Ðúng vậy, vấn đề
là nên “quậy” như thế nào
cho phải đạo! “Quậy” mà trên không khiển trách, dưới
chẳng dám xem thường khi tính khí “quậy” vốn là máu nóng của
tuổi trẻ, nhưng ở đây là Phật tử ? (cứ
“quậy”)!
Chuyện xãy ra hồi một ngàn chín trăm... lâu lắm! Khi người
viết bài này hãy còn là một cậu bé oanh vũ coi biệt
trong một nhóm đoàn sinh
oanh vũ cũng cá biệt –
nói theo bây giờ – Do đó
một anh huynh trưởng (hỏng dám cũng cá biệt
đâu) được đặt cách theo dõi – quan tâm –
giúp đỡ chúng tôi. Thật thế, anh có thân hình hộ pháp (cở
đàn em Lý Ðức bây giờ) cũng đủ hốt hồn
“bọn trẻ” nói chi đến ra tay thì phải biết. Ác một
nỗi lần ra mắt “làm quen” nhau anh lại trắc
nghiệm giáo lý mà thầy giáo Hạnh đã dạy cho bọn
tôi thời gian qua. Ðó là
lịch sử Phật Thích Ca. Như chưa biết
rõ chỉ số thông minh bọn tôi đều phải
dựa vào những cú “tác động” (nạt nộ
– la lối – dọa quỳ hương
... chẳng hạn) nên anh ta mào đầu sau tiếng tằng hắng
đầy uy... huynh trưởng:
- E hèm!
Các tụi bây – ủa quên – các em cho anh biết Ðức Phật
sinh ra ở Vườn gì?
Cả bọn nháo nhác nhìn nhau, đứa gải
đầu đứa bức tóc nhăn nhó một
cách khổ sở không kém trạng thái chúng tôi khi bán ế. Chả là “nghề
nghiệp” bọn tôi: đứa bán vé số, đứa bưng mâm bánh cam, đứa phụ má bán sari ở
phà Cát Lái, đứa bán
“bánh mì nóng dòn” ... vv... Nói chung nghề
chúng tôi chẳng kém kẻ bụi đời
rão bước khắp nơi, có
mặt “phục vụ” khắp
chốn (tiếp thị bây giờ
còn thua xa)
Sau nhiều lần lập
lại câu hỏi mà câu hỏi kế tiếp
luôn được nâng “ton”, như thể anh
ta kéo hồn vía Lý Ðức nhập vào mình cho đủ
đô. Anh đâu biết như thế bọn chúng tôi như thế bọn chúng tôi càng thêm sợ! Càng sợ thì bộ nhớ
càng lưu vong mất tiêu!
Anh ta nạt lớn!
- Học rồi mà cũng không nhớ
– Rồi chỉ mặt từng
đứa anh tiếp – Tao – Ủa anh nhắc lần này ráng nhớ
nhe – nhe không!
Chúng tôi
xanh mặt riu ríu “Dạ” không nên tiếng – Anh ta hằn học tiếp:
- Ðức Phật sanh ra trong VƯỜN
TAO ÐÀN; Lớn lên trong
THÀNH TUY HẠ; Xuất gia bên SÔNG ÐỒNG NAI; Thành đạo bên SÔNG SÀI GÒN; Nhập Niết bàn trên NÚI CHAÂU THỚI.
Anh ta nói
một lèo rồi thở. Bọn
tôi thêm “nể” anh ta đến nổi cùng nhau khóc òa, trong khi một góc sân chùa các anh chị huynh trưởng khác có cả bác gia trưởng đều cười
nức nẻ!. Theo cách hiểu non nớt của
tôi lúc này, có lẽ anh ta
“quê” nên nắm tay tôi kéo
sang chổ các anh chị huynh trưởng và hỏi:
- Anh “dạy” vậy có đúng không ?
Tôi không cần ái ngại đáp:
- Dạ đúng ạ, bọn
em nguyện lần sau sẽ nhớ
mãi.
Anh ta nói
với các anh chị ấy đầy
vẽ tự hào:
- Thằng này – ủa em này thông minh nhất trong nhóm cá biệt – Rồi anh hỏi
tôi:
- “Vợ” của Ðức
Phật tên gì em?
Tôi ngẩng lên
- Anh sai rồi! Ðức Phật
nào có vợ?
- Ðức Phật Thích Ca! Vợ
Ngài là Da – Du – Ðà – La! Anh bổ
sung.
Tôi thật thà:
- Càng sai!
Da – Du – Ðà – La là vợ của Thái tử Tất – Ðạt
– Ða!
Anh ta quỳ
một chân xuống trước tôi nói nhanh:
- Sư phụ!
Rồi tất cả cùng cười lên thỏa mãn. Anh công kênh tôi
lên vai chạy mấy vòng sân chùa vào một buổi chiều chủ nhật se lạnh mùa thành đạo đáng nhớ ấy.