng dãy
Giang Đông
Xích Bích
trống quân
dậy lửa hồng !
Tuyệt-đại
song kiều,
anh kiệt mất
Tài tình mấy
đoạn
phút hoàn Không.
Ẩn tu Nguyễn
Huệ nhớ
Anh-hào
Điệp-điệp
quân
thanh, chiến cuộc thâu
Trúc kết sang
sông
mờ bóng cũ
Mây ngàn cỏ
nội đỉnh
Tây sầu !
Ẩn tu tìm hỏi
truyện
Tây Thi
Dư lại hồn
mai ánh
nguyệt trì !
Hận nỗi ba
sinh đâu
vắng tá?
Thương tình
một mối
có ra chi?
Ẩn tu tích cổ
duyệt
xa gần
Tan hợp bên
trời áng
bạch-vân !
Biển nổi dâu
chìm
duyên cảnh thế,
Bao giờ cảnh
Phật
tựa lầu ngân.
Ẩn tu bốn mặt
khói
sương đầy
Hỏi gạn ai
người
niệm Phật đây?
Cười mỉm Duy
Ma
không phúc đáp
Song hồ nửa
khép
cánh am mây !
Ẩn tu trì
niệm cảnh
hồn nhiên
Trong lặng
âm-thanh
vẫn dịu hiền
Đoan-đích tìm
chi
tin-tức thật?
Tiếng chuông
đêm
vắng đến ngư thuyền.
Ẩn tu niệm
Phật nhẹ
lâng không
Hồn bướm
Trang Chu
tỉnh giấc nồng !
Ý vị âm thầm
trăng
tỏa sáng
Hình dung
lóng lánh
tuyết ngần trong.
Ẩn tu đã có
luỹ non
mây
Cao thấp đồi
xa ủng
hộ bày
Trước mắt rõ
ràng
chân cảnh lộ
Màu thu lai
láng nét
thu gầy.
Ẩn tu mưa
phới khắp
ngàn tiêu
Bát ngát lâm
tuyền
cảnh tịch liêu !
Tiếng gió
canh thâu
hoà tiếng Phật
Bên thềm hoa
rụng ít
hay nhiều.
Ẩn tu ca nhạc
có
chim rừng !
Bay hót vần
quanh tợ
đón mừng
Đủ sắc
phi-cầm,
tranh vẽ đẹp
Điểm-tô cảnh
Phật,
một màu Xuân.
Ẩn tu hoa cỏ
dáng
thờ ơ
Thời mạt nhơn
tâm đã
khác xưa
Lòng thú hình
người,
đầy lớp lớp
Cảnh đời gió
gió,
lại mưa mưa !
Ẩn tu kham
nhẫn cõi
Ta Bà
Nỗi khổ muôn
ngàn,
khó kể ra
Cực Lạc niềm
vui vui
bất diệt
Khổ vui đều
bởi tự
nhân mà !
Ẩn tu đàn
suối cạnh
triền non
Tươi tỉnh hoa
ngàn
tợ phấn son
Sáng lạ vừa
tan vầng
ráng đỏ.
Đẹp xinh lại
hiện
bóng trăng tròn !
Ẩn tu ai bảo
chẳng
Di Đà
Thiện Đạo
quang-minh
niệm niệm ra
Khang Tổ mỗi
câu
sanh hoá PHẬT
Cười hàng ngu
chấp
cố dèm pha.
Ẩn tu ai bảo
niệm
hồng danh
Không có
Tây-phương
chẳng vãng sanh
Liên hữu xưa
nay
nhiều hiện ứng
Thánh-Hiền-Lục
đã
chép ghi rành.
Ẩn tu chân
thật chớ
bề ngoài
Tu dáng tu
hình
lạc-lối sai
Tu tánh tu
tâm lên
giải thoát
Khuyên làng
tu Phật
chớ khoe tài.
Ẩn tu hiếu
thuận
niệm Di Đà
Siêu độ cửu
huyền
đến mẹ cha
Hiếu đây mới
là chăn
thật hiếu
Đời tươi như
gấm,
đạo như hoa.
Ẩn tu xót
cảnh đạo
đời suy
Lý học Đông
Tây đã
dự tri
Thiên giáo
chỉ rành
cơ tận thế
Tiên ghi tận
diệt
đến thời kỳ.
Ẩn tu lý đạo
nói sao
cùng !
Nhân-quả
nghiêm minh
xử lạnh lùng !
Tài, sắc,
giàu, sang
âu cảnh tạm
Sáng tươi
chiều héo
đoá Phù Dung.
Ẩn tu thế
chiến biết
kỳ ba
Nước lửa sơn
lâm
khắp hải hà
Mấy cuộc lọc
thanh
đầy huyết-lệ
Bay hồn thảm
khổ,
lướt khôn qua
Ẩn tu bom
đạn, rõ
điềm hung
Tan-tác thành
đô quả
đất rung
Đổi cảnh, đổi
người,
thời tiết đổi
Núi nhô, núi
sụp,
chuyện khôn cùng.
Ẩn tu
mạt-kiếp thấy
lời ghi
Trước mất
Lăng
Nghiêm pháp diệu kỳ
Lần lượt các
kinh
đều diệt hết
Duy còn Phật
hiệu độ
cơ-nguy.
Ẩn tu khuyên
khắp
sớm hồi đầu
Lìa khỏi dòng
mê,
sóng nước sâu
Phước huệ đủ
trong
câu niệm PHẬT
Tám muôn tư
pháp
cũng gồm thâu.
Ẩn tu chầm
chậm bóng
dương đi
Ngoài cửa hoa
nhàn
liễu rũ mi
Đại-mộng hỏi
ai
người sớm tỉnh?
Ngày xuân
chưa dễ
hẹn tiên-tri !
Ẩn tu khẩn
nguyện
khắp nơi-nơi
Niệm PHẬT
xứng cơ
lại hợp thời
Biển mộng hỏi
ai,
thuyền lạc bến
Sông mê này
chút ánh
sen rơi !
Ẩn tu nghĩ
tiếc bậc
tài cao !
Biển luỵ trần
ai đắm
kiệt hào !
Giọt lệ
Tần-Đình
thương đất nước
Bên song kiếm
ẩn
thán công hầu !
Ẩn tu nhìn
lắm kẻ
chơi vơi
Gào khóc quên
tu
cũng huyễn thôi !
Niệm PHẬT để
cho
tròn tánh PHẬT
Kiếp người
chẳng
uổng được thân người.
Ẩn tu tâm
PHẬT hội
Tào Khê
Kiếp ngoại
trời xuân
sáng bốn bề
Hoa nở sắc
hương
thành Chủng trí
Gió thông kim
cổ đạo
Bồ-Bề.
Ẩn tu giải
đạo phải
dùng lời
Biển lớp ngôn
âm
cảnh lẫn người
Tự xét đã
riêng
không sở đắc
Nói nhiều
thêm lỗi
vọng mà thôi.
Ẩn tu phương
tiện
mượn thi ngâm
Thức ngộ mình
người
khởi đạo tâm
Đâu nghỉ hoa
đào ra
động bích
Mà mong Lưu
Nguyễn
ghé vào thăm?
Ẩn tu sông
chết việc
ưu tiên
Kinh cảm luân
hồi
trải khắp miền !
Sa đoạ ba
đường như
đại địa
Móng tay cát
bụi cõi
nhơn thiên !
Ẩn tu
tổng-yếu Tịnh
môn mầu
Bí quyết đừng
xa
nghĩ ngợi cầu
Thanh tịnh
chí thành
trong mấy điểm
LỰC,HÀNH,
NGUYỆN
THIẾT với TIN sâu.
Ẩn tu niệm
niệm bút
sanh hoa
Thi-tứ nguồn
tâm một
mạch ra
Danh-tự vị
nguyên
là Phật-nhãn
Non Tây rực
rỡ dệt
hồng hà.
Ẩn tu trắc
trắc, lại
bình bình
Niệm đạt
vô-tình lẫn
hữu tình
Lầu tuyết rã
tan
ngàn thế giới
Chân trời
pháp nhãn
lộ bình-minh.
Ẩn tu niệm vỡ
chụp
pha-lê
Muôn ổn ngàn
yên
lặng khắp bề !
Riêng một
bóng Tăng
ngồi tĩnh-tọa
Lâm-viên vừa
bặt
tiếng sơn khê.
Ẩn tu
sừng-sửng cội
cây khô
Một ngón
Thiên Long,
dứt ý-đồ
Phật tử đến
thăm như
hỏi đạo
A Di Đà Phật
lại NAM
MÔ.
Ẩn tu nhơn
cảnh chợt
đều quên
Sáng-rỡ
vầng-nga rọi
trước thềm
Mùi đạo
Lan-thanh
riêng tự biết
Kêu mưa đã
vắng
giọng cưu đêm.
Ẩn tu suối
lặng bóng
chim qua
Chim nước đều
như tự
tại hoà
Di Lặc trao
cho xem
túi vải
Dưới trên đều
rỗng,
giọng kha kha !!!
Ẩn tu bên
viện tiếng
chuông dồn!
Sấm nổ Oai âm
tỉnh
mộng hồn
Chồn nhảy vào
hang
Sư tử chúa
Sư-Vương lại
dạo dã
hồ thôn.
Ẩn tu trì
niệm tháng
năm qua
Đạp lối Sen
thanh
trở lại NHÀ
Tin-tức ngày
nay vừa
thấy được
Tiếng chuông
Sơn tự
bóng trăng tà !
Nam mô Phương
Liên
Tịnh Xứ
Mật - Tịnh
đạo tràng
Hoà Thượng
Tôn Sư
Thích Thượng
Thiền
Hạ Tâm
Chi giác linh
thuỳ
từ chứng giám.